“Mọi người không ở lại thêm à?” Seok Jaepung nhăn mũi: “Ở đây rộng rinh mà chỉ có mỗi bọn này, chán lắm.”
Hwang Myungho không nói gì nhưng mắt lại đang nhìn chằm chằm Joonsik. Seoyeong không để ý tới mấy lời từ chối khách sáo của Dongsu mà hết nhìn Hwang Myungho rồi lại nhìn Joonsik. Cậu nheo mắt trước mấy vệt hồng hồng trên má ông anh lùn tịt của mình, từ hôm qua tới giờ là mấy tiếng rồi nhỉ? Sao cậu có cảm giác như mình vừa bỏ lỡ một trăm tập cốt truyện thế này?
Khi Seoyeong ngồi được lên xe - mượn một trong tầm chục chiếc trong gara của Kim Yul - thì đã sáu giờ chiều. Vì Dongsu không được phép mó tay vào vô lăng còn Seoyeong thì đang là “thương binh” nên Joonsik sẽ là người lái. Seoyeong ngán ngẩm nhìn tóc cam nhoài đến nửa người ra khỏi xe à ơi với ông anh họ Hwang mặt lạnh như tiền kia, rốt cuộc thì bao giờ mới nổ máy được đây?
Xe bắt đầu lăn bánh ra khỏi trang viên của nhà họ Kim khi ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả con đường trải đá cuội dẫn ra ngoài. Đúng như Jaepung nói, ở đây rộng rinh. Ngoài tòa nhà chính to như cả một lâu đài thì phía sau còn thấp thoáng bóng của những khối kiến trúc phụ, bao quanh đó là một khu rừng bạch quả xanh ngăn ngắt mà họ đã đi những năm phút vẫn chưa ra đến cổng.
“Thực sự ấy!” Joonsik trầm trồ trước hồ nước lấp lánh sóng vỗ bên tay trái: “Giá đất ở Seoul bây giờ là bao nhiêu ấy nhỉ?”
“Em không quan tâm vụ giá đất.” Seoyeong xì xoẹt: “Em quan tâm đến giá của anh cơ. Anh chàng họ Hwang kia ra bao nhiêu mà anh bán mình nhanh thế hả? Còn chẳng thèm quan tâm anh em nữa!”
“Au!” Joonsik xuýt xoa rồi thò tay ra véo cái má phúng phính của đứa út một cái: “Đừng ghen tị chứ Seoyeongie! Em vẫn là bé cưng của anh mà!”
Seoyeong hất tay ông anh ra, sởn cả da gà trước cái giọng nhão nhoẹt vốn chỉ được Joonsik đặc cách sử dụng với tụi thú cưng. Nếu không phải sợ cả đám lao cả người lẫn xe xuống hồ thì cậu đã nhào lên bóp cổ Joonsik rồi! Cái giọng ấy xứng đáng bị đưa lên giàn hỏa thiêu!
Dongsu ở ghế sau cũng chen lên: “Anh cũng giật mình luôn đấy Joonsik, em nhanh như tên lửa vậy luôn hả?”
Tóc cam vui vẻ phất tay: “Thôi nào mọi người, em chỉ thấy nói chuyện với anh ấy rất hợp thôi mà. Chưa có gì rõ ràng hết á!”
“Phải rồi.” Seoyeong lầm bầm: “Mong là không cần chờ đến lúc hai người lột đồ nhau ra thì mới rõ ràng.”
“Gớm quá thằng nhóc này!”
“Em nói không đúng sao?! Lúc nãy hai người gần như đã liếm nhau bằng ánh mắt trước mặt em đấy! Em chưa bao giờ muốn nhìn thấy mấy thứ… trên mốc NC-18 của anh mình hết!” Seoyeong vung tay, vẻ mặt đau đớn khi nhớ lại cái cách mà Hwang Myungho và Joonsik đưa đẩy với nhau lúc nãy. Quá đủ cho một đứa em trai đang bị ma ám rồi!
