Bầu trời u ám như sắp mưa, không khí ẩm ướt nặng trịch dính dấp trên da. Won Seoyeong nhíu mày nhìn khu rừng ngập sương đen quanh mình. Mùi ngai ngái của rêu bốc lên nồng nặc như thể khiến cậu nếm được cả vị rữa nát trên lưỡi mình.
Seoyeong trầm mặc bước, tiếng lá khô bị dẫm nát vang lên đều đều là âm thanh duy nhất mà cậu nghe được. Cả khu rừng rộng lớn thế này mà im ắng đến kỳ lạ. Tiếng gió thổi qua tán lá, tiếng côn trùng kêu, tiếng nước nhỏ giọt… tất cả đều không tồn tại.
Cậu đã đi bao lâu rồi nhỉ? Seoyeong không nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng chân cậu đang nặng như đeo đá, mắt đau rát vì bị mồ hôi chảy vào. Thế nhưng cậu lại thấy lạnh, cảm giác rờn rợn bám vào sống lưng chảy ngược lên gáy khiến cậu rùng mình. Hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cậu thì phải? Nhưng cậu chỉ có một mình…
“Seoyeong…” Một giọng nói ram ráp vang lên bên tai khiến cậu giật bắn cả mình: “Sắp tới rồi… sắp tới rồi…”
“Giáo sư.” Phải rồi, cậu đang đi cùng giáo sư tới một ngôi làng cổ, địa điểm nghiên cứu chính của dự án lần này. Sao cậu lại không nghe thấy tiếng bước chân của ông? Có phải cậu đã quá tập trung vào cái mùi tanh nồng như xác thối đang càng lúc càng đậm xung quanh không?
“Làng Bảo Tiên đã có lịch sử cả nghìn năm. Nghe nói nơi đây từng là đất phong của một vị vương gia của vương quốc Silla, ngay cả lăng mộ của vương gia và những người khác trong gia tộc ông ta cũng được xây dựng tại đây.” Giáo sư Choi phấn khích nói, hai đốm đỏ nổi bần bật trên làn da trắng tái và đôi mắt mở lớn nhìn trừng trừng về phía trước khiến ông có chút gì đó quái đản.
Seoyeong bất giác nhớ tới những người giấy trong cửa hàng vàng mã, mắt chúng cũng đen đặc, không có ánh sáng và dại ra như giáo sư Choi lúc này. Cậu nhìn vào phần gáy của giáo sư, có những đốm màu đỏ đen bám trên da ông, trông như những vảy máu đã khô bết lại. Khi Seoyeong đang tự hỏi giáo sư đi lên trước cậu từ khi nào thì giáo sư Choi đột ngột khựng lại, cánh tay chỉ thẳng tắp về phía trước.
Seoyeong nhìn theo hướng ông chỉ. Sương đen che kín đường đi đã tan ra từ lúc nào, trước mắt cậu là một khoảng đất trống rộng như sân bóng đá, ánh nắng trắng bệch rải xuống con đường ngập cỏ dại cao tới nửa người chỉ khiến khung cảnh càng lạnh lẽo hơn.
Nhưng thứ khiến cậu choáng ngợp là tòa nhà đứng sau khoảng đất trống đó. Một tòa nhà kiểu cổ cực kỳ to lớn với các chi tiết mang phong cách kiến trúc từ thời Silla. Mái ngói nâu đỏ, tường quét vôi trắng, thú đá trấn giữ trước cổng,... dù ai ở trong dinh thự khổng lồ này thì nhất định cũng rất giàu có và quyền lực.
Seoyeong tiến lên phía trước như bị thôi miên, có một giọng nói đang không ngừng thì thầm bên tai cậu, xúi giục cậu tiến vào tòa nhà kia. Đó là… giọng của giáo sư Choi! Cổ tay phải của Seoyeong nhói lên như phải bỏng, làn sương mờ trong đầu rút sạch như thủy triều. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống trong lồng ngực, mùi máu tanh đi kèm với mùi thịt thối thấm vào trong gió.
“Seoyeong… Seoyeong…” Tiếng giáo sư Choi cất lên sau lưng cậu, giọng ông lục khục như thể đang nói qua một cái ống cao su rách tươm. Một bàn tay lạnh ngắt, cứng như đá đặt lên vai Seoyeong.
Cậu rùng mình, chầm chậm quay đầu lại. Giáo sư Choi đang cười với cậu, gương mặt cứng đờ như mặt nạ nứt ra những vết rạn nhỏ thấm mủ đặc vàng ệch, máu trào ra từ tai, mắt, mũi, miệng, những con dòi nhỏ trắng ởn lúc nhúc trong hốc mắt, bò qua đồng tử trắng đục như mắt người chết. Không, không phải “như”, Seoyeong ngơ ngác nhìn những mảng da thịt của giáo sư Choi nhũn dần rồi tuột ra khỏi khung xương, chẳng ai có thể sống với cơ thể như thế này được.
