Lôi Thần Lang Quân

Chương 48: Trúng Lá Độc Mai Nhi Bỏ Mạng

Trước Sau

break
Phan Tịnh thấy động tác trái ngược của đối phương thì không khỏi sửng sốt.

Chàng tự hỏi: - Chẳng lẽ bọn chúng có âm mưu quỷ kế gì trong khu rừng này? Lục Tuyệt đã xuất hiện, chỉ còn Tuyệt Chỉ chưa thấy đâu? Dù sao ta cũng quyết không sợ bọn chúng.

Trong rừng bỗng có tiếng người the thé vọng ra: - Một bàn tay hào kiệt đường đường lừng lẫy oai danh trong võ lâm mà cũng sợ ư?

Phan Tịnh cười lạt đáp: - Ngươi nói giỡn đấy chứ. Ta sợ gì bọn ngươi?

- Thế sao ngươi không dám vào thẳng, mà còn chần chờ ở ngoài đó.

- Ta còn muốn khám phá xem bọn ngươi có âm mưu, quỷ kế gì không?

Nói xong chàng từ từ tiến vào rừng. Nhưng chưa vào đến nơi thấp thoáng nhìn thấy bóng lão già áo trắng đang ngồi xếp bằng ở dưới một gốc cây ngoài ven rừng. Trên đầu gối lão gác ngang cây đàn.

Phan Tịnh vừa nhìn thấy tình hình này, đã xác định là đối phương sắp thi hành quỷ kế, nhưng chàng chưa hiểu là kế gì? Phan Tịnh là người tài cao mật lớn, cứ ngang nhiên đi vào, không tỏ vẻ gì khiếp sợ.

Đột nhiên Bắc Mang Thần Bà ở sau lưng chàng quát lên: - Phan Tịnh hãy thong thả! Đừng dấn thân vào độc kế của chúng.

Phan Tịnh nghe Bắc Mang Thần Bà nói đến chữ "độc". Chàng nghĩ ngay: Lão già áo trắng kia đã luyện được môn "Thi Độc Công". Hay là trong rừng này có bố trí ngụy kế gì liên quan đến "Thi độc".

Chàng đang ngẫm nghĩ thì Bắc Mang Thần Bà đã dẫn Mai nhi, Lan Nhi đi tới. Bà thấy Phan Tịnh vẻ mặt hiên ngang thì đập cây thiết trượng to bằng cánh tay trẻ con xuống đất nói: - Phan Tịnh! Thảo nào Kim Ngao đã lựa chọn đúng ngươi. Ngươi quả là một nhân vật nghi biểu khác thường.

Phan Tịnh đỏ mặt lên khiêm nhượng nói: - Bắc Mang tiền bối quá khen mà thôi?

Chàng sực nhớ đến Phụng Điện chúa động U- U, tự xưng là đệ tử Bắc Mang, liền nói tiếp: - Bắc Mang tiền bối! Lần trước vãn bối nhờ ơn cứu mạng mới có ngày nay. Vãn bối đã điều tra ra người đổ vạ cho tiền bối rồi.

Mai Nhi vội hỏi xen vào: - Ai vậy?

- Thị là Đổng Uyển Uyển, con gái Ma Tôn Đổng Hải Sơn. Tại hạ không hiểu sao thị lại chế được chiếc mặt nạ giống hệt thư thư.

Bắc Mang Thần Bà vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: - Phải chăng thị là thuộc hạ phái Lá Cờ Máu?

- Chính phải! Thị là nghĩa nữ của mụ ấy.

Bắc Mang Thần Bà mặt chợt co rúm lại rất khó coi. Lan Nhi bước đến bên bà khẽ gọi: - Sư phụ!...

Thần Bà thấy Lan Nhi máy môi có vẻ muốn nói điều gì liền gạt phắt đi: - Lan Nhi không được nói nữa! Ta đã biết rồi!

