Theo con suối nông trong vắt cuộn mình quanh làng, làng Bảo Tiên có thể được chia làm ba khu vực chính: khu thương mại, khu nhà cổ, khu thờ tự.
Tòa nhà mà nhóm Seoyeong bước vào là khách sạn duy nhất ở làng Bảo Tiên, nằm trong khu vực thương mại. Khu vực này tập trung toàn bộ các hoạt động tham quan, kinh doanh của người dân ở đây, ví dụ như bán hàng lưu niệm, dạy chế tạo mặt nạ, quán ăn,... Đây cũng là nơi đông đúc nhất của cả làng khi các du khách tập trung ở đây là chủ yếu. Các căn nhà hanok mà lúc nãy đám Seoyeong đi qua thực ra chỉ là nhà được xây theo kiểu cổ, còn tuổi đời thì chưa căn nào quá năm mươi năm cả. Nếu khách du lịch muốn tận hưởng cảm giác như quay về quá khứ thực sự thì cũng có thể ở lại đó như một dạng homestay.
Có điều Seoyeong và các anh mình đều không có hứng thú tận hưởng cuộc chơi nên họ chọn ở tại khách sạn Bảo Tiên, rộng rãi và tự do hơn. Phòng của cả nhóm ở tại tầng tám, không quá thấp để bị làm phiền bởi tiếng ồn nhưng cũng không quá cao để bị xông hơi trong cái nắng giữa hè.
Lần này thì họ không phải chen chúc với nhau nữa khi mỗi người đều đặt trước một phòng riêng (dù có dùng hết không thì không ai biết). Vào lúc này thì toàn bộ mười phòng tại tầng tám đều chỉ có nhóm Seoyeong vào ở, ngoài sáu phòng họ thuê thì bốn phòng còn lại vẫn đang thuộc quyền sử dụng của giáo sư Choi và đoàn nghiên cứu sinh đi cùng ông ấy.
Đúng vậy, đoàn người đi thực tế lúc trước của giáo sư Choi cũng chọn phòng tại khách sạn Bảo Tiên này. Và theo như lời bóng gió tìm hiểu được của Jaepung từ mấy cô gái lễ tân thì họ đã trả tiền trước suốt hai tháng, vậy nên dù cả đoàn biến mất đã lâu thì cũng không có ai dám lấy lại phòng hay thậm chí là đi lên dọn dẹp cả.
“Ông già ấy, ông họ Choi ấy, dữ lắm, ông ấy cấm tiệt mọi người vào phòng. Có lần nhân viên vệ sinh của chúng tôi mở cửa vào làm việc thôi mà bị ông ấy mắng đến phát khóc luôn.” Cô gái buộc đuôi ngựa bĩu môi, vẫn còn nhớ như in chuyện ồn ào hôm đó: “Sau đó giám đốc phải xuống tận nơi xin lỗi mới thôi nhé, từ đó trở đi thì trừ phi được gọi, không thì chẳng ai dám bén mảng lên tầng tám luôn chứ đừng nói là vào phòng.”
Jaepung gật gù, cảm ơn thông tin của cô kèm với một cái nháy mắt khiến cô nàng đỏ rực từ đầu đến chân. Anh quay lại chỗ cả nhóm đang chờ, lắc chùm chìa khóa trên tay ra hiệu rồi cùng mọi người kéo hành lí lên tầng.
Vừa bước vào khoang thang máy bóng loáng đến độ soi gương được thì Jaepung đã thắc mắc: “Giáo sư Choi khó tính đến vậy cơ à? Sao ở đại học Silla ai cũng nói ông ấy rất hiền lành cơ mà?” Là người dẫn đầu của đoàn thực tế biến mất tại làng Bảo Tiên, đương nhiên nhóm Yul sẽ điều tra rõ ràng rành mạch về tất cả mọi người trong đoàn, từ tính cách, học thức, đến hoàn cảnh gia đình, các mối quan hệ xã hội. Đừng nói giáo sư Choi, ngay cả nghiên cứu sinh nhạt nhòa nhất trong đoàn cũng bị họ điều tra tới tận mười tám đời tổ tông cũng nên.
Nhóm Seoyeong nhìn nhau. Joonsik nhún vai, anh ở khoa Biểu tượng học, đương nhiên không có hứng thú soi xét các giáo sư khoa khác. Seoyeong vừa chỉnh lại quai ba lô vừa lắc đầu: “Không đâu, giáo sư Choi hiền lắm. Có lần em lỡ làm lộn xộn tư liệu của ông ấy mà giáo sư cũng chẳng mắng mỏ gì, còn chỉ em cách sắp lại sao cho chính xác nữa cơ.”
Dongsu cũng đồng ý: “Giáo sư Choi nổi tiếng là người hiền lành trong khoa mà, chẳng ai thấy ông ấy nổi nóng hay xấu tính với ai bao giờ cả. Chỉ có điều…” Anh nhíu mày không nói tiếp.
