Tối hôm đó, sau khi mọi người đã về hết, Seoyeong quyết định mình vẫn nên nói chuyện với Yul về chuyến đi của gã.
“... Thế nên là, anh nghĩ sao nếu em đi cùng? Em biết là mình chắc sẽ không giúp được gì nhiều đâu, nhưng nếu lúc trước anh nói lần này không có quá nhiều nguy hiểm thì em đi cùng cũng không sao mà? Ít nhất cũng có thể… ờ, xách đồ giúp anh hay gì đó?” Cậu kết thúc với đôi mắt mở to long lanh hy vọng.
Yul quay mặt đi, quyết tâm không để mình bị thôi miên bởi đôi mắt nai đen bóng kia. Anh ho khan một tiếng: “Lúc trước cũng chính em nói tôi sẽ tự động đâm đầu vào nguy hiểm đấy, nhớ không?”
Seoyeong cau có. Đây là thời điểm bắt bẻ từng câu từng chữ như vậy à?!
Hai người ngồi dưới tán cây đỗ quyên thơm ngát, một đung đưa trên xích đu, một dựa lưng vào gốc cây. Seoyeong nhìn chằm chằm vào Yul, gã này thực sự cứng đầu, giống hệt như những gì Myungho và Jaepung đã bảo. Cậu đã nói hết nước hết cái, khô queo cả cổ rồi mà gã vẫn chỉ quanh đi quẩn lại một lí do duy nhất: nguy hiểm, không cho đi!
Trong khi Seoyeong cảm thấy máu mình sắp sôi lên đến nơi thì bên cạnh, giáo sư Kim vẫn còn đang lải nhải: “... hiểu không? Tôi sẽ lo lắng lắm vì…”
Phiền chết đi được! Seoyeong nhảy xuống khỏi xích đu rồi lao thẳng vào lòng người đàn ông đang ngồi trên cỏ kia, đặt một nụ hôn lên khóe miệng của gã.
Kim Yul đơ ra như đá. Xem đi, quả táo nhãn lồng đến quá nhanh, lúc trước ai là người đã dùng cách này để chặn họng Seoyeong cơ chứ?
Cậu thì thầm bên miệng gã: “Nhưng em cũng sẽ lo. Em ở đây, an toàn, nhưng không biết anh đang làm gì, có gặp nguy hiểm không. Yul, anh thực sự muốn em phải trải qua những cảm xúc đó ư?”
Mắt Yul tối lại. Gã siết Seoyeong vào lòng chặt hơn, ngấu nghiến lên đôi môi mềm mại của cậu, dữ tợn đến mức khiến cậu co rúm người lại theo bản năng. Gã bắt cậu hé miệng, cắn mút cái lưỡi mềm bối rối. Đầu óc Seoyeong trống rỗng, chẳng còn nhớ gì đến ma quỷ, thần điện hay những thứ ngớ ngẩn mà họ tranh cãi nãy giờ nữa, chỉ còn biết nức nở bị Yul cuốn theo nhịp điệu của gã.
Môi gã hạ dần xuống phía dưới, nhấm nháp cần cổ trắng trẻo và xương quai xanh thanh mảnh. Tay chân Seoyeong như nhũn ra, nếu không phải đang bị Yul quấn chặt lấy thì có lẽ cậu đã ngã xuống thảm cỏ dưới thân rồi.
Bàn tay to lớn của Yul đã luồn vào áo cậu từ khi nào, đang chậm rãi xoa vuốt da thịt căng mịn bên eo Seoyeong. Không khí quanh hai người nóng dần lên, hơi thở giao nhau càng lúc càng gấp gáp. Cậu run rẩy cảm nhận thứ gì đó cứng rắn nóng rực đang ép mạnh lên bụng mình. Seoyeong giật thót một cái, cố tỉnh táo khỏi làn sương đê mê mà Yul phủ lên người cậu:
“Anh sẽ cho em đi cùng chứ?”
“... Không!” Yul nghiến chặt răng, cố ngăn mình không nuốt chửng cậu bé trong tay vào bụng: “Anh… Áu!!!”