Trong rừng lại có tiếng cười lạt rồi nói vọng ra: - Phan Tịnh! Quả nhiên ngươi không dám vào rừng.

Phan Tịnh toan đi thẳng vào, Bắc Mạng Thần Bà vội nhìn Phan Tịnh hỏi: - Ta nghe phụ thân ngươi đã sáng lập phái Thiên Giáo, có ý muốn gia nhập. Không hiểu ngươi có chịu tiến dẫn ta chăng?

Phan Tịnh mừng quá chắp hai tay xá dài nói: - Thiên Đình sứ giả phái Thiên Giáo xin đại diện cho giáo chủ, kính cẩn rước tiền bối vào bản giáo.

Rồi chàng giơ cây Nhật Nguyệt Lệnh ra để chứng minh.

Bắc Mang Thần Bà cười khành khạch rồi đột nhiên lớn tiếng lớn: - Lão thân gia nhập quý giáo, không có gì làm lễ. Vậy lão thân hãy tỉ đấu với lão quái vật này. Mai Nhi! Ngươi vào rừng thám thính xem sao?

Phan Tịnh toan cản lại thì Bắc Mang Thần Bà đã nắm giữ tay chàng, nói: - Ngươi đừng coi thường Mai Nhi, để mặc cho y lo liệu.

Mai Nhi là cô gái chừng hai mươi tuổi. Không hiểu nàng hữu ý hay vô tình liếc mắt nhìn Phan Tịnh, trên môi thoáng qua một nụ cười, nhẹ dịu dàng đáp lời sư phụ: - Đồ nhi xin tuân mệnh!

Nàng chí đầu ngón chân xuống rồi nhẹ nhàng lướt người đi trông dáng điệu rất xinh.

Phan Tịnh vẫn chưa hết lo ngại về khu rừng nguy hiểm này, chàng nhìn Mai nhi lướt đi, mà trong lòng chàng không khỏi nao núng, buột miệng nói: - Mai thư thư, phải cẩn thận đấy!

- Tạ ơn công tử có dạ quan hoài!

Thanh âm nàng mới trong trẻo ngọt ngào làm sao! Nó khiến cho người nghe không khỏi ngẩn ngơ. Vừa dứt lời, người nàng đã xẹt vào trong rừng.

Phan Tịnh đứng ngoài cặp mắt vẫn đăm đăm nhìn lão áo trắng ngồi ở ven rừng, thì thấy lão vẫn ngồi yên không nhúc nhích mà cũng chẳng thấy động tĩnh gì, dường như lão không hay biết Mai Nhi đã vào rừng. Chàng càng sinh lòng nghi hoặc, lớn tiếng gọi: - Mai thư thư! Liệu mà ra cho chóng, chớ có vào sâu hiểm địa!

Trong rừng vọng ra tiếng cười trong trẻo. Người nàng lượn xuyên qua những đám cây rậm để vòng lại chỗ lão áo trắng, trông chẳng khác gì bướm lượn trên hoa.

Thốt nhiên nàng dừng lại sau lưng lão áo trắng rồi cất tiếng oanh dõng dạc quát: - Lão quái này! Tiếp chiêu của ta đây!

Nàng phóng chưởng đánh vào sau lưng lão già áo trắng đang ngồi.

Dè đâu trong lúc chớp nhoáng này, tiếng đàn tình tang lại nổi lên.

Những cành lá trong rừng không gió mà lay động, lá cây rụng xuống bay tới tấp.

Mai Nhi phóng chưởng đánh trúng lưng lão già áo trắng. Người lão vỡ tan ngã quay xuống đất! Té ra đây chỉ là một người giả nặn bằng đất.

Phan Tịnh biết nàng đã trúng kế vội thét lên: - Mai thư thư chạy ra mau!

Mai Nhi cũng vô cùng sửng sốt, bị mấy lá cây rớt trúng người. Nàng tung mình nhảy lên đánh véo một cái ra khỏi khu rừng. Ngờ đâu người nàng còn lơ lửng trên không đã rú lên một tiếng rồi té nhào xuống.