“Sao?” Năm cặp mắt đổ dồn vào anh.
Dongsu bất đắc dĩ gãi đầu: “Em cũng không biết có phải là mình suy nghĩ linh tinh không nữa, nhưng trước khi giáo sư Choi tới làng Bảo Tiên, tính khí đúng là có hơi thất thường thật.”
“Thất thường thế nào cơ?” Seoyeong hỏi gặng. Cậu chỉ tham gia sưu tập tư liệu vào giai đoạn đầu của đề án nghiên cứu làng Bảo Tiên, dạng chạy chân giúp giáo sư và các đàn anh đàn chị. Thời gian sau vì bận rộn với luận văn của riêng mình nên Seoyeong không tới chỗ giáo sư Choi nhiều nữa nên nếu ông ấy có thay đổi thì cậu cũng không biết được.
“Hừm…” Dongsu ngước mắt nhìn lên trần thang máy, dáng vẻ như đang nhớ lại: “Ông ấy, kiểu… lúc nắng lúc mưa? Có những lúc rất vui vẻ, nhiệt tình, nhưng ngay sau đó lại nổi nóng, quát tháo om sòm, sinh viên và trợ giảng bị ông ấy mắng đến phát khóc cũng không ít đâu! Sau đó nữa giáo sư lại có vẻ buồn bã, rầu rĩ, thậm chí… chà, đôi khi anh nghĩ ông ấy đang sợ hãi một thứ gì đó.”
“Không ai thắc mắc hết sao?” Myungho nhướng mày, lúc họ điều tra về vị giáo sư mất tích thì đâu có ai nói về chuyện này đâu nhỉ?
“Đương nhiên là mọi người trong khoa có hơi bất ngờ với cách cư xử của giáo sư Choi, nhưng ai mà chẳng có lúc này lúc kia đúng không? Chưa kể đó là thời điểm đề án nghiên cứu về làng Bảo Tiên của ông ấy đang trong giai đoạn thẩm tra để cấp kinh phí nữa. Mà ai cũng biết là giáo sư Choi đã dồn nhiều tâm huyết cho dự án này thế nào, nếu nó thành công thì việc ông ấy trở thành cọc tiêu trong ngành cũng chắc như đinh đóng cột luôn.”
Nói rồi anh hạ giọng: “Có tin đồn là giáo sư Choi có thể dùng đề án này như bước đệm để trở thành trưởng khoa, thậm chí là hiệu trưởng luôn đấy. Thế nên giáo sư có căng thẳng một chút cũng là bình thường, có thể thông cảm được. Là ai thì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma như vậy thôi.”
“Tẩu hỏa nhập ma…” Joonsik lầm bầm.
“Ừ.” Dongsu thở dài: “Ông ấy thường xuyên ở lại qua đêm, không ăn không uống, lảm nhảm đủ thứ về ‘Silla’, rồi ‘vương miện’, ‘báu vật’,... Lúc đó mọi người hay đùa giáo sư Choi cứ như bị ma ám vậy. Giờ nghĩ lại…”
Giờ nghĩ lại, có khi ông ấy bị ma ám thật. Cả nhóm ngậm chặt miệng, không nói ra câu đó.
‘Ting!’
Đúng lúc này, tiếng chuông báo vang lên kéo cả nhóm ra khỏi khoảng lặng ngột ngạt. Cánh cửa kim loại lạnh lẽo mở ra, sáu cậu trai chen chúc ào ra ngoài. Tuy giường đệm trên tàu cao tốc không đến nỗi nào, nhưng cũng chẳng thể so sánh với giường “xịn” được. Giờ cả đám chỉ muốn tắm rửa, ăn một bữa ra trò rồi ngủ một giấc cho lại sức, những chuyện khác có thể chờ sau.
Bên ngoài thang máy là một hành lang khá rộng, hai bên tường quét sơn trắng, dưới sàn trải thảm lông ngắn màu đen. Hai bên hành lang là hai dãy phòng đối diện nhau, trên mỗi khoảng tường trống đều có vật trang trí nho nhỏ, hoặc là một bức tranh phong cảnh màu sáng, hoặc là một tấm gương con con. Bố cục của nơi này cũng giống như khách sạn tại thành phố khác, nói chung là không có gì đặc biệt.
Seoyeong cõng ba lô vào phòng, rửa mặt qua loa rồi nằm bẹp luôn trên giường, tự an ủi mình là hành lí chẳng có bao nhiêu nên không cần sắp xếp vội làm gì. Thực ra cũng không thể coi là tự an ủi, cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện ăn chơi nhảy múa gì ở đây nên chỉ mang theo vài bộ quần áo, giấy tờ cá nhân và một ít tiền dự phòng mà thôi. Cậu cuộn người trên giường, tay miết nhẹ mu bàn tay phải - nơi có tấm bùa hộ mệnh được bà Lee El vẽ lên - rồi nhắm mắt lại, nghĩ thầm chỉ nằm một chút thôi.
Seoyeong nghĩ rằng mình chỉ chợp mắt trong chốc lát nhưng tới lúc cậu mở mắt ra thì đã gần giữa trưa. Uể oải ngồi dậy với cái bụng đang réo lên ầm ầm, Seoyeong ngồi ngẩn ra trên giường, tự hỏi nên đánh bay cơn ngái ngủ để đi kiếm cái bỏ bụng hay lờ cơn đói đi để ngủ nốt chỗ dở lúc nãy.
May mắn cho Seoyeong, cậu chưa phân vân bao lâu thì bên ngoài đã có tiếng đập cửa: “Seoyeong, dậy chưa đấy? Em có đi ăn với bọn anh không?” Chất giọng cao vút của Park Joonsik kéo cậu ra khỏi trạng thái lờ đờ ngái ngủ.
“Em ra ngay đây.” Cậu vừa đáp vừa nhảy lò cò xuống giường ra mở cửa. Bên ngoài đã tụ đủ năm người mười con mắt, chà, cậu là kẻ lười biếng nhất ở đây thì phải? Đương nhiên cái người nổi bật nhất ở đó là Kim Yul, người đàn ông mà dù có mặc bao tải thì cũng sẽ là một cái bao tải hàng hiệu.
“Đợi em một xíu!” Nói rồi Seoyeong hấp tấp chạy ngược lại vào phòng tắm rửa mặt. Không thể trưng cái mặt bơ phờ dính rỉ mắt ra đường được!
Phía sau cậu, Joonsik trầm trồ với Dongsu: “Uồi, lúc trước thằng quỷ này không tắm cả tuần vẫn dám lượn ra đường chơi với chúng mình cơ mà?” Kéo theo đó là một loạt những tiếng cười rúc rích tràn ngập hàm ý không rõ.
Won Seoyeong ghét Park Joonsik nhất trên đời!
Cả nhóm chèo kéo nhau từ hành lang tầng tám xuống tận dưới sảnh khách sạn. Lúc đang bàn nhau xem nên ra ngoài ăn hay ăn tại đây luôn thì một tiếng Họ kìa! đột nhiên xuất hiện sau lưng khiến sáu người quay phắt lại, đều tăm tắp! Cô lễ tân nói chuyện lúc nãy với Jaepung đang vui vẻ vẫy tay với họ, sau đó chỉ trỏ gì đó với một người đàn ông cao lớn, bờ vai rộng cỡ Thái Bình Dương, tay cầm một cặp tài liệu mà xanh biển dày cộp.
Anh chàng đó quay lại, nở một nụ cười khiến cả sảnh khách sạn im phăng phắc. Ôi chao, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ thì đây là người đàn ông đẹp trai nhất Seoyeong từng thấy trong đời. Cậu há miệng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trông như tượng thần Zeus đang càng lúc càng gần kia, nhìn đôi mắt ấy kìa, đôi môi ấy, mái tóc vàng óng ả như được dát bởi ánh nắng mặt trời ấy,...
“Đẹp trai ghê nhỉ?” Một giọng nói trầm như mười tám tầng địa ngục vang lên bên tai cậu.
Seoyeong rùng mình, cậu quay sang nhìn người sắp hóa thân thành tà thần bên cạnh mình, nỗ lực mở to mắt để trông ngây thơ nhất có thể: “Đẹp trai, cơ mà Yul là đẹp trai nhất!”
Kim Yul cười lạnh một tiếng. Trong khi Seoyeong đang vắt óc nghĩ cách ca ngợi gã thì chàng trai kia đã đi đến trước mặt họ. Đôi mắt của anh đảo một vòng quanh cả sáu người, khá nghi ngại khi liếc về phía Yul rồi quyết định chìa tay ra cho… Dongsu: “Xin chào, tôi là Kim Ryu, hướng dẫn viên du lịch của các cậu tại làng Bảo Tiên này…”
Dongsu vội vàng bắt tay anh, trong lúc cuống quýt còn thúc cho Myungho bên cạnh một cùi chỏ đau điếng: “À vâng… cái đó…” Anh khó hiểu nhìn Jaepung, cậu thuê cả hướng dẫn viên du lịch luôn à?
Jaepung nhíu mày, lắc đầu rất khẽ. Kim Ryu lắc khẽ bàn tay của Dongsu rồi buông ra: “Tôi nhận lương trong đề án nghiên cứu của đại học Silla. Hơn một tháng trước, tôi là hướng dẫn viên du lịch của giáo sư Choi Taek.”
…Ồ!