Yul tới đại học Silla chỉ năm phút sau đó. Chiếc xe thể thao lấp lánh của gã thắng ‘két’ lại trên mặt đường bê tông bên cạnh hồ điều hòa. Ban ngày nơi này đẹp đẽ lãng mạn như thế nào thì ban đêm trông âm u gấp đôi như thế, sau vụ việc của Choi Sooyoung thì ngay cả những cặp đôi yêu thích sự riêng tư nhất cũng không dám bén mảng tới khu vực này.
Gã nhăn mặt bước xuống xe, nhìn khung cảnh như trong phim ma trước mắt mà vừa lo vừa bực. Cậu ấy tới đây lúc nửa đêm để làm cái quái gì cơ chứ?
“Seoyeong! Seoyeong!” Gã gọi. Chưa kịp nghe được tiếng đáp lại thì Somsa trên xe đã phóng vọt xuống rồi lao thẳng tới một chiếc ghế đá ven hồ. Tiếng kêu cuống lên của chú mèo vang lên ngay sau đó.
Yul chạy vội theo tiếng ngao ngao cảu Somsa. Gã tìm thấy Seoyeong trong tình trạng không thể nào thê thảm hơn, ngay cả lần cậu gặp mấy thứ ‘không sạch sẽ’ tại tòa nhà hành chính cũ cùng Joonsik và Dongsu trông cũng không te tua đến mức này. Cậu nhóc nằm cuộn sau ghế đá, người ngợm đầu tóc dính đầy bùn đất lẫn cỏ dại lá cây, quần áo xộc xệch, tay chân xước xát, mặt mũi trắng bệch không nói, mắt mũi còn ngơ ngơ ngác ngác. Rõ ràng là bị dọa đến choáng váng luôn rồi!
Yul thở dài, nếu một người vốn đang sống cuộc sống bình yên hạnh phúc lại chợt gặp chuyện như cậu thì có lẽ đã điên rồi cũng nên. Won Seoyeong đến tận bây giờ mới chạm đến điểm giới hạn đã là mạnh mẽ lắm rồi.
Gã chậm rãi bước đến gần Seoyeong, sợ dọa đến cậu trai kia. Somsa chạy quanh Seoyeong, vừa ỉ ôi như than khóc vừa liếm khắp mặt cậu như muốn gọi lại thần trí cho chủ nhân của mình vậy.
“Seoyeong… Seoyeong? Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Gã quỳ xuống trước mặt cậu, cởi áo khoác cho cậu trai ướt sũng kia rồi nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc dính bết cỏ dại và lá cây sang một bên.
Seoyeong vẫn yên lặng, bàn tay cầm điện thoại siết chặt đến trắng bệch, có lẽ vẫn đang chờ Yul ở đầu dây bên kia nói gì đó. Yul cũng không dám lớn tiếng, gã ôm lấy hai bên má bầu bĩnh của Seoyeong, nhìn thẳng vào mắt cậu chờ đợi. Sống gần ba mươi năm trên đời, đến hôm nay Kim Yul mới biết mình có thể kiên nhẫn đến như vậy.
Mất một lúc, hai mắt của Seoyeong mới linh động trở lại. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, lắp bắp: “Kim Yul… Yul?”
“Đúng rồi, tôi đây. Ổn rồi, cậu an toàn rồi.” Gã nhỏ giọng đáp, ngón tay dịu dàng vuốt ve qua lại hai bên má Seoyeong.
“Yul?” Seoyeong vẫn hỏi lại lần nữa, chỉ sợ chàng trai tuyệt đẹp đang vỗ về cậu chỉ thoáng cái đã biến thành một bóng ma rữa nát bốc mùi thịt thối.
“Tôi đây. Kim Yul, đúng chưa? Kim Yul ấy? Đồ bẩn tính của cậu ấy?” Gã dè dặt tiến sát thêm một chút nữa, gần như đã vòng tay ôm cả cơ thể của Seoyeong vào lòng.
Seoyeong nhìn gã, đột nhiên nước mắt cậu ứa ra, cảm thấy tủi thân đến kì lạ. Cậu nhào vào lòng Yul, tóm chặt lấy gã mà bật khóc nức nở. Rõ ràng là cậu chẳng làm gì họ cả, cũng chưa từng làm hại một ai! Sao lại là cậu cơ chứ? Sao lại là cậu?!
Yul siết lấy thân hình đang run lên bần bật trong lòng mình, cẩn thận dỗ dành: “Tôi biết, tôi biết, đương nhiên là Seoyeongie của chúng ta tốt nhất rồi! Ngoan nào.” Gã xoa lưng cậu, đong đưa nhè nhẹ như dỗ trẻ con. Tuyệt thật, thế mà hôm trước gã vừa mới kì thị Myungho hyung và Joonsik vì mấy trò sến súa của họ đấy. Cơ mà, đây là tình huống đặc biệt!
… nhỉ?
Somsa chen cái đầu to đùng vào giữa hai người họ, hai cái tai cụp xuống lắc qua lắc lại trông ngố không thể tả khiến Seoyeong bật cười. Yul lén lút thở phào, khóc được cười được thì chắc là cũng ổn rồi đây.
Gã đỡ cậu đứng dậy. Trông Seoyeong vẫn còn khá là te tua, tay chân nhũn nhão, mặt mũi thì tèm lem nước mắt và đất cát. Yul kéo cậu vào xe, Somsa cũng tự động nhảy lên theo mà không cần gọi.
“Tôi bật máy sưởi cho cậu nhé?”
“Giữa mùa hè ấy hả?” Seoyeong khúc khích, rồi lại sụt sịt, sau đó hắt xì một cái rõ to.
Yul không nói gì nhìn cậu, ánh mắt ý bảo ‘cậu có nhớ mình vừa nhảy xuống một hồ nước đầy âm khí không thế hả’. Seoyeong thu mình lại trên ghế, cậu lắc đầu, chỉ siết chiếc áo khoác quanh người chặt thêm một chút nữa. Yul cũng không bắt ép, chỉ là tốc độ lái xe lại nhanh hơn một chút.
Seoyeong gật gù trên ghế xe, cảm giác ấm áp và an toàn khiến cậu muốn díp mắt lại. Việc ngấm nước hồ đêm rồi bị gió thổi càng khiến đầu óc cậu lờ mờ hơn. Vậy nên đến khi Yul dừng lại cậu mới nhận ra gã không đưa cậu về nhà mình.
“Sao lại tới đây?” Cậu ngơ ngác hỏi, giọng mũi nghèn nghẹt nghe tội nghiệp hết sức. Thôi xong, có khi lại cảm mất thôi, vừa mới khỏi không lâu thôi mà. Seoyeong thầm rên rỉ trong lòng.
“Bây giờ về nhà cậu thì cũng chỉ có một mình thôi đúng không?” Yul điềm nhiên đáp: “Hôm nay ở lại đây đi, có gì tôi còn phản ứng kịp.”
Rồi gã nắm tay cậu dắt vào nhà. Somsa ngoan ngoãn chạy theo, nhìn ngó rồi hít ngửi mọi thứ cu cậu thấy. Trước đại sảnh lát đá hoa cương trắng nõn bóng loáng của tòa dinh thự, Seoyeong khựng lại. Cậu nhìn xuống đôi giày vải màu trắng giờ đã thành màu đen đang phun nước lẹp nhẹp của mình. Yul đang nắm tay cậu cũng bị kéo trì lại.
“Sao thế?” Gã hỏi, hay là bị đau ở đâu không đi nổi nữa rồi?
Seoyeong ngập ngừng cười với Yul, ngón chân co lại trong đôi giày bẩn. Yul nhìn lên ngó xuống một hồi rồi mới nhận ra cậu đang ngại cái gì. Vừa bực mình vừa buồn cười, gã kéo thẳng cậu vào trong, lờ đi những giãy dụa nho nhỏ trong tay mình: “Cậu vẫn còn lo được cho cái sàn nhà à? Lo cho chính mình trước đi! Cậu nghĩ tôi có robot lau nhà làm gì hả?”
Cậu lại hắt xì một cái, sự cảm kích lại dày thêm một chút: “Lúc nãy tôi gặp…”
“Ngày mai rồi hẵng nói.” Yul ngắt lời cậu: “Giờ việc của cậu là tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Không có thứ gì có thể xâm nhập vào trang viên này hết, nơi này an toàn tuyệt đối.” Gã nhìn thẳng vào mắt cậu, trịnh trọng bảo đảm. Rồi gã đẩy cậu vào căn phòng thơm mùi trái cây quen thuộc.
Mãi cho tới lúc đã nằm yên trên chiếc giường ấm mềm trong phòng ngủ của Yul, một suy nghĩ mới thoáng vụt qua đầu Seoyeong: cả dinh thự to đùng thế này mà không có phòng cho khách sao?