“Seoyeong… tới đây…” Giáo sư Choi vẫn đang cười, gương mặt biến dạng của ông áp sát vào cậu, một bên con ngươi rơi ra khỏi hốc mắt: “Tới đây… tới làng Bảo Tiên… tới đây… Seoyeong…”
***
Seoyeong giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. Bên tai cậu như vẫn văng vẳng tiếng cười the thé như quạ kêu, trước mũi lẩn khuất mùi xác chết phân hủy, ngay cả cảm giác lạnh ngắt trên da cũng còn nguyên. Seoyeong run rẩy bật đèn, ánh sáng lập tức bao phủ cả căn phòng nhỏ, ngay cả góc tối tù mù nơi xa cũng trở nên an toàn hơn hẳn. Cậu quấn chặt tấm chăn quanh người, cố hít sâu chờ nhịp tim dịu lại bình thường.
Lại là nó! Seoyeong nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước mắt. Đã nửa tháng nay cậu liên tục gặp phải cơn ác mộng này, lặp đi lặp lại, bám chặt lấy cậu như bùn đen ngập điềm gở. Cậu nâng tay vuốt ngược mái tóc đen đẫm mồ hôi ra sau, đó cũng là lúc cậu bắt đầu mất liên lạc với giáo sư Choi. Không lẽ…
“Nhảm nhí! Chỉ là một giấc mơ mà thôi. Chắc mình quá căng thẳng vì dự án nghiên cứu kia rồi. Có lẽ nghỉ ngơi một hôm thì tốt hơn, đằng nào cũng chưa có tư liệu nào mới cả.” Seoyeong lẩm bẩm trong miệng, cố thuyết phục bản thân cảm giác bất an rờn rợn khi nãy chỉ là do cậu tưởng tượng ra.
Cậu vớ lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường rồi bấm lên xem, còn chưa đến năm giờ sáng, vẫn còn quá sớm để bắt đầu ngày mới cho một nghiên cứu sinh ngành lịch sử chuyên ngủ ngày cày đêm như Seoyeong. Tóc đen thở dài một hơi, biết rằng sẽ chẳng thể ngủ lại được nữa nên cậu bước thẳng xuống giường rồi kéo tấm rèm màu xanh da trời sang hai bên.
Ánh mặt trời cuối tháng sáu đến sớm hơn cậu nghĩ. Những tia sáng vàng ươm chiếu qua khung cửa sổ kính sát đất, rọi vào các chậu sứ trắng nhỏ đặt rải rác trên bệ cửa và ngoài ban công. Cẩm tú cầu màu xanh, hướng dương vàng ruộm, dành dành trắng nõn khiến căn phòng trông có sức sống hơn hẳn. Seoyeong bước hẳn ra ngoài ban công, hít sâu một hơi ngập hương hoa dễ chịu như muốn rũ bỏ mùi xác thối trong cơn ác mộng lúc nãy đi.
Phải rồi, chỉ là ác mộng mà thôi, cho dù có kỳ lạ một chút thì cũng chỉ là một giấc mơ. Seoyeong tự an ủi mình như vậy, cậu đứng bên ngoài một lúc rồi quay vào đánh răng rửa mặt, sau đó xuống tầng dưới làm bữa sáng. Với hơn mười năm kinh nghiệm nấu ăn, tóc đen không nấu được sơn hào hải vị gì nhưng sạch sẽ vừa miệng thì vẫn không thành vấn đề, ít nhất những người từng ăn thức ăn cậu nấu vẫn sống khỏe mạnh, chưa phải vào bệnh viện rửa ruột bao giờ cả.
Sau bữa sáng đơn giản với bánh mì trứng và sữa đậu nành ấm, Seoyeong dọn dẹp nhà bếp, đi thay quần áo rồi đeo chiếc balo màu xanh vải jeans chứa đầy sách và tài liệu nghiên cứu ra cửa. Dư âm đáng sợ của cơn ác mộng kia vẫn chưa tan hẳn, cậu nghĩ việc đọc sách và thả lỏng ở nơi nào đó có nhiều người qua lại sẽ khiến mình dễ chịu hơn… ví dụ như quán cà phê bánh ngọt mới mở gần trường đại học chẳng hạn? Hay tới thư viện trường? Lúc về có thể tranh thủ rẽ qua công viên gần nhà cho chó mèo hoang ăn, mấy hôm nay không thấy Somsa…
Seoyeong khóa cửa. Cậu bước về phía trạm tàu điện trên cao cách nhà chừng hai ba trăm mét, hoàn toàn không để ý tới một con quạ khổng lồ đậu trên nóc nhà mình từ lúc nào. Bộ lông của con quạ đen bóng như bôi mỡ, đôi mắt đỏ rực như máu lặng lẽ nhìn theo bóng cậu trai khuất dần phía xa.
Trên ban công, những chậu cây vốn tươi tắn bất chợt úa vàng.