Bắc Mang Thần Bà cùng Phan Tịnh cả kinh thất sắc. Thần Bà hốt hoảng la: - Mai Nhi!

Bà tung người lại toan ôm lấy nàng thì Phan Tịnh vội quát lên: - Tiền bối chớ.

Chàng xẹt người rất mau đến trước Thần Bà ngăn lại không cho bà ôm lấy Mai Nhi.

Bắc Mang Thần Bà tức giận quát hỏi: - Phan Tịnh! Sao ngươi lại ngăn trở ta?

Phan Tịnh đảo mắt nhìn Mai Nhi nằm lăn dưới đất trong lòng xao xuyến, nét mặt buồn rầu nói: - Mai thư thư đã trúng phải "Thi độc" của lão quái vật rồi.

Bắc Mang Thần Bà nghe nói tâm thần chấn động tỉnh táo lại. Bà nhìn Mai Nhi thì chỉ trong chớp mắt toàn thân nàng đã sưng húp lên và đen sạm lại. Mặt nàng cũng sưng vù và trông không còn ra người nữa. Nàng chết mất rồi! Bắc Mang Thần Bà, giọt lệ như sương gầm lên: - Mai Nhi! Ta không ngờ Mai Nhi bỏ ta mà đi!

Lan Nhi đứng bên cũng sa lệ gọi: - Thư thư ơi! Lan muội nhất định báo thù cho thư thư!

Phan Tịnh căm hận vô cùng! Chàng trỏ tay vào rừng quát mắng: - Lão quái vật đê tiện kia! Mi ra đây! Nếu ta không phanh thây mi làm muôn đoạn được thì thề chẳng làm người.

Trong rừng chỉ có tiếng cười the thé vọng ra, nhưng không có tiếng người đáp lại.

Bắc Mang Thần Bà đập cây thiết trượng xuống đất, hăm hở chạy vào rừng.

Lan Nhi vội kêu lên: - Sư phụ!

Bắc Mang Thần Bà căm hận nghiến răng nói: - Lan Nhi! Ngươi sợ gì? Ngươi tưởng ta cũng sẽ giống thư thư ngươi chăng? Đâu có thể dễ dàng như thế được?

Phan Tịnh nghe bà nói vậy thì biết mình có khuyên can cũng chẳng ích gì. Chàng liền nói: - Tiền bối phải cẩn thận lắm mới được!

Bắc Mang Thần Bà cười rộ đáp: - Phan Tịnh! Ta đã sống rụng hết cả hàm răng. Có lý đâu lại giống tuồng con nít để chúng khinh khi được? Ngươi đừng nói nhiều nữa! Đứng ngoài lược trận cho ta, thế nào ta cũng phải tính toán cho bọn Thất Tuyệt Giáo này!

Bà điên tiết lên dữ như hung thần, xăm xăm chạy vào rừng. Phan Tịnh cùng Lan Nhi đứng bên ngoài trố mắt ra mà nhìn.

Bắc Mang Thần Bà đảo mắt nhìn tả ngó hữu.

Trong rừng lại có tiếng nói vọng ra: - Gã Phan Tịnh tiểu tử kia! Có giỏi thì vào đây để bản giáo đỡ mệt sức!

Bắc Mang Thần Bà cũng lớn tiếng đáp: - Bọn mi ra đây mà chịu chết.

Ánh hàn quang lấp loáng. Cây thiết trượng vung lên vù vù, bà xông vào mé bên.

- Chà! Mụ ăn mày kia! Không cho mụ nếm qua mùi cay đắng thì mụ chẳng biết trời cao đất dày là gì.

Tình tang! Tiếng đàn vọng lên. Lá cây rụng xuống tới tấp.

