Long Đồ Án

Chương 102: Hỏa Phụng Đến Rồi!

Trước Sau

break
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu bị một trận cãi vã ầm ĩ lay tỉnh, xoa xoa đôi mắt mới tỉnh ngủ, ngáp một cái, nhìn sắc trời vẫn còn rất sớm bên ngoài, có chút bất mãn. Tối hôm qua, sau khi ăn mì, hắn lại thấy có chút phấn chấn, luyện công một hồi, sau đó còn chơi đùa cho đến gần sáng mới đi nằm, có vẻ vẫn chưa ngủ đủ giấc đã bị đánh thức.

Ngắm đối diện một cái, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường hình như cũng vừa mới tỉnh, tựa vào bên giường mà ngắm phía bên ngoài cửa sổ, chắc là cũng bị tiếng cãi vã kia làm cho thức giấc.

Lại nhìn sang giường Triệu Phổ cùng Công Tôn ở đối diện bên kia.

Triệu Phổ đã tỉnh, bất đắc dĩ mà dựa vào tường, Công Tôn đại khái là tối hôm qua đã mệt lả, vẫn như cũ ngối đầu lên đùi Triệu Phổ mà hô hô ngủ say.

Triệu Phổ cũng không biết là mình gần đây rốt cuộc làm sao vậy, gần đây Công Tôn lại cứ thích gối đầu lên bắp đùi hắn mà ngủ.

Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, hình như là ngủ say quá nên lăn xuống dưới giường, nằm trên lưng Tiểu Ngũ ôm lấy cổ nó, cũng đang hiếu kỳ nhìn ngoài cửa sổ.

Thấy mọi người đều tỉnh dậy, Tiểu Tứ Tử liền hỏi, “Có người cãi nhau a?”

Triển Chiêu dỏng tai lắng nghe, loại cãi vã này không giống như là loại cãi vã trên công đường mỗi khi thẩm án, thật giống như là tiếng có người ồn ào gọi cửa, lại còn rất hung hăng nữa.

Nghe một hồi, tất cả mọi người đều nghe được dường như có người đang nói cái gì mà “Đem thi thể giai ra đây…..”

Thanh âm càng lúc lại càng lớn, càng ồn ào.

Triệu Phổ cau mày một cái, nhìn Công Tôn vẫn đang ngủ say trên đùi mình một chút, bất đắc dĩ ——– Thư sinh này mặt mày nhã nhặn tư văn, thế nhưng dáng ngủ cũng thật quá “khí phách” đi…….

Lúc này, cửa sổ bị đẩy ra một chút, Tử Ảnh ghé đầu vào, nói với Triệu Phổ, “ Vương gia, cái môn phái Thiêu hỏa côn (*) gì đó tới nói muốn đòi thi thể”

(*) Chỗ này chính là “Hỏa Chưởng môn” ở trên, bạn Tử Ảnh học theo anh Phổ gọi bừa tên môn phái người ta.

Triển Chiêu khẽ cau mày, “Hôm qua vừa mới xử lý thi thể, sao sáng sớm hôm nay Hỏa chưởng môn đã tới nha môn đòi người? Trùng hợp như vậy sao?”

“Không có bức tường nào là gió không lọt qua được a.” Giả Ảnh ở sau lưng Tử Ảnh nói, “Xem ra là trong nha môn có người truyền tin, nói là tối hôm qua có một thư sinh đã xử lý qua thi thể Tiền Quế.”

Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ ——– có rất nhiều môn phái giang hồ đều cài tay chân trong nha môn, hoặc là các quan sai trong nha môn cũng có chút quan hệ với người trong giang hồ, sẽ tại những thời điểm đặc thù mà nhả ra một chút tin tức. Bất quá dù sao nơi này cũng là quan phủ, hơn nữa việc ngỗ tác nghiệm thi phá án là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho dù có vi phạm quy củ gì đó cũng dễ thương lượng hơn. Hỏa chưởng môn này lại dám hung hăng hống hách như vậy mà đến cửa nha môn náo loạn, quả thật cũng quá phách lối đi.

“Hỏa chưởng môn này là môn phái nào?” Triệu Phổ nghĩ không ra, “Rất có thế lực sao?”

“Hỏa chưởng muôn đúng là có thể coi như một đại môn phái, bất quá cũng không có lợi hại đến độ trong mắt không còn vương pháp. Bọn chúng lại dám to gan lớn mật như vậy là bởi vì có chỗ dựa.” Bạch Ngọc Đường dù sao cũng ở lâu trong giang hồ, đối với các môn phái giang hồ cũng hiểu khá sâu.

