Bầu không khí náo nhiệt của cuộc sống về đêm đã lắng xuống, nhưng đối với những dân chơi mà nói, giờ phút này mới thực sự là cuộc sống của họ: một cuộc sống xa hoa của những thú vui trụy lạc.
Tại Bar Of Rulers tọa lạc ngay trung tâm thành phố Bắc Kinh, nơi đây chỉ dành riêng cho giới con nhà giàu lui tới, chi phí cho một đêm ở đây có thể đủ cho người bình thường sống một cuộc sống giàu sang, sung túc hết quãng đời còn lại.
Bar Of Rulers, theo tên tiếng Anh nghĩa là quán ba của những kẻ thống trị, nhưng tại Trung Quốc mọi người gọi nó bằng cái tên khác: Quán ba Ngũ Kiệt, nơi hội tụ những thú xa xỉ, lộng lẫy bậc nhất về đêm.
Trong một căn phòng VIP sang trọng của quán ba, hiện diện thân ảnh của năm người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú, mỗi người một khí chất nhưng không ai kém cạnh ai, ngũ quan trời phú sắc sảo, thân hình săn chắc cùng nước da màu đồng càng khiến những động vật giống cái mất khống chế, muốn sa chân nhào tới.
Họ chính là ngũ đại tài phiệt vang danh các cường quốc năm châu, vừa điển trai, vừa giàu có, vừa có địa vị, vừa có quyền lực tối cao. Gồm có: Tào Dịch Thiên, Đàm Hạo, Chu Kiến Tề, Lôi Đình Huân và Nam Thần Mặc.
-"Hạo! Lô hàng bên Trung Đông của chúng ta thế nào rồi?". Tào Dịch Thiên trầm tĩnh nói, hai mắt nhắm lại định thần.
- "Bọn phá rối đó, tôi đã cho người ngũ mã phanh thây chúng rồi, nay mai gì hàng sẽ về đến tay chúng ta". Đàm Hạo vừa nhâm nhi ly rượu vừa nói.
- "Bực mình thiệt! Cũng tại vụ ám sát tại Pakistan lần trước mà lô hàng của chúng ta mới bị chậm trễ, bọn tàn dư đó nghĩ là do chúng ta đã ra lệnh hạ sát Omar Zagwadi nên nhiều lần chán sống mà chặn đường". Lôi Đình Huân cau mày khó chịu.
- "Này, rốt cuộc thì bọn họ là ai mà ra tay không một chút sơ sót nào?". Chu Kiến Tề lên tiếng hỏi.
- "Không thể biết được, nhưng chắc chắn một điều...bọn họ có thù với khủng bố". Người giải thích chính là Nam Thần Mặc.
.....
- "Lão già Vương Nghị đó hình như cũng mời các cậu hả?". Chu Kiến Tề rõ ràng là không có gì gọi là hứng thú cả.
- "Mấy cái thứ quỷ đó ai mà thèm ngó ngàng gì đến" Nam Thần Mặc cũng không khả quan hơn.
- "Đi cho có lệ!". Đàm Hạo cộc lốc, giọng điệu hời hợt.
- "..."
- "Cuộc đua xe lần trước, Trạch Khâm thua à?". Đàm Hạo hỏi Tào Dịch Thiên.
- "Ừm, thua bởi Red và The End". Lúc nào ngữ điệu sắc thái lời nói của anh cũng chỉ có một màu.
- "Ôi giời, hai vị đại thần này lâu nay mất tích trên bảng xếp hạng thế giới, sao giờ tự nhiên lại xuất hiện vậy? Có khi nào người ta đến là vì cái nhan sắc chim sa cá lặn, hoa hờn nguyệt thẹn của cậu hôm đó không Thiên?". Nam Thần Mặc trêu chọc.
- "Người ta là đại thần, còn quá quắt như cậu là đại thần kinh". Tào Dịch Thiên trợn mắt liếc xéo người nào đó vì cái câu nói "quá đẹp".
- "Thiên, hẹn tái đấu đi! Tôi sẽ thay trời hành đạo trả lại công bằng cho cậu?". Nam Thần Mặc vẫn cái giọng điệu đùa cợt.
- "Tôi sẽ thấy công bằng hơn nếu cậu chịu xuống biển Đông Hải mò cua bắt ốc!". Đàm Hạo phán một câu hết sức bá đạo.
- "...". Nam Thần Mặc, đố anh dám nói nữa. Cũng phải thôi, một người luôn cao ngạo như anh thì làm gì có chuyện đi làm bạn với mấy con cua, con ốc đó chứ.
- "Tôi nói không đúng hay sao? Khủng khiếp như Red và The End, nghe cái tên cũng biết là con trai, là do cậu quá đẹp Thiên ạ!". Nam Thần Mặc vẫn cứ lầy lội như vậy.
- "Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu!". Tào Dịch Thiên dường như nghiến răng, gằn từng chữ một.
-"Mặc, nếu họ là nữ nhân thì sao?". Lôi Đình Huân nham hiểm hỏi.
...
- "...Vậy thì, Nam Thần Mặc tôi sẽ hạ thấp mình một lần, đến quán ba Ngưu lang chịu tội xin lỗi!"
- "Khụ...khụ...!". Đàm Hạo đang uống rượu thì bị sặc, cũng may là anh chưa có phun ra ngoài, trợn mắt nhìn người đã gan dạ nói ra câu nói đó.
- "Hết chuyện lại đến đó, để xem đến khi đó cậu phải đào bao nhiêu cái lỗ mà chui xuống ha". Lôi Đình Huân một tay che mặt, lắc đầu khổ sở.
- "Ồ, đến lúc đó thì đừng có chạy ha! Chúng tôi ở đây làm chứng". Chu Kiến Tề nhướn mày, thích thú nói.
Ngũ đại tài phiệt cũng là những người bạn nối khố nhau từ ngày còn thơ. Mặc dù giữa họ đôi khi có nhiều câu từ không được hay ho, nhưng chỉ các anh ấy hiểu, tình bạn giữa các anh thật sự chân thành. Không dễ dàng bị chia rẽ.
Nam Thần Mặc có lẽ là người nhốn nháo nhất trong nhóm, anh cứ luôn miệng nói hết chuyện này đến chuyện khác, khiến những người kia muốn rã rời.
-"Hoặc là im lặng nhất thời, hoặc là im lặng vĩnh viễn. Cậu chọn đi!"
Chu Kiến Tề nheo mắt, xoa xoa hai bên tai. Anh dám thề, nếu Nam Thần Mặc dám hó hé dù chỉ nửa lời nữa, anh nhất định sẽ khiến cậu ta đêm nay khỏi vác mặt về nhà.
Nam nhân họ Mặc kia biết điều mà lui, không dám làm càn. Nhưng chưa đầy 3 phút sau, lại nhịn không được bắt đầu nói tiếp.