Phan Tịnh thấy vậy chợt hiểu ra. Chàng giật mình kinh hãi la lên: - Tiền bối phải để ý đừng để lá cây rớt vào người!

Bắc Mang Thần Bà hú lên một tiếng. Cây thiết trượng vung lên veo véo làm vang động cả khu rừng. Kình lực bà cực kỳ ghê gớm khiến cho Phan Tịnh cũng phải bội phục! Phan Tịnh quay lại bảo Lan Nhi: - Lan thư thư! Thư thư mau mời lệnh sư phụ trở ra ngay.

- Sao vậy?

- Địch ở trong bóng tối, ta ở ngoài chỗ sáng. Họ được lợi điểm hơn ta. Chi bằng ta phóng hỏa đốt khu rừng độc này đi.

- Phải lắm!

Lan Nhi liền lớn tiếng gọi: - Sư phụ! Xin ra mau!

Bắc Mang Thần Bà múa tít cây thiết trượng. Ánh hào quang lấp loáng. Những lá cây xuống như mưa. Phan Tịnh cũng kéo gân cổ lên mà gọi: - Xin tiền bối ra ngay để bàn kế phá địch!

Trong rừng tiếng cười lạt lại nổi lên. Đột nhiên từng dây chỉ phong phóng ra veo véo.

Bắc Mang Thần Bà tức giận gầm lên: - Giỏi lắm! Bọn mi là những quân chó má núp mình trong bóng tối để ám toán người.

Ánh trượng lóe lên rồi sầm một tiếng. Cây trượng đập xuống mặt đất, cát bụi tung bay.

Lại mấy luồng chỉ phong nhằm Bắc Mang Thần Bà phóng tới.

Cây trượng lại rít lên khủng khiếp. Thần Bà lớn tiếng nói vọng ra: - Phan Tịnh! Ngươi bất tất phải nóng nảy. Một mạng đồ nhi của ta nếu không đổi được mười mạng chó lợn kia thì thà là ta chịu chết, không muốn ra khỏi khu rừng này nữa. Ta quyết liều mạng với chúng đây.

Tuy bà bản lĩnh phi thường nhưng bọn địch ẩn mình dưới lòng đất nên bà không làm gì được. Hơn nữa chỉ phong tiếp tục phóng ra như tên bắn. Cây thiết trượng phải luôn luôn múa tít không ngừng chút nào để vừa quét cho lá rừng khỏi rớt vào người và để phòng ngừa chỉ phong ám toán.

Thần Bà tức giận như điên lên, gầm thét không ngớt miệng.

Đột nhiên Lan Nhi nhớ ra điều gì lớn tiếng gọi: - Sư phụ! Sao sư phụ không dùng độc châm để đánh chúng?

Bắc Mang Thần Bà đáp vọng ra: - Phải rồi! Ta thử cùng chúng tỉ đấu xem sao.

Rồi thấy ánh hàn quang chuyển động. Bắc Mang Thần Bà vung tay lên không.

Chớp mắt những tiếng rú vang lên. Bọn giáo đồ Tuyệt Chỉ cung đã có mấy tên trúng phải thần châm.

Bắc Mang Thần Bà hú lên lanh lảnh, bà lại chuyển mình rất mau xông xáo trong khắp khu rừng. Thần châm không ngớt phóng ra. Phát nào cũng có người trúng phải.

Đột nhiên trong rừng bóng trắng lấp loáng. Lão già áo trắng xuất hiện. Lá rừng rớt xuống trúng người lão, những lão vẫn không việc gì.

Phan Tịnh vừa thấy lão đã lớn tiếng gọi Bắc Mang Thần Bà: - Xin tiền bối ra ngay!

Lão già áo trắng cười lạt nhảy xổ lại chỗ Bắc Mang Thần Bà như ánh chớp.

Công lực lão áo trắng cũng ngang với Tha Hương Vô Danh Khách, Bắc Mang Thần Bà còn kém Vô Danh Khách một bậc thì dĩ nhiên không thắng được lão già áo trắng.