“Có chỗ dựa gì? Chẳng lẽ là quan phủ?” Triệu Phổ tò mò.

“Là Hỏa Phụng đường.” Bạch Ngọc Đường nói đến chuyện này, khẽ cau mày, dường như là vừa nhớ ra chuyện gì đó không được tự nhiên.

“Hỏa Phụng đường ta đã nghe qua.” Tinh thần Triển Chiêu đột nhiên tỉnh táo hẳn lên, “Đệ nhất môn phái ở Tây Vực, không thuộc về Liêu quốc, cũng không thuộc Tây Hạ, tất cả các môn phái ở Ma Qủy thành đều thuộc sự thống trị của Hỏa Phụng đường, trở thành những tiểu bang phái.”

“Hỏa Phụng đường sao?” Triệu Phổ cau mày, “Có cả cái địa phương như vậy sao? Ma Qủy thành ta cũng biết, bất quá ta hành quân đánh giặc nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua môn phái đó a.”

“Hỏa Phụng đường là mấy năm trở lại đây mới hưng hiện, đường chủ của Hỏa Phụng đường Lâm Dạ Hỏa năm nay mới chỉ hơn hai mươi tuổi, công phu kỳ cao, là Tây Vực đệ nhất cao thủ, môn sinh đắc ý của Thần tăng Vô Sa. Lâm Dạ Hỏa chỉ dùng có mấy năm ngắn ngủi dựng lên Hỏa Phụng đường, hơn nữa lại còn thâu tóm phần lớn những môn phái dị loại Trung Nguyên.”

“Dị loại môn phái là cái gì?” Triệu Phổ không phải là người giang hồ, khiêm tốn mà hỏi.

“Nga, chính là những môn phái mặc dù là Trung Nguyên môn phái, nhưng lại không phải là những phân nhánh chính tông, hoặc là những môn phái không phải do người Hán gây dựng lên. Những môn phái này không giống như những môn phái chính tông, như là các phân chi thuộc các đại phái danh môn như là Võ Đương, Thiếu Lâm, Thiên Sơn, mà là những môn phái hoàn toàn độc lập. Những môn phái này đều ý thức được đạo lý cá lớn nuốt cá bé, một khi bị môn phái mạnh hơn nhắm đến, lại không có các môn phái chính tông cho chỗ dựa, thì chỉ có hai con đường, một là quy thuận cúi đầu xưng thần, hai là sẽ bị tiêu diệt. Hỏa Phụng đường chỉ cần mấy năm đã có thể trải rộng khắp Trung Nguyên …. Bất quá Lâm Dạ Hỏa cũng không phải là hạng tà môn độc đạo gì, Thần tăng Vô Sa nổi tiếng trạch tâm nhân hậu, Hỏa Phụng đường cũng chưa từng làm ra chuyện xấu, việc Lâm Dạ Hỏa thâu tóm đại bộ phận các môn phái, nói là dùng thủ đoạn không bằng nói là hắn dùng tiền mua, tóm lại ….. chỗ dựa này cũng không nhỏ, rất nhiều các tiểu môn phái không có sự quản thúc, có Hỏa Phụng đường làm chính chủ phía sau ngược lại cũng quy củ hơn, chỉ là lại ỷ vào có chỗ dựa này nên khi hành sự cũng trở lên phách lối hơn. Hỏa chưởng môn chính là một điển hình như vậy.” Triển Chiêu thiên hôn địa ám một trận mà giải thích cho mọi người xong, lại đột nhiên xoay mặt mà hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thần sắc ngươi có vẻ có chút không được tự nhiên, thế nào, có đụng chạm sao?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười, nhìn nhìn Triển Chiêu “Chỗ nào không được tự nhiên?”

Triển Chiêu đưa tay, nhéo má Bạch Ngọc Đường một cái, “Bình thường ngươi căn bản đều không có biểu lộ gì, bất quá khi ngươi gặp phải người hay chuyện không muốn gặp sẽ xuất hiện loại biểu lộ không tự nhiên này, rất rõ ràng a!”

Nghe lời Triển Chiêu nói, ngồi phía sau Triệu Phổ, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh vốn đang khiêm tốn mà học bổ sung kiến thức giang hồ hai mặt nhìn nhau một cái ——- Triển Chiêu thật giỏi a, Bạch Ngọc Đường khuôn mặt băng sơn vạn năm như vậy, hắn lại có thể nhìn thấy được biến hóa rõ ràng, đây là loại ánh mắt gì a?

