Liễu Thanh Đường thấy Tần Thúc tỉnh lại , biểu tình đầu tiên là vui vẻ , sau đó lại đứng đờ , thật lâu sau mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười . Bởi vì bỗng nhiên nàng nghĩ đến , bỗng nhiên Tần Thúc có tinh thần như vậy , có phải là , có phải là....hồi quang phản chiếu ?
Chờ đến khi Tần Thúc chống gốc cây đứng lên nói
" Mau lên , Thanh Đường , chúng ta phải về phía mấy tảng đá bên kia ."
Lúc này Liễu Thanh Đường mới cười giống như khóc . Vừa rồi Tần Thúc động cũng không động nổi , hiện tại lại có khí lực để đứng lên , như vậy không phải là hồi quang phản chiếu , thật tốt . Nhưng dưới tình huống như vậy làm sao có khả năng di chuyển . Liễu Thanh Đường trầm mặc đỡ Tần Thúc đi ra ngoài , ánh mắt lướt qua sau lưng hắn , quần áo nơi đó đã bị nhiễm máu tươi một mảng , hiện tại vẫn không ngừng chảy máu , từng giọt từng giọt trên mặt đất .
Tần Thúc cũng nhìn thấy được vết máu , hắn nhìn về phía rừng cây lại nhìn về phía những tảng đá , cuối cùng đứng lại nói
" Thanh Đường ."
Liễu Thanh Đường biết hắn muốn nói cái gì , nếu lúc này nàng vẫn còn tiếp tục đi cùng hắn , mùi máu tươi nồng đậm có thể làm lộ vị trí của họ , cho nên hắn muốn nàng bỏ hắn lại
" Buông tay đi Thanh Đường ."
Liễu Thanh Đường kiên quyết trả lời
" Không có khả năng ."
Nói xong dùng lực nâng cánh tay Tần Thúc kéo hắn đi , nhưng mà Tần Thúc không chịu đi . Hắn còn nhìn thẳng vào Liễu Thanh Đường , ánh mắt rất sáng rất sáng , giống như dùng hơi thở cuối cùng nhìn nàng cho kĩ
" Nàng hãy nghe ta nói , lát nữa ta một mình đi đến bên chân núi bên kia trốn tránh , có thể làm nhiễu loạn phương hướng của bọn họ , nàng đi về phía ngược lại , đi xa một chút trốn kĩ vào , chờ cứu binh đến ."
" Nàng không thể chết ở đây được , nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm không phải sao . Liễu Thanh Đường của ta vốn rất kiên cường , nhiều nam nhân còn không bằng được , hiện tại nhất định cũng có thể đi đến cuối cùng , ta sẽ chờ nàng sau trăm tuổi tới tìm ta nhé ."
Mắt thấy Liễu Thanh Đường chỉ cúi đầu không trả lời , Tần Thúc có chút lo lắng đợi lát nữa những người đó cảm thấy không thích hợp sẽ quay trở lại , chờ khi bọn hắn đi ra bọn họ đang đứng ở đây không có gì ẩn nấp , nhất định bị nhìn thấy đầu tiên , lúc đó Thanh Đường thật sự không trốn thoát được .
Tần Thúc còn muốn nói gì đó , bỗng nhiên thấy Liễu Thanh Đường ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn từng chữ từng chữ hỏi hắn
" Dựa vào cái gì ?"
Dựa vào cái gì nàng phải kiên cường , dựa vào cái gì nàng là Liễu Thanh Đường , bọn họ liền cảm thấy nàng sẽ không sợ hãi không khó chịu .
Nàng cậy mạnh cả đời , đã phải chết đi sống lại , hiện tại vẫn tiếp tục cậy mạnh như trước , nhưng giờ phút này nàng không muốn mình tiếp tục chịu đau khổ , không muốn là Liễu Thanh Đường lúc trước , nàng muốn ích kỷ một chút . Chết ở chỗ này cũng tốt , nàng không muốn cô đơn sống một mình , sau đó giống phụ thân của nàng , sau này mỗi ngày đều dựa vào kí ức lúc trước mà qua ngày , như vậy quá khó rồi .
Từ sau khi Liễu Thanh Đường có Tần Thúc đã không còn là Liễu Thanh Đường lúc trước rồi .
" Thanh Đường , nàng nghe lời nào , chỉ một lần này nghe lời ta được không ?"
Tần Thúc lảo đảo một chút , dưới sự giúp đỡ của nàng khẩn cầu nói
Liễu Thanh Đường chậm rãi ôm lấy hắn , dứt khoát không bao giờ rời xa , chỉ đem chính mình chui vào trong lòng hắn , giống như khi đó hắn che chở nàng khi lăn xuống
" Không , ta chưa bao giờ biết nghe lời nói của người khác , không phải chàng không biết mà Tần Thúc ."
Vốn là ông trời ban ân để cho nàng có được kí ức của vài năm , để cho nàng học được cách yêu một người . Đến giờ phút này có thể chết cùng Tần Thúc , coi như đã được đền bù thỏa đáng , ứng với câu nói ngày các nàng kết tóc phu thê
" Nguyện không sinh cùng tháng , cùng năm , nguyện chết cùng ngày ."
May mắn nàng đã bẻ gãy vây cánh của Tiêu Hoài Húc , cho dù nàng chết Tiêu Hoài Húc cũng không có gì uy hiếp được Liễu gia , hắn cũng sẽ không có biện pháp kiềm chế Liễu gia . Liễu gia bây giờ đã khác năm xưa , còn có ca ca của nàng , ở trên triều nàng trợ giúp hắn thăng chức , lần này ca ca nhất định có thể thay thế nàng bảo vệ phụ thân cùng Tố Thư , như vậy là quá đủ . Nàng đã không còn gì luyến tiếc .
Lúc trước ở trên xe ngựa nàng đã nói , sau khi giải quyết xong việc lần này sẽ cùng Tần Thúc lui về dưỡng lão , có lẽ phải thực hiện lời hẹn này trước rồi .
" Thanh Đường , Thanh Đường ."
Tần Thúc thì thào gọi hai câu , đột nhiên giống như mất hết sức lực ngồi bệt xuống , Liễu Thanh Đường giúp hắn ngồi ngay ngắn vẻ mặt bình tĩnh , thậm chí còn mang theo nụ cười giải thoát , nắm tay hắn , hôn khóe miệng hắn , sau đó thấp giọng ôn nhu nói
" Nếu phải chết , chúng ta chết cùng nhau , ta là thê tử của chàng , luôn luôn bên cạnh chàng ."
Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện , những người đó hình như sắp quay ra , Tần Thúc nghe âm thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh gần trong gang tấc của Liễu Thanh Đường , không khỏi lộ vẻ mặt ôn nhu bi thương . Hắn hận bản thân vì sao không thể cứu được người yêu , nhưng cũng vì quyết định của nàng mà không kiềm chế được vui sướng , cuối cùng Tần Thúc hít sâu một hơi không hề có ý đồ thuyết phục Liễu Thanh Đường , ngược lại lưu luyến nhìn nàng .
Liễu Thanh Đường hôn nhẹ lên môi Tần Thúc , bởi vì vừa rồi nàng nhìn thấy Tần Thúc lộ ra ánh mắt giống như ánh mắt trước khi chết của kiếp trước . Khi đó nàng còn không hiểu được , chỉ cảm thấy phức tạp khó hiểu , hiện tại nhìn thấy kỳ thật cực kì đơn giản , ẩn ý của ánh mắt đó đơn giản chỉ là
" Ta yêu nàng " mà thôi .
Bỗng nhiên truyền đến âm thanh vó ngựa làm hai người đang im lặng ôm nhau cùng sửng sốt , sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng bọn lăn xuống từ trên cao kia xuống . Trên đó mơ hồ có thân ảnh làm cho Liễu Thanh Đường có chút quen thuộc , sau đó kinh ngạc kêu ra một cái tên
" Tịch Lam ?"
Chị dâu tương lai của nàng sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây .ở phía trên cao truyền đến tiếng ngựa hí cùng tiếng Đào Hiệp la mắng . Cùng lúc đó không đợi Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc , nhóm người xưng là thân vệ Liễu gia cũng đi ra tới .
Mắt thấy Tịch Lam ở trên cao đã nhìn thấy Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc đang chuẩn bị xuống dưới , bên này đám người kia cũng đã sắp tới trước mặt , Tần Thúc lo lắng cầm tay Liễu Thanh Đường
" Thanh Đường , chạy mau "
" Xuỵt ."
Liễu Thanh Đường nắm tay hắn lại , không cho hắn có động tác lãng phí thể lực . Tình huống hiện tại viện binh của bọn họ đã đến bọn họ có năm phần được cứu . Một khi như vậy việc nàng làm hiện tại là kéo dài thời gian , bảo vệ Tần Thúc thật tốt không cho thương thế của hắn nặng thêm , nói không chừng như vậy hắn còn có cơ hội được cứu .
Trong nháy mắt Liễu Thanh Đường tỉnh táo lại , thản nhiên chắn trước người Tần Thúc đối mặt với đám người kia cao giọng nói
" Các ngươi không biết chủ nhân của các ngươi sắp chết rồi sao ? mặc kệ ta chết hay không chủ nhân các ngươi nhất định sẽ bị giận chó đánh mèo , bọn họ đều phải chết cho dù các ngươi thật sự giết được ta , cũng sẽ phải chết cùng . Không những vì bọn họ muốn giết người giết khẩu , mà còn vì lửa giận của Liễu gia ."
" Nếu ta là các người , sẽ thừa dịp này chạy trốn , kinh thành rất nhanh sẽ loạn lạc đến lúc đó các ngươi muốn chạy cũng không kịp ."
Nam nhân trước mắt nghe vậy có chút chần chừ , bước chân cũng chậm lại một chút , hiển nhiên hắn cũng từng nghĩ đến vấn đề này . Những người đi phía sau đó lại càng thêm do dự , bọn họ cũng không ngốc , đại khái cũng đoán được kết cục , có ai muốn chết đâu , đối mặt với sự sống chết ai cũng vì mình mà suy nghĩ .
Cho nên nhìn thấy đám người Tịch Lam càng ngày càng đến gần , lại nhìn thấy đầu lĩnh do dự bọn họ liền thiếu kiên nhẫn quay đầu chạy vào trong rừng . Lúc này giống như là có tín hiệu nhất loạt nhóm người đều xoay đầu bỏ chạy , lúc này nam nhân thủ lĩnh kia mới tỉnh ngộ chính mình chần chờ tạo thành hậu quả gì , nhưng lúc này đã chậm những người đi theo hắn đã chạy hết .
Nan nhân thủ lĩnh sắc mặt đại biến nhưng vẫn hướng về chỗ Liễu Thanh Đường từng bước . Trong lòng Liễu Thanh Đường đánh lô tô nhưng trên mặt vẫn như trước bộ dáng nắm chắc phần thắng , vào lúc nam nhân kia bước đầu tiên liền nói
" Ngươi bây giờ vẫn còn kiên trì muốn giết ta , chờ giết xong ngươi cũng sẽ không còn thời gian chạy trốn , ngươi xác định muốn dùng mạng mình thay chủ nhân ngươi làm việc ? Phải biết rằng chủ nhân ngươi mạng mình đã khó giữ ."
" Mệnh không có , còn mơ ước gì ."
Sắc mặt nam nhân khó coi nghe thấy đám người Tịch Lam hò hét ầm ĩ không hề chần chờ cũng xoay người hướng vào rừng cây trốn .
Liễu Thanh Đường vừa thở phào nhẹ nhõm chợt nghe thấy âm thanh Tần Thúc ngã ở phía sau . Không lâu sau đất dưới thân hắn nhiễm đỏ một mảnh , ánh mắt vừa rồi thiết tha nhìn nàng lúc này yên lặng nhắm chặt .
Liễu Thanh Đường không nhớ chính mình hồi cung bằng cách nào , nàng chỉ biết trên đường về vẫn ôm Tần Thúc không buông tay , vô số lần gọi tên hắn nhưng không có ai đáp lại , cuối cùng vừa gọi mà lệ rơi đầy mặt .
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về cung , toàn bộ thái y đều bị Liễu Thanh Đường gọi qua hết , thái y nhìn Tần Thúc cả người đầy máu , mặt trắng bệch như tờ giấy , đều có chút cảm giác không dám xuống tay , có hai người nhìn thấy Thái Hậu nương nương cũng một thân đầy máu , không khỏi hỏi
" Thái Hậu nương nương , người cũng cần trị liệu ..."
Còn chưa nói xong đã bị âm thanh khàn khàn của Liễu Thanh Đường đánh gãy
" Không cần , các ngươi dốc toàn lực cứu Tần Thúc cho ta , không cần lãng phí thời gian cứu hắn ."
Nhất thời thái y bị Thái Hậu nương nương dọa sợ , chỉ sợ là chưa có ai nhìn thấy Thái Hậu nương nương đoan trang , cao ngạo lại có dáng vẻ lo lắng chật vật như vậy . Nghĩ đến Thái Hậu nương nương vì ai thất thố , một loạt thái y đều bị dự đoán của mình dọa sợ , không dám nhiều lời cẩn thận xem xét thương tích của Tần Thúc .
Nhưng mà một người lại một người đều là sắc mặt khó xử đi ra , không nói hai lời liền quỳ xuống . Làm sao Liễu Thanh Đường không hiểu ý tứ bọn họ , liền ngã ngồi ở trên ghế , mắt nhìn vài thái y băng bó miệng vết thương cho Tần Thúc , ánh mắt mê man .
" Đi tìm Ngụy Chính tiến cung , mang binh vây quanh hoàng cung , không cho bất kì kẻ nào ra khỏi cung ."
" Hoàng đế thân thể suy yếu cần ở lại Trường An Cung tĩnh dưỡng sau này không thể ..... lên triều nữa ."
" Truyền ý chỉ ai gia , Vương thủ phụ ý đồ mưu phản , ám sát Thái Hậu đương triều , trảm cả nhà ."
Liễu Thanh Đường im lặng trong chốc lát , sau đó mặt không chút thay đổi nói . Trọng điện chợt im lặng , tất cả mọi người không tự chủ đều cúi gằm đầu không dám thở mạnh .
Tần Thúc đã được băng bó vết thương thật tốt , nhắm mắt không tỉnh lại thái y nói hắn có thể bất chợt tắt thở ,hô hấp của hắn rất suy yếu , có khả năng chỉ trong một lát sẽ hoàn toàn biến mất , sau đó người này sẽ biến mất hoàn toàn . Liễu Thanh Đường ngồi ở trên giường , quần áo bị nhiễm máu còn chưa thay ,vết thương trên người cũng không băng bó , bộ dạng cực kì chật vật .
Đào Hiệp đứng một bên không đành lòng xoay đi , trong mắt lóng lánh nước , mama lau khóe lệ nghẹn ngào tiến lên nhẹ giọng nói
" Chủ tử , người băng bó miệng vết thương trước đi , rồi thay quần áo nữa ."
" Mama , ngươi không nghe thấy sao ? bọn họ nói Tần Thúc phải chết , có khả năng trong nháy mắt liền đi rồi , nếu bây giờ ta rời đi lúc trở về phát hiện lúc ta không ở đây hắn lặng lẽ đi , ta biết làm cái gì bây giờ ."
Liễu Thanh Đường không khóc , nhưng nàng so với khóc còn khổ sở bi thương hơn .
Một loạt bước chân vang lên , Liễu Thanh Dong tiến vào lúc này còn quan tâm gì quy củ hậu cung . Bởi vì Liễu Thanh Đường hạ hai thánh chỉ bên ngoài đều loạn cả lên , sau khi Vương thủ phụ nhận được ý chỉ hô to , ngoại thích Liễu Thanh Đường sắp sửa diệt vong Nam Triều , sau đó phi thẳng đầu vào cột trụ đã chết , rất nhiều người tận mắt thấy , sau đó có lời đồn đãi truyền đi , nói cổ nhân sủng Yến phi mất nước , nay có Liễu Thái Hậu diệt nước .
Hắn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận lại nghe tin tức hoàng đế bị giam lỏng , thì mọi người đều nhao nhao quỳ gối ngoài cung .
Cũng có không ít người đem chuyện vài năm trước Liễu Thanh Đường giết Vương gia Tiêu Nam Hòa ra nói , nói nàng ép buộc hoàng thượng , tham gia chính sự là vì sửa họ Tiêu thành họ Liễu , khiển trách nàng là nữ tử lại vọng tưởng xưng đế , nhiễu loạn triều cương người người căm phẫn .
Liễu Thanh Dong sứt đầu mẻ trán phân phó rất nhiều chuyện , trước tạm thời ổn định quan viên trong triều , còn phải đề phòng các châu huyện vì chuyện này là nội loạn nổi lên . Xuất động rất nhiều quân lính Liễu gia truy bắt người tung tin đồn , lúc này mới vào cung . Trước khi tiến cung hắn vốn muốn khuyên bảo muội muội nên lấy đại cục làm trọng , không cần xúc động nhưng lúc này nhìn thấy nàng bộ dáng tâm như tro tàn , Liễu Thanh Dong bỗng nhiên phát hiện chính mình không nói được lời nào .
" Thanh Đường , Tần Thúc hắn..."
Liễu Thanh Đường quay đầu thấy ca ca nhà mình vẻ mặt lo lắng quan tâm như trước , ánh mắt mờ mịt chỉ thì thào hỏi
" Ca , Tần Thúc phải chết , nếu hắn chết đi , muội biết làm gì bây giờ đây ?"
" Đều là do muội , muội sai rồi , là muội tự cho là đúng nghĩ chính mình cái gì cũng tính toán hết thảy , không nghĩ đến chuyện không may xảy ra , là muội hại hắn ."
" Muội biết mình sai rồi , ca , nhưng sao hắn vẫn muốn chết ."
" Muội....nên làm cái gì bây giờ , hắn đã đồng ý với muội sẽ không chết trước muội , làm sao có thể nói chuyện nuốt lời như vậy ."
" Vì sao hắn còn chưa tỉnh , chẳng lẽ hắn không muốn nhìn thấy muội nữa sao ."
Liễu Thanh Đường nói năng lộn xộn , nắm lấy bàn tay Tần Thúc đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay hắn , cuối cùng không nhịn được nước mắt tràn mi , thậm chí khóc thất thanh .