Gã ôm chân lăn sang một bên. Seoyeong vừa co đầu gối lên thúc cho gã một cái, nếu không phải gã phản ứng nhanh nâng chân lên chặn thì chắc bây giờ đã phải cầu xin Seoyeong gọi cấp cứu giúp mình rồi.
Yul lén lút nâng mắt nhìn cậu, chơi gì hiểm thế!
Seoyeong cũng đang trừng gã. Gương mặt lấm tấm mồ hôi vẫn hồng rực vì cơn kích tình ban nãy, có vẻ cậu định dùng mĩ nam kế nhưng không thành công, gã họ Kim kia cảnh giác quá. Cậu nổi giận đùng đùng đứng lên, phủi phủi quần áo rồi đi thẳng, nhưng mới được ba bước đã dừng lại.
Seoyeong càng nghĩ càng giận, không cho cậu theo mà còn dám hôn cậu như thế? Tóc đen hầm hầm quay lại, đá cho gã thêm cái nữa rồi mới ngúng nguẩy bỏ đi, lần này là đi hẳn.
Yul ôm cả hai chân dựa vào gốc đỗ quyên, vừa đau vừa buồn cười. Xem Seoyeongie của gã đã giận đến mức nào rồi kìa… Nhưng phải vậy thôi, đến chính gã còn chẳng biết cái làng Bảo Tiên đó có những thứ quái quỷ gì thì làm sao dám đưa cậu theo được? Nhỡ…
Yul hít sâu một hơi rồi hạ mắt xuống. Bỏ đi, giờ còn chưa phải lúc nghĩ tới những thứ đó. Việc gã cần làm bây giờ là đi tắm, còn mẹ nó là tắm nước lạnh nữa. Nửa đêm nửa hôm, ôi chao, mong là Kim Yul sẽ không lăn đùng ra cảm lạnh trước khi lên đường.
***
Sau tối hôm đó, Seoyeong không nhắc lại chuyện muốn đi cùng gã nữa, cũng không giận dỗi gì. Yul nửa thở phào nhẹ nhõm lại nửa nghi ngờ bất an, cậu nhóc này sẽ không chơi trò một mình lén lút bám theo gã đấy chứ?
“Yên tâm đi.” Seoyeong bật cười, gắp cho gã một miếng chân giò: “Sao em lại đùa với mạng mình như vậy được? Mấy lần trước suýt chết đã đủ sợ rồi, buổi tối anh có thấy em ra đường một mình lần nào nữa không? Giữa Seoul em còn co đầu rút cổ như vậy nữa là tới làng Bảo Tiên xa lạ kia?”
Yul ậm ừ một hồi rồi cuối cùng cũng xuôi xuôi, đoán chừng có lẽ cậu đã nghĩ thông suốt rồi cũng nên. Nhưng sự thật chứng minh là gã đã yên tâm quá sớm.
Buổi sáng ngày rời Seoul, gã ôm tạm biệt Seoyeong và những người khác trên sân ga tàu cao tốc rồi xách hành lí vào toa riêng. Một tiếng sau khi tàu lăn bánh, Yul vươn vai khỏi đám tài liệu mang theo rồi đứng dậy ra ngoài, định bụng xem có thứ gì lót dạ được hay không.
Khi đi qua toa hành khách nằm trước toa ăn, Yul chợt đứng lại khi thấy hai cái đầu một cam rực một xanh bạc hà nổi chói lóa trong cả đám đầu đen. Gã ôm ngực, tự an ủi mình rằng ở Seoul có cả triệu người, trùng màu tóc nhuộm thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng rồi một, hai, ba, bốn, năm… Năm khuôn mặt quen thuộc lố nhố đằng xa khiến gã đứng hình.
Yul đưa tay lên dụi mắt, cầu mong thứ mình thấy chỉ là ảo giác. Nhưng rồi khi gã bỏ tay xuống, cái nhóm đang ngó nghiêng tứ phía, kẻ đứng người ngồi lố nhố kia vẫn còn đó!
Kim Yul nghiến răng nghiến lợi…
Con! Mẹ! Nó!