Tiếng cười cao vút vang lên trong xe, đi kèm với hàng loạt những câu than vãn và chửi thề. Chiếc xe ô tô đen lao đi, càng lúc càng rời xa trang viên của nhà họ Kim.
***
Seoyeong nửa ôm nửa kéo Somsa ra khỏi nhà. Chú mèo bự vẫn còn hơi giận dỗi một tí vì chủ nhân đi mất biệt cả ngày, tuy thức ăn nước uống luôn có sẵn trong máy tự động nhưng thôi nào, có chủ nhân để mà làm gì cơ chứ? Seoyeong đã phải ôm hôn vuốt ve cả tiếng thì Somsa mới chịu cho cậu một ánh mắt đấy.
Hôm nay cậu muốn tìm kiếm một vài thứ liên quan tới… ờ, vấn đề ma quỷ mà mình đang gặp phải. Đương nhiên là Seoyeong sẽ không tìm đường chết mà nhảy vào đào bới thông tin về làng Bảo Tiên hay Thần điện Silla, Yul đã cảnh cáo rất rõ ràng, còn cậu thì đã qua tuổi “cả thế giới không làm được nhưng tôi làm được” từ lâu rồi. Đúng như những gì Seok Jaepung nghĩ, Seoyeong là bé ngoan, có thể người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy cậu hơi thụ động một chút, nhưng trong những trường hợp thế này thì đừng thêm phiền sẽ tốt hơn việc cố sống cố chết thể hiện IQ của mình.
Không, cảm ơn, Seoyeong không có nhu cầu trở thành cái rốn của vũ trụ như thế. Trong lĩnh vực cậu chẳng hiểu gì này, còn Yul và gia tộc của gã đã dùng cả sinh mệnh để điều tra nghìn năm qua thì cậu chọn cách ngồi yên một chỗ và làm đúng những gì Yul bảo.
Cơ mà thêm một chút bảo hiểm thì hẳn cũng chẳng hại đến ai… nhỉ?
Đó là lí do Seoyeong đứng trước cửa nhà bà Lee El lúc tám giờ sáng, với Bam hộ tống bên cạnh. Nhờ ơn mấy con ma Silla mà giờ Seoyeong không ló mặt ra đường sau sáu giờ tối nữa, cũng không có chuyện lượn lờ bên ngoài một mình mà không có Somsa đi cùng.
Sau ba tiếng chuông, bà cụ cau có giật cửa ra: “Sao?!” Tám giờ sáng với váy liền áo màu đỏ rực, giày cao gót mũi nhọn cũng đỏ chói và… cái đó có phải túi Hermès Birkin không nhỉ?
“Chào buổi sáng, cháu muốn hỏi bà cái này. Cơ mà bà đang bận đúng không?” Seoyeong bẽn lẽn cười, hai tay ôm hộp bánh Yangwa khiến cậu không thể vặn các ngón tay vào nhau được. Và điều này còn khiến cậu thấy bồn chồn hơn nữa.
“Seoyeong? Cháu làm gì vào tám giờ thế hả? Đám thanh niên trẻ không phải đi ngủ lúc ba giờ sáng rồi thức dậy vào mười giờ trưa à?” Bà cụ liếc cậu một lượt từ trên xuống dưới rồi hất đầu: “Vào đi. Và nếu con mèo đó dám bậy ra nhà ta thì đừng có trách.”
Seoyeong làm theo răm rắp, bà Lee El thường không có hứng thú nhắc một câu hai lần nên tốt nhất là đừng để bà ấy nổi cáu. Somsa bám chặt lấy cậu không rời.
“Cháu luôn mang Yangwa cho ta vào chiều chủ nhật cơ mà nhỉ?” Bà cụ cho Seoyeong một cốc nước chanh. Luật dưỡng sinh số một của bà Lee El: luôn uống nước chanh ấm vào buổi sáng.
“Vâng.” Seoyeong gãi mũi, không biết nên bắt đầu từ đâu: “Cháu muốn hỏi là, cái đó, ờm, bà chuẩn bị đi đâu ạ?”