Phan Tịnh la lên: - Nguy rồi!

Chàng nhảy lại bên cánh rừng, còn cách xa lão già áo trắng chàng đã phóng chưởng ra. Nhưng đã chậm mất rồi! Lão áo trắng thấy Phan Tịnh vọt tới, vội phóng chưởng đánh vào Bắc Mang Thần Bà.

Bắc Mang Thần Bà là một nhân vật nổi tiếng trong võ lâm, ỷ mình công lực cao thâm, liền vung trượng lên đỡ.

Sầm một tiếng vang lên! Bắc Mang Thần Bà la hoảng: - Nguy rồi!

Bà lùi lại bảy tám bướt, bị mấy lá cây đang rớt xuống chỉ còn cách sợi tóc là trúng vào người. Lan Nhi thấy vậy toát mồ hôi lạnh ngắt.

Giữa lúc ấy Phan Tịnh đã phóng chưởng ra ngăn cản lão áo trắng.

Bỗng có tiếng quát hỏi: - Phan Tịnh! Mi có dám tiến vào rừng không?

Thanh âm này tựa hồ từ lòng đất vọng lên chứ không phải ở miệng lão áo trắng.

Phan Tịnh không trả lời, lớn tiếng nói với Thần Bà: - Tiền bối! Tính mệnh Mai thư thư đã đổi quá mười mạng rồi thì phải? Còn lại đám này xin tiền bối nhường cho vãn bối thu thập bọn chúng.

Bắc Mang Thần Bà lớn tiếng đáp: - Hay lắm! Ta ra khỏi rừng ngay bây giờ.

Bà rung tay một cái.

Véo! Một luồng hàn quang vút lại phía lão áo trắng.

Lão áo trắng khẽ hắng giọng phất tay áo phóng ra một làn hắc khí. Những mũi Bắc Mang thần châm liền mất hút, khác nào những viên đá chìm xuống biển cả.

Tiếp theo bóng người lấp loáng, Bắc Mang Thần Bà từ trong rừng nhảy vút ra như tên bắn, mồ hôi trán toát ra đầm đìa. Bà thở hồng hộc hỏi: - Phan Tịnh! Lão này là ai mà công lực ghê gớm đến thế? Ngươi liệu có địch nổi hắn không?

Phan Tịnh kính cẩn đáp: - Lão là một nhân vật tiền bối vào hạng đứng đầu phái Thất Tuyệt giáo ở Hồi Cương hiện nay. Chính lão là người Hồi và đã luyện được Thi Độc công. Lòng dạ lão nham hiểm sâu độc vô cùng, nhưng vãn bối không sợ lão!

Rồi chàng ngưng tụ chân khí dõng dạc nói: - Lão quái vật kia! Ngươi tưởng bố trí một tòa thi độc lâm rồi ẩn nấp trong đó là ta không đuổi mi ra được ư? Mi hãy coi đây!

Chàng vận Lôi Đình chưởng lực phóng chiêu "Lôi Hỏa Tương Bạc" đánh liền năm chưởng. Đồng thời chàng lớn tiếng hô: - Bắc Mang tiền bối! Xin tiền bối ngăn chặn bọn Tuyệt chỉ ở trong rừng chạy ra! Bữa nay vãn bối quyết làm cho phái Thất Tuyệt giáo phải tan tành.

- Phan Tịnh! Ngươi cứ phóng tâm mà đánh đi.

Lại ba tiếng nổ ầm ầm. Ánh lửa rần rần từ chưởng lực bốc ra. Khu rừng đã bắt đầu bị lửa đốt cháy.

Phan Tịnh lại nhảy vọt lên trên không cao mấy chục trượng phóng lôi hỏa đánh xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc hỏa quang ầm ầm bao trùm cả một khu rừng độc.

Trong rừng những tiếng la hoảng òm sòm: - Trời ơi! Lửa! Thằng lỏi con phóng lửa đốt rừng!

Phan Tịnh cười ha hả nói: - Lão quái vật Thất Tuyệt giáo kia! Bây giờ ta thử xem mi còn núp ở trong rừng được nữa không?

Bất thình lình Phan Tịnh ngửi thấy một mùi tanh tưởi. Bắc Mang Thằn Bà lớn tiếng gọi: - Phan Tịnh! Không được rồi! Mùi vị này khác lạ lắm!

Lan Nhi cũng kêu lên: - Sư phụ! Đồ nhi thấy đầu óc choáng váng.

Phan Tịnh trong lòng kinh hãi, tự hỏi: - Phải chăng đây là vì ngọn lửa đốt lá rừng nên hơi độc bốc ra.

Chính chàng cũng cảm thấy trong bụng nôn nao, chàng vọi phong bế những huyệt đạo lại rồi la lên: - Tiền bối! Chạy cho mau!

Chàng dắt Lan Nhi nhằm phía đường quan đạo chạy như bay. Bắc Mang Thần Bà cũng cầm cây thiết trượng hốt hoảng chạy theo.

Phía sau một tràng cười rộ vang lên nói: - Thằng lỏi con! Thế là mi đốt lửa tự thiêu! Còn chạy đâu cho thoát!

Rồi tiếng đàn nổi lên vang dội. Những bọn Tuyệt kiếm, Tuyệt chưởng, Tuyệt sắc, Tuyệt thái, Tuyệt hưởng trước đã chạy đi bây giờ đều quay lại.

Phan Tịnh chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã xách Lan Nhi bỏ lên xe ngựa rồi lớn tiếng nói: - Bắc Mang tiền bối! Phiền tiền bối đoạn hậu cho!

Rồi chàng ra roi cho ngựa chạy.

Con ngựa tung bốn vó lập tức chạy như bay trên đường quan đạo.

Lúc này Lan Nhi đã hôn mê bất tỉnh.

Phan Tịnh một tay ôm Lan Nhi một tay cầm roi giục ngựa chạy cho mau. Phía trước một bọn giáo đồ cung Tuyệt chưởng lớn tiếng quát: - Tiểu tử! Mi còn trốn đâu cho thoát?

Hai bên, bọn Tuyệt sắc, Tuyệt thái cũng nhảy múa tiến lại. Phan Tịnh chau mày, chàng điểm vào huyệt đạo trên lưng Lan Nhi và nói: - Lan thư thư, thư thư hãy tạm nằm nghỉ một lúc để tại hạ đối phó với bọn này rồi sẽ tính.

Tuy chàng hít phải hơi "Thi độc", nhưng nhờ có công lực thâm hậu, và đã sớm đề phòng nên chưa bị tổn hại gì. Chàng thấy bọn Tuyệt chưởng đứng chắn trước mặt thì ngừng lại không tiến tới nữa. Bọn giáo đồ Tuyệt chưởng đều lún người xuống chuẩn bị phóng chưởng đánh Phan Tịnh.

Phan Tịnh lại lấy Nhật Nguyệt Lệnh ra. Chàng cười lạt vận động chân lực cho ánh sáng mãnh liệt phóng ra. Người nào đã bị ánh sáng Nhật Nguyệt Lệnh chiếu vào là chân khí cuồn cuộn tiết ra không thu lại được.

Phan Tịnh lại ra roi cho ngựa chạy, đồng thời lớn tiếng quát: - Tuyệt chưởng cung chủ! Ta đã dung tha cho ngươi một lần rồi, nhưng ngươi không biết điều, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi chăng?

Nói xong chàng phóng chưởng ra, chưởng phong cực kỳ mãnh liệt dường nghiêng non giốc biển xô tới phía trước.

Bọn giáo đồ Tuyệt Chưởng Cung gầm lên một tiếng rồi phóng chưởng ngăn chặn.