“Ân…………”

Mọi người đang trò chuyện hưng khởi, Công Tôn đột nhiên giật giật, hai tay ôm chân Triệu Phổ mà trở mình, cọ cọ hai cái, trong miệng lại còn lẩm bẩm, “Tiểu Tứ Tử a…”

“Uy…” Triệu Phổ cả kinh vội vàng ngăn cản Công Tôn, tâm nói: Thư ngốc này sao lại sờ loạn khắp nơi chứ.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh mí mắt cũng nhìn xuống, được quá a, Công Tôn lại đang hướng đến nơi đó mà cọ cọ đây, xem nguyên soái nhà bọn hắn đến tóc cũng dựng cả lên rồi.

Bất quá, bên ngoài tiếng ồn ào lại càng lúc càng lớn, mọi người cũng không ngồi yên mà nghe được nữa, đúng lúc này lại nghe thấy từ trong hoa viên có giọng nói truyền ra, “Kẻ nào lại ở bên ngoài ồn ào như vậy?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái ——– Bao đại nhân tỉnh!

Triển Chiêu đứng dậy xuống giường, Tiểu Tứ Tử thấy rốt cuộc thì cũng có người đã dậy, cũng đứng dậy, đi theo Triển Chiêu, “Miêu Miêu, cháu thật đói bụng a”

Triển Chiêu mau tay mau chân đổi y phục, mang theo Tiểu Tứ Tử ra ngoài, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã sớm đi mua đồ ăn sáng về rồi.

Bạch Ngọc Đường hình như muốn nằm đó không dậy.

Triệu Phổ có chút không hiểu, hắn vì bị Công Tôn ôm lấy không nhúc nhích được, Bạch Ngọc Đường thì rõ ràng là không muốn hỏi tới chuyện bên ngoài kia, không quá giống với tác phong của hắn.

“Uy”

Thấy Triển Chiêu đã ra ngoài, Triệu Phổ liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi biết Hỏa Phụng đường đường chủ Lâm Dạ Hỏa a?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ mà nhíu mày.

“Thật sự có đụng chạm?” Triệu Phổ kinh ngạc, “Ngươi không giống hạng người lại sợ phiền phức đi.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười khan một tiếng, không nhẹ không nặng mà nói một câu, “Có một vài người không nên dính vào thì tốt hơn.”

Triệu Phổ càng kinh ngạc hơn, Bạch Ngọc Đường lại kiêng kỵ Lâm Dạ Hỏa kia?!

“Ngươi đừng nói với ta là ngươi đánh không lại hắn.” Triệu Phổ lại càng tò mò hơn.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cau mày, “Trên đời này có một vài người vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.”

“Có ý gì?” Triệu Phổ hỏi dồn.

Bạch Ngọc Đường trên mặt lúc này quả thật có chút biểu hiện mà Triển Chiêu nói là không được tự nhiên, hoặc nên nói là rất phức tạp lại không kiên nhẫn, “Bụng dạ Lâm Dạ Hỏa đó có thể nói là nhỏ hơn cả hạt đậu.”

Triệu Phổ buồn cười, “Chưởng môn của môn phái lớn như vậy mà lòng dạ lại nhỏ vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười, “Thần tăng cùng sư phụ ta có giao tình, người rất không tệ, bất quá đồ đệ này của hắn thật đúng là khoa trương, không nên gặp mặt thì tốt hơn.”

…………..

“Hỏa chưởng môn các ngươi con mẹ nó nói xong chưa a, mới sáng sớm đã đến cửa nha môn khóc tang, người chết cũng không phải là do người của nha môn giết, tra được nguyên nhân cái chết rồi không phải cũng là thay các ngươi bắt được hung thủ sao!”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hống, nghe giọng là Từ Tam gia Từ Khánh bị đánh thức. Hắn dù sao cũng là người của Hãm Không Đảo, lại huynh trưởng của Bạch Ngọc Đường. Lần này người của Khai Phong là do bọn họ viết thư mời tới, Công Tôn Sách lại là ân nhân cứu mạng của Lô Phương, vì vậy Từ Tam gia đương nhiên là ra mặt giúp giải vây.

Quả nhiên, tiếng ồn ào bên ngoài nháy mắt đã biến mất.

“Hoắc, Tam gia cũng đủ khả năng kiểm soát tràng diện a.” Triệu Phổ vừa nói, vừa không thể làm gì mà nhìn Công Tôn đang nhích qua nhích lại trên đùi mình.

Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường lại khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, đứng dậy.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cầm lấy Vân Trung Đao, hướng bên ngoài đi, Triệu Phổ rất là lúng túng …. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hắn và Công Tôn ngủ như heo chết, Tiểu hồ ly bị Tiểu Tứ Tử ôm đi, ngay cả Tiểu Ngũ cũng đã theo Triển Chiêu ra ngoài.

“Tê…..” Chân Triệu Phổ tê đến lợi hại, Công Tôn lại còn liều mạng mà động động, chỗ đụng tới đụng lui kia lại là địa phương không lên đụng tới. Cuối cùng Triệu Phổ không chịu nổi nữa, quyết định đem Thư ngốc kia đẩy ra một chút, nếu không mới sáng sớm đã phải lúng túng cho xem…… Chẳng qua là Triệu Phổ còn chưa kịp động thủ, Công Tôn đã đột nhiên nghiêng người, ôm lấy hông của Triệu Phổ mà tiếp tục cọ, miệng lại còn lẩm nhẩm cũng không biết là đang nói mê cái gì.

Triệu Phổ ngẩn người, cúi đầu nhìn ….. chỉ thấy vẻ mặt bình thường vẫn luôn hung hãn kia của Công Tôn cũng không còn, lúc ngủ, thật sự lại còn mang đến một chút ngây thơ. Thực ra thì, Thư ngốc này tuổi tác cũng không lớn, chỉ là bởi vì bình thường hắn luôn mang theo Tiểu Tứ Tử bên người, có nhi tử lớn như vậy, trông hắn cũng có chút dáng vẻ thành thục hơn.

Không tự chủ được, Triệu Phổ nhìn chằm chằm vào mặt Công Tôn, không khỏi lại sinh ra mấy phần thương tiếc, chân hình như cũng không còn cảm thấy tê rần nữa.

Đưa tay, nhẹ nhàng kéo chăn mịn, đắp cho Công Tôn, Triệu Phổ quay đầu lại liếc nhìn mấy con ma tước (chim sẻ) ngoài cửa dường như đang hoan hỉ trò truyện với nhau một cái.

Đại khái là có lẽ do vị Binh Mã Đại nguyên soái kia có mang một loại sát khí bất đồng, mấy con ma tước kia liền cả kinh bay đi, trong sân cũng nháy mắt mà yên tĩnh trở lại.

Công Tôn cũng không nhúc nhích nữa, yên lặng mà ngủ.

…………

Ngoài sân, Triển Chiêu cầm bánh tiêu nhân thịt, vừa gặm vừa nghe động tĩnh bên ngoài.

Đây là món mà sáng sớm hôm nay nha dịch trong nha môn giới thiệu cho hắn ăn. Đừng nói chứ, những món khác biệt hoàn toàn lại được trộn lẫn vào nhau, vậy mà mùi vị lại đặc biệt ngon như vậy, ăn thêm một món tiểu hồn đồn, vậy mới là cực phẩm nhân gian a.

Tiểu Tứ Tử cũng ăn điểm tâm, nhưng mà lại không có hoạt bát như mọi ngày, tâm sự rất nặng nề.

“Tiểu Tứ Tử, sao vậy?” Tử Ảnh hỏi bé, “Điểm tâm không ngon sao?”

“Không phải …. tối hôm qua em nằm mơ.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên do dự một chút, “Tiểu hồ ly lại đột nhiên biến đổi a.”

“Hồ ly biến đổi ?” Triển Chiêu cảm thấy có chút ý tứ, “Biến thành người thế nào?”

Tiểu Tứ Tử do dự hồi lâu, lầm bầm, “Biến thành một tiểu ca, bạch y, hình dáng rất đẹp.”

Mọi người ngốc lăng một chút, đồng thời “phốc” một tiếng cười vang.

…………………

Tiểu Tứ Tử chọc chọc bé, “Đó không phải là chuyện tốt sao, tiểu ca ca kia sau đó có nói gì với cháu không?”

Tiểu Tứ Tử không nhìn mà cắn một ngụm điểm tâm, nói “Hắn nói, có người muốn hại phụ thân cháu.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử hẳn là đi đường đã mệt, nên suy nghĩ linh tinh đi, liền sờ sờ đầu bé, “Yên tâm đi, cha cháu có chúng ta bảo vệ, ai cũng không thể làm hại hắn.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, hơi yên tâm một chút, nhưng mà vẫn luôn cảm thấy loại mộng này không phải là điềm lành!

Bạch Ngọc Đường cũng đi ra ngồi xuống, đang ăn điểm tâm, chỉ thấy bên ngoài có một nha dịch chạy vào, đang tìm Bạch Ngọc Đường đây, “Ngũ gia, Ngũ gia, không xong rồi, Tam gia đang cùng người ta đánh nhau!”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.

“Tam gia cùng ai đánh nhau?” Triển Chiêu buồn bực, Từ Khánh công phu mặc dù không có tốt như Bạch Ngọc Đường, nhưng mà người này khí lực vô cùng lớn, nha dịch này vội vội vàng vàng chạy vào báo tin có thể thấy được hắn đang bị rơi xuống hạ phong, Hỏa chưởng môn chẳng lẽ có người lại đánh thắng được Từ Khánh?

“Tam ca cùng với người nào so chiêu?” Bạch Ngọc Đường vẫn rất bình tĩnh hỏi.

“Ách, một nam nhân y phục đỏ rực.” Nha dịch không quên bổ sung một câu, “Công phu lại có vẻ rất tốt………”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, Triển Chiêu quan sát vẻ mặt hắn lúc này, tựa hồ đã sớm chuẩn bị, lại có vẻ rất bất đắc dĩ.

Bạch Ngọc Đường đặt đũa xuống, đi ra ngoài.

Triển Chiêu một tay cầm lấy cái bánh tiêu, một tay cầm Cự Khuyết, cũng chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

Tiểu Tứ Tử cùng đám ảnh vệ cũng ra ngoài xem.

Đến cửa, tất cả mọi người đều cau mày.

Chỉ thấy ngoài cửa nha môn bao vây không ít người, nơi xa là một đại mã xa, bốn phía có không ít người giang hồ vận hồng y, mà phía trước có Đại đương gia của Hỏa chưởng môn cùng một đám môn đồ, ngoài cùng là dân chúng Tùng Giang vây quanh xem náo nhiệt.

Ở giữa, Từ Khánh cùng một người trẻ tuổi đang đối đầu.

Lúc này đã nhìn rõ Từ Tam gia có chút chật vật, mà người trẻ tuổi kia tựa hồ cũng không có cùng ăn thực đấu, mà giống như đang rất hưng phấn chơi đùa cùng hắn vậy.

Triển Chiêu khẽ cau mày —— Khinh công của hồng y nhân kia rất giỏi, hơn nữa loại khinh công này hình như cũng chưa từng thấy qua, là môn phái nào a?

“Tam ca.” Bạch Ngọc Đường mở miệng, không nặng không nhẹ mà gọi một tiếng.

Hồng y nhân kia lập tức dừng tay, nhảy ra khỏi vòng đấu, rơi xuống đầu mã xa, ngẩng đầu nhìn lên……

Lúc này mọi người đều đối mặt nhìn nhau.

Triển Chiêu có hơi kinh ngạc một chút, thanh niên hồng y kia đại khái sàn sàn tuổi mình, đầu hai mươi, vóc dáng cũng cao không kém nhiều lắm, vóc người thon gọn, mặc một thân hồng y nhưng cũng không hề cảm thấy quái dị, nói thật hắn còn rất hợp với màu đỏ. Mà điều khiến cho người ta giật mình nhất chính là dung mạo của hắn!

Người này da trắng như tuyết, ngũ quan phân minh mà tuấn lãng, trên đầu còn có một mái tóc màu đỏ, dáng vẻ vô cùng cao ngạo, ánh mắt lại sắc bén, con ngươi hơi có màu ngọc bích, vừa nhìn đã biết không phải là người Hán.

Bất quá không thể phủ nhận nhất chính là, đây chắc chắn là một Mỹ nam tử hiếm hoi.

Người nọ tùy tiện thi triển mấy chiêu, Triển Chiêu liền nghĩ ———– Tuổi còn trẻ mà có được thân thủ như vậy, chẳng lẽ chính là vị Tây Vực đệ nhất cao thủ mà mọi người vẫn nói kia, Hỏa Phụng đường đường chủ Lâm Dạ Hỏa? Hắn sao lại từ xa xôi như vậy mà chạy đến Tùng Giang phủ?

“Bạch Ngọc Đường!” Hồng y nhân vừa mới rơi xuống đất, liền một ngón tay mà chỉ Bạch Ngọc Đường, tựa hồ còn thật vui vẻ, “Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, tới, tới, tới! Ta cùng ngươi so tài!”

Bạch Ngọc Đường cũng không thèm trả lời hắn, đi về phía Tam gia Từ Khánh hỏi “Không sao chứ Tam ca?”

Từ Khánh lắc đầu một cái, bĩu môi “Không sao, Ngọc Đường, ngươi biết hắn sao?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu một cái “Không quen biết.”

“Bạch Ngọc Đường!” Hồng y nhân ở bên kia hình như thính lực rất tốt, nghe được hắn nói liền nhảy dựng lên, “Ngươi dám nói là không quen biết ta? Ta chính là cừu địch của ngươi a!”

Bạch Ngọc Đường mặt lạnh như tiền nói “Không quen biết chính là không quen biết!”

“Ngươi…..” Hồng y nhân kia đang định nói tiếp gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy Triển Chiêu ở một bên.

Triển Chiêu hôm nay cũng mặc một thân Hồng y quan phục, một tay nắm Cự Khuyết, một tay câm bánh tiêu ăn.

“Cự Khuyết!” Hồng y nhân kia vẻ mặt vui mừng, “Ngươi chính là Triển Chiêu?!”

Triển Chiêu ngẩn người, gật đầu một cái, tâm nói —— Tính tình thật hoạt bát nha.

“Ta là Lâm Dạ Hỏa!” Hồng y nhân chỉ vào mũi mình tự giới thiệu.

Triển Chiêu hơi thiêu mi ——- Qủa nhiên.

Mấy ngày nay Tùng Giang phủ tập trung không ít người giang hồ từ khắp nơi đến đây bắt Hồ yêu, mọi người vốn vẫn nghĩ, người nào lại lợi hại như vậy, dám đến đây khiêu khích Từ Khánh, lại còn ở cửa nha môn mà khiêu chiến Bạch Ngọc Đường, không nghĩ đến lại chính là đỉnh đỉnh đại dan Lâm Dạ Hỏa.

Nhìn kỹ người trẻ tuổi này, trên mặt cũng không có dáng vẻ gì của một nhất phương bá chủ, một chút trầm ổn cũng không có, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được ——— Người này công phu cực cao! Không thể khinh thường.

“Ai nha, quả nhiên nam nhân có phẩm vị đều thích mặc hồng y!” Lâm Dạ Hỏa giống như một con chó nhỏ mà nhảy loi choi trên thanh ngang mui mã xa không rộng bằng một ngón tay, nói với Triển Chiêu “Ngươi mặc hồng y rất đẹp mắt a, tất nhiên là sau ta!”

Triển Chiêu khóe miệng rút rút ——- Đây có được coi là khích lệ không?

“Bạch Ngọc Đường, tới đây!” Lâm Dạ Hỏa sau khi khen Triển Chiêu xong lại hình như nhớ ra chính sự, ngón tay chỉ Bạch Ngọc Đường, “Hai ta có mệnh đối địch, cần phải đại chiến ba trăm hiệp phân ra cao thấp!”

Bạch Ngọc Đường chậm rãi mở miệng, không nóng không lạnh mà nói “Không có hứng thú.”

“Phốc…….”

Người giang hồ đều không nhịn được cười, Bạch Ngọc Đường tính tình dở sống dở chết vạn năm băng sơn không hề thay đổi, mà Lâm Dạ Hỏa kia tính tình ngược lại, vô cùng nhiệt tình, vô cùng náo nhiệt.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi thực sự không biết hắn?”

Bạch Ngọc Đường sâu kín mà trả lời hắn một câu, “Đừng có để ý đến hắn, nếu không có bao nhiêu mặt cũng không đủ vứt đâu.”

Triển Chiêu ngạc nhiên.

“Ngươi có ý gì a?!” Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng đứng lên, sau đó cứ nhảy loi choi trên cây hoành mộc mà nói, “Gia đây khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi đến Trung Nguyên là để tìm ngươi, hôm nay nhất định phải phân ra thắng bại! Hôm nay ta phải cho cả thiên hạ biết, ta không những công phu tốt hơn ngươi mà dáng vẻ còn đẹp trai hơn ngươi! Tiểu gia ta nhất định phải bắt ngươi chính miệng thừa nhận, gia đây mới là Thiên hạ đệ nhất mỹ nam!”

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc