Trừ bỏ lần trước Liễu Thanh Đường sinh bệnh mới tuyển chọn người từ Thái y viện đến chẩn trị còn khoảng thời gian này cứ cách hai tháng ,Dương Tố Thư đều tới thỉnh an bắt mạch cho nàng .Mà lần này theo thường lệ tới thỉnh an bắt mạch cho Liễu Thanh Đường trong mắt Dương Tố Thư không khỏi có chút quần thâm , tinh thần không giống bộ dáng công tử ôn nhu thường ngày ,Liễu Thanh Đường nhìn thấy không khỏi tò mò không thôi .
Chờ nàng kiểm tra mạch , kê vài phương thuốc để tránh nóng trong người ,Liễu Thanh Đường liền khẩn cấp hỏi .
" Tố Thư gần đây gặp chuyện gì phiền lòng sao ? Tinh thần không được tốt cho lắm ."
Đại khái bị rất nhiều người hỏi qua ,Dương Tố Thư không hề nghĩ ngợi theo bản năng liền ôn hòa cười trả lời .
" Chỉ là gần đây tìm được mấy quyển sách thuốc ,vẫn mải mê xem quên không nghỉ ngơi không có gì trở ngại ."
Nếu là người không quen biết nhìn thấy vẻ mặt nàng đạo mạo ổn trọng nói không chừng liền không chút nghi ngờ tin .Nhưng Liễu Thanh Đường cùng nàng lớn lên từ nhỏ đến lớn ,như thế nào không rõ đây chỉ là lý do của nàng ,chỉ cười cười nhìn nàng không nói .
Dương Tố Thư cũng hiểu biết tính tình của bạn tốt lập tức dừng nụ cười tao nhã khuôn mặt kín bưng ,ngồi trên ghế vuốt trán thở dài .
" nói đến , việc này cùng ngươi cũng có liên quan ."
" Nga ? Phải không ~"
Liễu Thanh Đường hứng trí bừng bừng chờ nàng giải thích .Nàng thế nhưng lại có ý xấu khi thấy bạn như vậy ,phải biết rằng vị bạn tốt này của nàng không biết khi nào từ một cô nương yên tĩnh ,thích khóc biến thành tao nhã hiểu biết lễ nghĩa văn nhược công tử , theo tính cách kia mà nói chỉ mạnh mẽ hơn một hai điểm ,thậm chí so với Thái Hậu nương nương là nàng còn miễn cưỡng chính mình hơn .
Liễu Thanh Đường cũng không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không thấy biểu tình yếu ớt lộ ra trên mặt bạn tốt ,hồi tưởng một chút đều là giống như hiện tại trên mặt nàng là bộ dạng gió xuân tươi cười .Khó như vậy mới thấy được bộ dáng buồn rầu , thật sự là hiếm thấy bảo sao nàng có thể không tò mò a~ .
" Phải nói việc này bắt đầu từ ngày ngươi bảo ta đi thăm bệnh Thái Phi cùng Thuần Vương ở bên ngoài cung ."
" Ân ,chính là hôm trước ta về Liễu gia ,là ngày nguyên tiêu đó ,ngươi còn nói muốn đi xem bệnh Thái Phi , làm sao vậy ?"
Liễu Thanh Đường nhớ tới như vậy không khỏi hoài nghi ,có phải hay không bạn tốt sang thăm mà Thái Phi lại không cho nàng sắc mặt tốt .
" Thái phi quả thật bệnh không hề nhẹ , đại khái bệnh đã lâu không chữa ,có lẽ chính nàng cũng đã biết ."
" Điều băn khoăn của người làm nghề y là nhìn người bệnh của mình không cứu được ,chỉ có thể nhìn nàng tiến dần đến cái chết ,thực làm cho người ta cảm thấy vô lực .Nếu nói phiền lòng ,đây là chuyện thứ nhất ,mặt khác còn có một chuyện nữa đó là Thuần vương ."
Dương Tố Thư vừa nói đến Thuần vương cả người rõ ràng càng thêm buồn rầu nhăn nhó mặt mày .Liễu Thanh Đường nghe vậy có chút kinh ngạc ,Thuần vương Tiêu Hoài Dư ở trong lòng nàng chỉ mơ hồ một bóng dáng ,thậm chí nàng đối với Thái Phi ấn tượng còn sâu đậm hơn so với hắn .Bởi Tiêu Hoài Dư đầu óc không tốt ,sẽ chẳng bao giờ nói chuyện ,thời điểm nàng nhìn đến hắn cơ bản đều là hai mắt vô thần nhìn địa phương nào đó ngẩn người ,ngẩn ngơ ngây ngốc rất lâu mà không thấy nhúc nhích .
Lần duy nhất nhìn thấy Tiêu Hoài Dư ở đại yến mà nói ,nàng về sau liền không tự giác bỏ qua hắn , một người không hề có cảm giác tồn tại đó , như thế nào sẽ là nguyên nhân làm Tố Thư buồn rầu ?
" Nguyên tiêu hôm đấy ta chuẩn bệnh cho Thái Phi xong liền về nhà ,ở lại trong phủ không muốn ra ngoài .Ban đầu ta nói phát hiện mấy quyển sách y thuật cũng không phải nói dối , xác thực mấy ngày trước ta đều nghiên cứu nó .Nhưng là Liêu bá nói nguyên tiêu phải đi ngắm đèn lồng ,cho nên đuổi ta ra khỏi phủ đi ngắm đèn lồng ."
Liễu Thanh Đượng thuận tay rót thêm trà cho nàng ,trên mặt đang cười nhưng trong lại không nhịn được liền lắc đầu .Tố Thư là vậy đối với ai cũng đều tính tình ôn hòa ,kỳ thật không dễ dàng thân cận hơn nữa bình thường trừ bỏ Thái y viện chính là về nhà , ngay cả ngày hội cũng đều tình nguyện ở nhà xem sách về y dược , cũng chưa nhận thức được mấy người nam nhân vĩ đại ,về sau chẳng phải sẽ khoác thân phận nam nhân này cô đơn đến già ?.
Nàng cứ lãnh đạm như vậy phụ thân cũng đã từng cùng Tố Thư nói qua vài lần ,lại càng không nói đến vị Liêu bá quản gia Dương phủ xem Tố Thư như cháu gái .Muốn nàng buổi tối đi xem đèn lồng dụng ý cực kì rõ ràng ,chính là nghĩ xem nàng có thể hay không ở hội đèn lộng bất ngờ gặp gỡ lang quân như ý ,nếu không cũng có thể giống nữ hài tử gia đình bình thường hảo hảo ra ngoài ngắm cảnh .
Nhưng Liễu Thanh Đường đoán chừng bạn tốt chính là đi ra hiệu thuốc kiểm tra dược liệu xong liền trở về ,hội đèn lồng gì chứ từ sau khi nàng tiến cung không ai có thể cưỡng chế lôi kéo Tố Thư đi ,đoán rằng nàng không bao giờ ngoan ngoãn chịu đi .
Quả nhiên câu tiếp theo của Dương Tố Thư chính là .
" Ta ở mấy quán dược liệu chuẩn bị thuốc mới ,thời điểm chuẩn bị trở về gặp Thuần Vương điện hạ ."
Dương Tố Thư đêm nguyên tiêu đi dạo trong tiệm thuốc chốc lát ,nhìn thời gian thấy có thể hồi báo với Liêu bá liền chuẩn bị hồi phủ ,kết quả nhìn thấy vị Thuần vương buổi sáng mới gặp đang ngồi ở góc tường bên kia đường ,xung quanh có vài đứa nhỏ vui cười ném những viên đá nhỏ vào hắn, thấy hắn không phản ứng liền xúm lại một chỗ cười vang , giống như cho rằng đây là một trò chơi mới thật vui .
Nàng đương nhiên tiến lên ngăn cản mấy đứa nhỏ ,sau đó đưa vị Thuần vương điện hạ trở về , bất quá bởi vì trên mặt hắn có mấy vết thương bị rướm máu ,quần áo lại bẩn cứ như vậy đưa về cũng không phải ,liền dẫn hắn vào tiệm thuốc gần đấy , đó là một trong những tiệm thuốc của Dương gia nhà nàng mở .
May mà hắn giống như còn nhớ buổi sáng nàng xem bệnh cho Thái Phi ,liền ngoan ngoãn đi theo nàng .Sai tiểu nhị đi Thuần vương phủ thông báo ,Dương Tố Thư lại tự tay xử lý vết thương trên mặt hắn .Đem cho hắn bộ đồ mới để thay nàng vốn muốn tiểu nhị thay đổi cho hắn ai biết hắn căn bản không quen gần người khác , giữ chặt quần áo bẩn thế nào cũng không chịu cởi .Giằng co thật lâu cuối cùng không có biện pháp vẫn là Dương Tố Thư thay cho hắn ,về phần quá trình này rất xấu hổ đừng nói thì hơn .
Nàng thấy Thuần vương điện hạ chịu để nàng sửa sang thật tốt liền thở phào nhẹ nhõm một hơi ,lập tức liền chuẩn bị đưa hắn về Thuần vương phủ ,nhưng hắn lại đứng ở cửa tiệm thuốc như cọc gỗ một bước cũng không chịu động ,nhìn tủ thuốc lẳng lặng phát ra âm thanh a a .Dương Tố Thư cũng không biết làm sao lại như vậy , nhìn hắn bộ dáng không đầu không đuôi đột nhiên tâm ý tương thông lý giải thử ý tứ của hắn .
" Muốn bốc thuốc chữa bệnh cho Thái phi sao ?"
Sau đó hắn liền an tĩnh lại , so với người bình thương con ngươi đen nhánh nhìn nàng chằm chằm .Dương Tố Thư lúc ấy liền sửng sốt ,nàng cũng giống người khác đều nghĩ Thuần vương là ngốc tử ,mỗi ngày trừ bỏ ngẩn người cái gì cũng đều không biết , chính mẫu thân mình sinh bệnh đã lâu hắn cũng không biết ,càng không nghĩ đến sẽ an ủi nàng .
Nhưng hiện tại nàng mới hiểu được ,kỳ thật hắn cũng có cảm tình chính là ngây thơ không biết biểu đạt như thế nào thôi .hắn cũng biết được mẫu thân sinh bệnh ,nhưng hắn lại không biết nhiều trong lòng đại khái nghĩ chỉ cần uống thuốc liền tốt lắm ,cho nên cứ như vậy chạy ra ngoài .phỏng chừng cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy qua thế giới bên ngoài ,không biết nên chạy đi đâu chỉ có thể ngồi ở góc tường bên cạnh ngẩn người .
Lúc đó trong nháy mắt Dương Tố Thư có chút động lòng ,sắn tay áo vào quầy còn thực sự bốc thuốc theo bệnh tình của Thái Phi .Nàng đem gói thuốc đưa về phía hắn hắn liền gắt gao ôm vào ngực không muốn buông tay .
Đưa hắn trở về Thuần vương phủ nàng nghĩ việc này cứ như vậy liền xong rồi ai biết , này chỉ là bắt đầu .Bởi vì Dương phủ của nàng cùng Thuần vương phủ chỉ cách nhau một góc nhỏ Dương Tố Thư mỗi lần về nhà đều có thể nhìn thấy vị Thuần vương điện hạ đứng ở cửa Thuần vương ,vừa thấy nàng đến sẽ không tiếng động đi theo .Nếu nàng không để ý tới hắn trực tiếp vào phủ ,hắn sẽ đứng chờ ngay tại bên ngoài nhìn đại môn của Dương phủ phát ngốc thật lâu .Nhưng mà chỉ cần nàng dẫn hắn đến tiệm bốc thuốc ,hắn sẽ ôm gói thuốc im lặng nghe lời để nàng đưa trở về .
Mỗi ngày đều là như thế .
Dương Tố Thư lại không tự giác thở dài hắn không rõ sự việc bên trong chỉ biết một điều .
" hắn không biết ra khỏi phủ như nào , bên người lại không có người hầu ,còn bị một đám nhỏ khi dễ là ta đưa hắn trở về .Chính là sau đó tựa hồ hắn cảm thấy ta có thể cứu Thái Phi , mỗi lần nhìn thấy ta đều muốn ta dẫn hắn đi bốc thuốc ."
Liễu Thanh Đường nhướng mi , một vị Thái phi bệnh tật ,một vương gia thần trí thất thường ,các nàng ở kinh thành không có người thân thiết ,trong tay không có quyền thế lại không tiền tài , phủ nội vụ phân công những người đi theo khẳng định sẽ không tận tâm .Bất quá làm việc lơ là đến nỗi để một ngốc vương gia chạy đi ra ngoài ,còn bị vài đứa nhỏ khi dễ ,việc này thật sự là khó coi ,nếu để người khác biết đúng là đánh mất hết thể diện .
rõ ràng nàng đã muốn đối xử tốt với mẫu tử họ liền có thể làm được ,chẳng sợ người khác không muốn đón nhận ,thật ra nàng cũng chỉ muốn làm cho bản thân mình an tâm .Liễu Thanh Đường tính toán khi nào thì để Tần Thúc đi Thuần vương phủ giáo huấn một chút những nô tài coi thường chủ tử này .
Làm Thái Hậu đã nhiều năm ,theo bản năng đầu tiên liền chú ý mặt mũi hoàng gia này nọ chờ suy nghĩ Liễu Thanh Đường trở về chỗ cũ ,nghĩ lại lời nói của bạn tốt cảm thấy trong đó có một chút hương vị khác lạ ....Ngữ khí của Tố Thư....Thuần vương cho dù ngốc nhưng cũng là một nam nhân ,tựa hồ gần đây rất hay qua lại cùng Tố Thư?
Suy nghĩ nhất thời sáng tỏ ,tuy rằng Dương gia cũng chỉ còn lại một mình Tố Thư ,không ai bắt buộc nàng làm nam tử chấn hưng gia tộc , nhưng Tố Thư đã muốn có thói quen như vậy không muốn sửa lại thân phận nữ tử ,đối với một người có thể chấp nhận thân phận nam tử của nàng cũng không ôm hy vọng .Như vậy cùng Tiêu Hoài Dư ở cùng một chỗ với nhau cũng không sai , ít nhất vì hắn ngốc nên sẽ không để ý thân phận Tố Thư ,cũng sẽ không hướng nàng yêu cầu cái gì ,lại càng không giống như nam tử ba vợ bốn nàng hầu ,khiến Tố Thư không thoải mái ,lại còn không hạn chế tự do của Tố Thư .Tố Thư cũng là người có tính cách thích im lặng hai người ở cùng một chỗ nói không chừng cũng không tệ lắm ?.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm được , đã lo lắng đại sự cả đời của bạn tốt nhiều năm trên mặt Liễu Thanh Đường cười cực kì ôn nhu đề nghị .
" Tố Thư ,ngươi cảm thấy Thuần vương Tiêu Hoài Dư như thế nào?"
Dương Tố Thư sửng sốt liền hiểu được ý tứ của nàng , dở khóc dở cười nói .
" Ngươi làm sao bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này ? Ta đã nói qua ta không lo lắng việc này ,Thanh Đường ngươi không cần lo lắng cho ta ."
" Kỳ thật Tố Thư ngươi cẩn thận ngẫm lại , tình huống của ngươi cùng Thuần vương ở cùng một chỗ thật đúng là tốt ,bất quá nếu ngươi ghét bỏ hắn là ngốc tử liền quên đi vậy ."
Liễu Thanh Đường cố ý nói .
Dương Tố Thư cho dù biết bạn tốt dùng phép khích tướng ,cũng không thể không mở miệng giải thích rõ ràng .
" Tuy rằng đầu óc hắn có vấn đề ,nhưng hắn có một tấm lòng ,so với những nam tử khác tốt hơn nhiều lắm ,làm gì có chuyện ghét bỏ .Chỉ là ta đối với hắn không có ý tưởng về phương diện kia ,huống hồ hắn nhỏ hơn so với ta ba tuổi ."
" nhỏ hơn ba tuổi thì làm sao ! hiện tại nữ lớn hơn ba tuổi đâu còn là chuyện hiếm lạ đâu Tố Thư !"
Dương Tố Thư thấy nàng như vậy bỗng nhiên nở nụ cười .
" Hay là Tần Thúc cũng nhỏ hơn ngươi ba tuổi hả?"
" .....nhỏ hơn hai tuổi mà thôi." Liễu Thanh Đường không tình nguyện nói
" Hôm này như thế nào lại không thấy Tần Thúc đâu?" Dương Tố Thư lại hỏi .
Nhắc tới chuyện này trên mặt Liễu Thanh Đường lại lộ rõ biểu tình không cao hứng nói .
" Ta nghĩ đem tổng quản Từ An Cung thay thế ,liền để Tần Thúc lên làm phó tổng quản ,hiện tại hắn vội vàng cùng Ninh công công học việc ,đã hai lần mặt trời lặn ta cũng không nhìn thấy hắn đâu."
Ý thức được ngữ khí mình có chút không đúng ,Liễu Thanh Đường ho khan một tiếng bày ra biểu tình nghiêm túc đứng đắn nói .
" Đương nhiên không phải ta nhớ hắn , chính là hắn hai ngày nay cũng chưa đến thỉnh an ta ,không biết ra cái thể thống gì nữa ."
" Nếu nhớ hắn thì nói với hắn đi , bằng không hắn làm sao có thể biết được ? Kỳ thật Tần Thúc thích ngươi như vậy ,ngươi không cần cố tình bày ra bộ dáng này ."
Liễu Thanh Đường vừa nghe thấy liền tiêu tan tức giận hạ bả vai thấp giọng nói .
" Ta đã biết ."
Rốt cuộc ngăn lại được đề tài kia Dương Tố Thư trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi , sợ bạn tốt lại nói về sự kiện kia liền vội vàng đứng lên nói .
" Thời gian không còn sớm ,ta đi về trước ."
Sau đó giống như có cái gì đuổi theo phía sau ,vô cùng lo lắng rời khỏi nơi này .Chờ Liễu Thanh Đường suy nghĩ xong không biết nói lời này với Tần Thúc như nào , vừa ngẩng đầu lên liền không thấy bóng dáng Dương Tố Thư đâu .
Tuy rằng cùng bạn tốt nói hết mọi chuyện liền cảm thấy thả lỏng hơn ,nghĩ chính mình không bị những lời nói kia ảnh hưởng .Nhưng khi Dương Tố Thư nhìn thấy vị Thuần vương gia đang chờ ở cửa ,trong lòng không khỏi có chút không được tự nhiên ,chống lại con ngươi đen nháy vô thần đang nhìn nàng , liền giống như bình thường cười nói .