Phan Tịnh thừa lúc bọn chúng chưa phát chưởng đã lợi dụng ánh sáng mãnh liệt của Nhật Nguyệt Lệnh chiếu vào mấy chục tên giáo đồ Tuyệt chưởng đồng thời phóng "Lôi thiên đỉnh tráng" phát ra những tiếng vang thần sầu quỷ khốc.

Bọn giáo đồ rú lên những tiếng thê thảm. Phan Tịnh vung cây roi lên cho xe chạy xông vào giữa đám giáo đồ Tuyệt chưởng.

Trên xe chứa cả thảy bốn xác chết cùng Lan Nhi.

Phía sau xe Bắc Mang Thần Bà như một vị hung thần múa tít cây thiết trượng chạy vượt lên trước xe. Mụ vung trượng lên đánh bọn Tuyệt chưởng.

Bên cạnh xe bỗng hiện ra lão đầu sói râu bạc tức là Sa Ngõa. Lão quát to: - Lôi thần phò mã! Hãy tiếp chưởng của ta đây.

Rồi lão nhằm đầu ngựa phóng chưởng ra.

Phan Tịnh cả kinh vận hết chân lực vào Nhật Nguyệt lệnh cho những tia sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mặt Sa Ngõa. Lập tức lão gầm lên: - Sa Ngõa này dầu chết cũng không nhắm mắt.

Lão vừa la vừa đưa tay lên dụi mắt.

Bỗng nghe Bắc Mang Thần Bà quát lên: - Ta cho ngươi được chết một cách sung sướng!

Bà giơ trượng lên giáng xuống đầu Sa Ngõa đánh chát một tiếng, máu vọt tung ra bốn phía, lão chết ngay lập tức không kịp la một tiếng.

Vó ngựa dồn dập một loáng đã vượt khỏi bọn giáo đồ Tuyệt chưởng, tiến thẳng về Yên Kinh.

Tiếng kêu inh ỏi của bọn Thất Tuyệt giáo đồ mỗi lúc một xa.

Bắc Mang Thần Bà chạy theo xe như bay, đột nhiên bà lên tiếng bỏi: - Phan Tịnh! Bây giờ đi tới đâu?

Phan Tịnh chưa kịp trả lời bỗng thấy trước mặt chừng mấy chục trượng có bóng năm sáu người lay động. Chàng vội dừng ngựa lại, đưa mắt nhìn ra rồi bất giác cười ha hả nói: - Lão quái vật, cước trình ngươi lẹ thật! Phan Tịnh này tưởng ngươi chạy thoát rồi thì thật là đáng tiếc! Bây giờ còn gặp đây, thật may quá! Ta cùng bọn Thất Tuyệt giáo các ngươi phải thanh toán hết mọi điều ân oán đi!

Chàng thấy lão già áo trắng dẫn cả bọn trưởng lão năm người đi theo.

Một trưởng lão trong bọn lạnh lùng nói: - Phan Tịnh! Công lực của ngươi đã đến bực thông thần! Trong bản giáo không ai địch nổi, nhưng ngươi có dám chống lại một chưởng liên hợp của cả bọn ta không? Nếu ngươi chống nổi thì bọn Thất Tuyệt giáo sẽ quay về cố hương, không bao giờ xuống Kinh đô nữa.

Phan Tịnh cười lạt, chàng nhảy xuống xe đi bộ từ từ tiến lại trước mặt lão già áo trắng cùng bọn trưởng lão, chàng dõng đạc đáp: - Được lắm! Nhất định như vậy!

Chàng còn cách bọn chúng chừng hai trượng thì đứng lại. Chàng lún người xuống dồn hết chân lực vào hai bàn tay. Nhưng chàng chợt thấy cặp mắt cả sáu người đều chiếu ra những tia sáng đỏ thì trong lòng đâm ra kinh hãi, nghi ngờ, lùi bắn người lại.
break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc