Mới sáng sớm, từng chiếc xe tăng và xe bọc thép nối đuôi nhau tiến ra ngoài cổng doanh trại, dấu vết xích xe nghiến qua nông sâu không đều đan chéo vào nhau, cuối cùng sau khi một chiếc xe Jeep ra khỏi doanh trại, cánh cổng được lắp điều khiển điện tử nhanh chóng khép lại. Lúc lính gác còn chưa đổi ca xong, một chiếc xe Jeep việt dã dùng trước cổng doanh trại, lính gác muốn kiểm tra giấy tờ theo quy định. Kính cửa xe Jeep hạ xuống, gương mặt không biểu cảm của Thẩm Mạnh Xuyên xuất hiện. Lính gác nhận giấy tờ của anh, rồi trả lại: “Báo cáo thủ trưởng, người không thuộc đơn vị phải có người trong đơn vị ra đón mới được vào ạ.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít sâu một hơi: “Đã gọi là thủ trưởng rồi mà vẫn không cho vào cổng à?”
Lính gác lúng túng nói: “Đây là quy định ạ.” Nói rồi cùng Thẩm Mạnh Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nhìn tôi làm gì? Khoe mắt cậu to à?”
Lính gác đành quay về vị trí, ánh mắt không hề suy suyển – vẫn chằm chằm nhìn Thẩm Mạnh Xuyên, hết cách, ai bảo thủ trưởng lại dừng ngay phía trước cậu ta. Hai người nghiêm mặt gườm nhau một lúc, từ ghế sau chiếc xe Jeep vang lên tiếng cười khe khẽ: “Mạnh Xuyên, hay là gọi một cuộc điện thoại đi.”
Thẩm Mạnh Xuyên vò đầu, quát cậu lính gác trước mặt: “Gọi điện đến chỗ Lưu Hướng Đông cho tôi.”
Cậu lính gác bấm số mầy lần, không ai nhấc máy. Thẩm Mạnh Xuyên giận dữ: “Thế thì gọi Cố Hoài Việt!”
Cậu lính gác lại bấm số mấy lần nữa, lần này đã có người nghe máy. Thẩm Mạnh Xuyên hừ một tiếng, dựa lưng vào ghế. Một giọng nói dịu dàng vang lên từ ghế sau: “Anh, lúc trước anh đi lính ở đây cơ mà, sao không ai biết anh thế?”
Thẩm Mạnh Xuyên cũng không buồn quay đầu lại: “Doanh trại cố định, quân lính di động, đơn vị thay đổi, người đến người đi, ở đây còn mấy người mà anh quen đâu!” Nói dứt lời chính anh ta lại ngẩn ngơ, giảng đạo lý cho người khác nghe thì dễ, nhưng đến phiên mình mới thấy khó tiếp thu. Anh liếc ra ghế sau, nhìn hai người phụ nữ đang ngồi đó – bà Tưởng Di và Thẩm Mạnh Kiều, lại đưa tay vò đầu.
Bà Tưởng Di là vợ của bác cả anh ta – ông Thẩm Nhất Minh, còn Thẩm Mạnh Kiều là cô em họ. Tuy là họ hàng nhưng trước kia ông Thẩm Nhất Minh công tác ở thành phố C , sau này mới được điều tới thành phố B vào làm trong Tổng cục Chính trị, cách rất xa Quân khu S nơi ông cụ nhà anh ta đóng quân, anh em hai người cũng không coi là thân thiết. Dịp này sắp Tết, anh ta đến nhà bác cả thăm hỏi, nhân tiện bàn chuyện diễn tập sau Tết, ai ngờ đâu lại vướng phải cô em họ này, cứ đòi đến khu ngoại ô thành phố B để gặp một người quen, ngay lúc đó anh ta đã muốn nổ đầu ra. Bát tự của anh ta đúng là xung khắc với Sư đoàn A này!
Đúng lúc sự kiên nhẫn của anh ta sắp cạn, một chiến sĩ từ xa chạy rất nhanh về phía chiếc xe Jeep, đứng nghiêm rồi làm động tác chào, ký tên xong liền đưa chiếc xe Jeep việt dã vào trong. Thẩm Mạnh Xuyên cũng coi như đã quen đường đi lối lại ở Sư đoàn này, không thể không nói, mấy năm trở lại đây Sư đoàn A cũng không có nhiều thay đổi, khi lái xe qua Tiểu đoàn Trinh sát, anh ta còn cố ý dừng lại một chốc, đúng lúc này anh ta nghĩ tới một chuyện, qua chiếc gương chiếu hậu nhìn Thẩm Mạnh Kiều đang ngó nghiêng xung quanh: “Kiều Kiều, em còn chưa nói cho anh biết đến đây gặp ai đấy, em nhìn trúng anh sĩ quan nào rồi, để anh làm mối cho.”
Mặt Thẩm Mạnh Kiều đỏ bừng: “Anh mà làm mối được anh sĩ quan này thì đúng là em phải cảm ơn anh ạ.”
“Ai thế?” Anh ta ung dung châm một điếu thuốc, chậm rãi lái xe đi trên con đường chính của Sư đoàn.
Thẩm Mạnh Kiều và bà Tưởng Di nhìn nhau, nhận được ánh mắt đầy khích lệ, nói ra cái tên đó: “Cố Hoài Việt ạ!”
Ai ngờ vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng phanh chói tai. Thẩm Mạnh Xuyên bị tàn thuốc rơi xuống làm bỏng tay, vẩy tay thật mạnh, đầu mày cũng nhíu cả lại, hóa ra hai người này đi cả đoạn đường xa xôi đến đây là để gặp một sĩ quan đã kết hôn?
“Sao thế anh?” Thẩm Mạnh Kiều hỏi.
“Không sao.” Anh ta nghiến răng, tiếp tục lái đi.
Khi nhận điện thoại Nghiêm Chân đang đọc sách, sáng sớm anh bạn nhỏ đã được Cố Hoài Việt đưa sang nhà Tư lệnh Tịch, nói là cháu gái đằng ngoại của bà Chung Lê Anh dắt theo hai đứa con tới thăm, muốn đón Cố Gia Minh qua chơi cùng hai bạn nhỏ kia. Đều là đám trẻ lớn lên trong khu tập thể quân đội, chắc hẳn sẽ làm thân với nhau rất nhanh. Điện thoại trong nhà nối đường dây nội bộ, đây là lần đầu tiên đổ chuông, Nghiêm Chân do dự nhấc máy lên nghe.
“A lô, là tôi, Thẩm Mạnh Xuyên đây.” Lúc này anh ta đang đứng trong trạm gác ngoài cổng khu tập thể gọi cho Nghiêm Chân, hết thảy sư đoàn đều biết người nhà của Tham mưu trưởng Cố đã đến đơn vị, báo một tiếng là lính gác lập tức nối máy.
Nghiêm Chân hơi ngạc nhiên: “Chào anh.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít một hơi thuốc dài: “giờ tôi đang ở cổng ngoài khu nhà cô, dẫn theo hai người muốn gặp Cố Hoài Việt, có tiện không?” Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn bà Tưởng Di và Thẩm Mạnh Kiều đang đợi ngoài trạm gác.
“Hoài Việt, giờ anh ấy không có nhà.” Nghiêm Chân nói. Hôm nay chị Sở Dao – vợ của Sư trưởng Lưu Hướng Đông đến đơn vị, nhưng từ sáng sớm Lưu Hướng Đông đã cùng các chiến sĩ ra thao trường luyện tập, điện thoại gọi tới là Cố Hoài Việt nghe máy, anh liền đích thân đi đón chị Sở Dao tới Sư đoàn.
“Là hai vị khách quý đấy!” Anh ta thoáng cười, “Không thì cô tiếp thay cậu ấy đi?”
Nghiêm Chân nghĩ ngợi thoáng chốc: “Đợi tôi một lát.”
“Được, tôi không vội.” Lại một lần nữa tàn thuốc làm bỏng ngón tay anh ta, Thẩm Mạnh Xuyên nhăn mặt, càu nhàu rồi cúp máy. Ra khỏi trạm gác, anh ta nói với bà Tưởng Di và Thẩm Mạnh Kiều: “Giờ Cố Hoài Việt không có ở Sư đoàn, nhưng người nhà cậu ta ở đây, sẽ xuống ngay bây giờ. Em mà thật sự muốn gặp thì phải vào nhà cậu ta ngồi đợi rồi.”
Thẩm Mạnh Kiều chau mày: “Người nhà ạ?”
“Phải.” Anh ta tủm tỉm, dời ánh mắt sang phía cửa tòa nhà, ý cười càng đậm nét: “Là vợ cậu ta đấy.”
Tuyết rơi nặng hạt suốt mấy ngày liền, thành phố B hiếm hoi lắm hôm nay mới thấy được bóng dáng mặt trời. Nhưng khi bước đến trước cửa tòa nhà, Nghiêm Chân vẫn bất giác siết chặt thêm chiếc áo khoác ngoài, trong nhà có hệ thống sưởi nên đủ ấm, còn thời tiết âm mấy độ bên ngoài thực sự khiến cô chùn bước. Song tại thời điểm này, nguyên nhân khiến bước chân cô chùn lại không chỉ bởi vì thời tiết. Nghiêm Chân đưa tay che ánh nắng mặt trời xiên nghiêng, thoạt đầu còn tưởng mình hoa mắt. Ba người đang đứng bên ngoài trạm gác kia, một người là Thẩm Mạnh Xuyên, bộ quân phục đó cô không nhận nhầm. Hai người còn lại, một người là Thẩm Mạnh Kiều, người kia là…. bà Tưởng Di?
Cô sững sờ, đứng yên bất động, khắp người ớn lạnh. Cùng có biểu cảm ngỡ ngàng như cô là Thẩm Mạnh Kiều và bà Tưởng Di, Thẩm Mạnh Kiều trân trối nhìn người đang đứng ở cửa tòa nhà kia, Nghiêm Chân, lại là Nghiêm Chân!
Bà Tưởng Di sau một hồi kinh ngạc quay sang nhìn Thẩm Mạnh Xuyên: “Không nhầm chứ, có nghe nói Hoài Việt kết hôn đâu.”
Thẩm Mạnh Xuyên kéo thấp vành mũ, khiến người khác không thấy được vẻ mặt anh ta: “Cháu cũng chỉ mới nghe nói, đi thôi nào.”
Trông thấy ba người họ tiến lại gần, Nghiêm Chân siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, mép răng cưa sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay cô đau điếng, cũng nhờ vậy mà cô mới hoàn hồn lại. “Xin chào.” Cô nhìn ba người Thẩm Mạnh Kiều sóng bước, hờ hững cất lời chào.
Thẩm Mạnh Kiều sắc mặt tái nhợt bước đến trước mặt cô: “Chị là cô giáo cũ của Gia Minh cơ mà? Sao, sao lại là…”
Đối với lời mở đầu đã chất vấn vô lý của Thẩm Mạnh Kiều, Nghiêm Chân chỉ mỉm cười, ngữ điệu nhàn nhạt nói: “Đúng thế, sau chị kết hôn với Hoài Việt. Làm đăng ký rồi, nhưng chưa tổ chức đám cưới, cũng không thông báo rộng rãi với mọi người.”
“Hóa ra là thế, thảo nào, thảo nào ở trường chị và Gia Minh lại thân thiết như vậy.” Mà cô lại không hề cảm nhận ra! Thẩm Mạnh Kiều không kìm chế được cắn môi dưới.
Nhìn Thẩm Mạnh Kiều rối bời, Nghiêm Chân vẫn tự nhiên thoải mái, nụ cười cũng rất đúng mực. Có điều không thể phủ nhận, tay cô mỗi lúc một lạnh hơn – bởi có một người, sắc mặt từ đầu tới giờ không hề biến đổi. Nghĩ vậy, cô trừng mắt lườm Thẩm Mạnh Xuyên, rồi nhìn sang bà Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều: “Bên ngoài trời lạnh, mọi người lên nhà ngồi ạ.”
“Không cần đâu, chúng tôi…” Thẩm Mạnh Kiều xoay người định đi, nhưng bà Tưởng Di kéo cô lại. Đầu mày bà Tưởng Di hơi thả lỏng, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Cũng được, thế thì lên nhà ngồi chơi đã. Lần trước đến mừng thọ ông Cố, nghe chị Lý Uyển nói năm nào Hoài Việt cũng đón Tết ở đơn vị, cô nghĩ việc quân cũng bận rộn, chúng ta cứ dành thời gian đi qua đi lại thì hơn, qua thăm cậu ấy xem thế nào. Một mình cậu ấy ở thành phố B cũng vất vả.” Phải nói rằng, bà Tưởng Di rất khéo ăn nói, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã hoàn toàn xoay chuyển mục đích đến ban đầu. Còn Nghiêm Chân chỉ mỉm cười không nói.
Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở cửa tòa nhà: “Cháu không lên đâu, mọi người cứ ôn chuyện cũ, cháu đi loanh quanh, đợi hai người trước cổng lớn nhé.”
Bà Tưởng Di đồng ý: “Thế cũng được.”
Nghiêm Chân nhìn bà Tưởng Di, lại nói với Thẩm Mạnh Xuyên: “Anh đợi tôi ở đây đã, đợi một lát tôi xuống tiễn anh.”
Thẩm Mạnh Xuyên nghe vậy ánh mắt lóe lên: “Được.”
Bóng Nghiêm Chân nhanh chóng biến mất vào lối đi, Thẩm Mạnh Xuyên đợi ở dưới lầu, trong lòng lại dấy lên một cảm giác chẳng lành. Liệu có phải anh ta đã làm sai không, có phải nên nói rõ chân tướng với cô trong điện thoại không? Nhưng còn chưa nghĩ ra đáp án, Nghiêm Chân đã đi xuống lầu, sắc mặt có phần nhợt nhạt.
Nghiêm Chân nhìn anh ta: “Tôi tiễn anh ra cổng, ở đây canh gác nghiêm ngặt, người ngoài ra vào phải có người nhà ký tên.”
Thẩm Mạnh Xuyên cứng họng, thì ra đứng đợi cả nửa ngày là vì lý do này đây, anh ta chỉnh lại vành mũ, quan sát cô từ đầu đến chân: “Yên tâm, dựa vào bộ quân phục này tôi vẫn ra ngoài được.”
Nghiêm Chân giống như đã có thể thở phào: “Thế thì tốt, anh đi thong thả, tôi không tiễn nữa.”
“Này!” Thẩm Mạnh Xuyên vội nói: “Tôi bảo, cô không có gì muốn nói với tôi à?”
Nghiêm Chân nhìn anh ta vẻ nghiêm túc, tựa như đang thực sự suy nghĩ xem phải nói điều gì đó, lâu sau, cô đáp: “Không.”
Phản ứng của Thẩm Mạnh Xuyên là một tay ôm mặt, Nghiêm Chân nhìn anh ta, sau cùng, nở nụ cười: “Hình như tôi nên cảm ơn anh. Cảm ơn anh, đã khiến tôi nhìn rõ một sự thật.”
“Sự thật gì?” Tay anh ta ngừng lại ở đó, cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Nghiêm Chân lại lắc đầu: “Không có gì, anh đi đi, tạm biệt.”
Thái độ này! Thẩm Mạnh Xuyên nghiến răng, khi cô quay người đi liền gọi cô lại: “Nghiêm Chân, cô thực sự không nhớ tôi sao? Hồi còn bé, ở khu tập thể trong doanh trại, mùa hè, quên hết rồi à?”
Đáp lại anh ta là hai tiếng lạnh nhạt và bóng lưng cô rời đi: “Quên rồi.”
***
Nhà ga thành phố B, Cố Hoài Việt cho xe dừng ở chỗ đậu xe, đứng ở cửa ga đợi Sở Dao. Anh mặc thường phục quân nhân màu xanh thẫm, cộng thêm vóc dáng cao gầy rắn rỏi, ngay cả khi đang đứng trước cửa ra đông người qua lại, cũng không dễ gì bị chìm khuất. Sở Dao vừa ra khỏi ga đã trông thấy anh, tay xách hành lý đi về phía anh đứng, Cố Hoài Việt thấy vậy bội bước tới đỡ lấy.
Sở Dao là người miền Nam, thời trẻ từng phục vụ trong Đoàn Văn công, quen Lưu Hướng Đông cũng từ trong quân đội, sau khi kết hôn lại không quản ngại theo anh tới Sơn Đông, chăm sóc gia đình Lưu Hướng Đông từ già đến trẻ, ở Sơn Đông đã mười mấy năm, tính tình cũng thấm nhuần sự hào sảng của con người miền Bắc: “Lão Lưu hôm nay lại bận à?”
Cố Hoài Việt mỉm cười, cho xe chầm chậm hòa vào dòng giao thông trên đường, tăng tốc về hướng Sư đoàn: “Vâng, cuối năm công việc dồn đống, việc huấn luyện cũng cấp bách, anh Lưu không thoát thân được.”
“Chị biết ngay mà.” Chị làm bộ tức giận.
“Nhưng mà, hôm qua Sư trưởng Lưu đã thông báo khắp cả Sư đoàn rồi, nói hôm nay chị dâu sẽ tới.”
Sở Dao tươi cười: “Dù là quân đội thì Tết nhất cũng không qua loa được, chị thấy ba người các cậu, Lão Lưu này, Chính ủy Cao, cả cậu nữa, đều không về quê. Lão Lưu với Chính ủy Cao còn dễ bàn, gia đình ở cả bên này, nhưng một mình cậu năm nào cũng mang theo con nhỏ đón năm mới….”
Khóe môi Cố Hoài Việt cong cong: “Hết rồi chị dâu, năm nay có thêm một người nữa.”
“Ồ?” Sở Dao tò mò.
Anh mỉm cười điềm đạm: “Vợ em.” Nói ra hai tiếng này, anh chợt thấy trong lòng êm dịu.
Phòng của Lưu Hướng Đông và Sở Dao cách bên Cố Hoài Việt một tầng nhà, Cố Hoài Việt xách hành lý lên lầu giúp chị, anh nhìn quanh trong phòng một lượt, thấy điện và nước đều đã đủ cả mới yên tâm ra về. Cúi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, mới hơn hai giờ chiều, vốn định về trụ sở Sư đoàn, nhưng lúc đi qua cửa tầng nhà mình, bước chân anh vô tình dừng lại. Hay là, về nhà trước đã? Gia Minh đi chơi, một mình cô ấy sẽ làm gì nhỉ? Nghĩ vậy, Cố Hoài Việt xoay người đi về nhà.
Nghiêm Chân bưng nước vừa được đun lên, châm thêm trà cho Thẩm Mạnh Kiều và bà Tưởng Di. Tính ra họ đã ngồi cùng nhau được hơn một tiếng, tán gẫu mấy chuyện vô thưởng vô phạt. Vẻ mặt Thẩm Mạnh Kiều mang nỗi thất vọng và mất mát khó lòng che giấu, Nghiêm Chân nhìn thấy hết, trong lòng gợn lên những con sóng lăn tăn. Mấy tháng trước đây thôi, cô gái trước mặt này vì tình yêu đã cướp đi công việc của cô, tự cho rằng tiếp cận với con trai anh là có thể tiếp cận được con người anh. Cô khi đó cảm thấy thế nào, sợ rằng cũng y hệt như Thẩm Mạnh Kiều giờ phút này, hoặc giả, còn sâu đậm hơn cô ấy. Thế nhưng chỉ mới vài tháng sau, họ đã đổi vai cho nhau. Bây giờ cô là người chiến thắng, ngồi đây tiếp đón họ với tư cách là vợ của anh. Vậy mà tại sao, cô không thấy được chút ít niềm vui mà người chiến thắng nên có, đến ngay cả mảy may kích động cũng không thấy đâu. Dường như, cô cũng không biết bản thân mình đã thắng được cái gì, ngoài thân phận kia ra.
“Đã sắm được hết đồ đón Tết chưa?” Bà Tưởng Di dịu dàng hỏi, bà từng trải nhiều, biết cách chế ngự cảm xúc hơn Thẩm Mạnh Kiều.
“Đầy đủ rồi ạ.”
“Thế thì tốt.” Bà Tưởng Di thở dài, “Hoài Việt cũng đâu phải không được nghỉ phép, sao lại cứ phải đón Tết ở thành phố B, để hai ông bà cụ thui thủi ở nhà.”
“Đã có Hoài Ninh với Hòa Hòa ở nhà rồi ạ.” Cô ngập ngừng, nhớ ra bà Tưởng Di chắc còn chưa biết Lương Hòa, Nghiêm Chân lại bổ sung thêm: “Lương Hòa là vợ của Hoài Ninh.”
Bà Tưởng Di yên lặng một thoáng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Tốt quá, con trai đều đã lấy vợ hết cả rồi, hai ông bà cụ Cố từ nay cứ thế là hưởng phúc thôi.”
Nghiêm Chân mỉm cười hờ hững, không khí trong phòng bỗng chốc trầm xuống. Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, Nghiêm Chân đang nghĩ chắc là anh bạn nhỏ đã bị trục xuất về nhà, mở cửa ra lại là Cố Hoài Việt, Nghiêm Chân không khỏi ngẩn người.
Anh bỏ mũ xuống, còn chưa vào cửa đã thấy Nghiêm Chân nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, bèn hỏi: “Em sao thế?”
“Em không sao.” Nghiêm Chân lắc đầu nói, “Bác gái và em Mạnh Kiều tới chơi.”
Hả? Cố Hoài Việt hơi nhướng mày, bước vào cửa, quả nhiên đã thấy bà Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều đang ngồi trên sofa.
Anh cười cười, nói: “Phải là chúng cháu tới nhà thăm hỏi mới đúng.”
Bà Tưởng Di xua tay: “Cháu bận, cô biết, nên mẹ con cô nhân tiện ghé thăm. Giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ con cô đi về đây.” Nói rồi huých nhẹ Thẩm Mạnh Kiều.
Thẩm Mạnh Kiều miễn cưỡng mỉm cười: “Anh Hoài Việt, Tết đến không bận bịu gì thì qua nhà ngồi chơi.”
Cố Hoài Việt gật đầu, “Vậy để cháu tiễn hai người.”
“Không cần.” Bà Tưởng Di khước từ, “Mạnh Xuyên đang đợi ở ngoài rồi, nếu không phải tại điều kiện sức khỏe không cho phép, cô rất muốn cùng ngồi trò chuyện với các cháu, nhưng mà cái thân này…”
“Cô không khỏe ạ?” Nghiêm Chân đột nhiên cất tiếng hỏi.
Bà Tưởng Di cười cười: “Hồi trẻ gặp tai nạn rồi để lại di chứng, cũng không có gì, mỗi tội trí nhớ không được tốt, cứ hay quên. Thôi, không nói nữa, mẹ con cô về đây, cháu không cần tiễn đâu.”
Tuy rằng nói vậy, nhưng Cố Hoài Việt vẫn đi cùng tiễn họ xuống lầu. Nghiêm Chân đứng lặng ở cửa, cho tới khi một cơn lạnh ập tới, cô mới rùng mình trở bước vào phòng. Chốc lát sau, nghe thấy tiếng động cửa, cô từ từ ngoảnh lại, nhìn Cố Hoài Việt hỏi: “Tiễn về rồi à?”
Cố Hoài Việt đáp lời, rót một cốc nước nóng, nhét vào trong tay cô: “Uống chút nước ấm đi.”
Nghiêm Chân ngẩng lên, nhận lấy cốc nước, Cố Hoài Việt cúi xuống quan sát cô giây lát, nói: “Thẩm Mạnh Kiều là con gái độc nhất của chú Thẩm Nhất Minh, bạn chiến đấu với ông cụ nhà mình, cũng từng là đối tượng mà bà cụ định mai mối cho anh.”
Anh đang giải thích với cô sao? Nghĩ vậy, Nghiêm Chân bất giác nắm chặt cốc nước, bị sức nóng làm cho bỏng tay mới hoàn hồn lại: “Ồ, chiều nay anh không bận à?”
“Vừa đón chị dâu về, nhân tiện ghé qua nhà.” Cố Hoài Việt ngồi xuống cạnh Nghiêm Chân, đảo mắt một vòng quanh nhà, thiếu tên oắt con căn nhà trống vắng hẳn, ngẫm nghĩ một lúc, anh nói: “Chiều nay không đi nữa.”
Nghiêm Chân nghiêng đầu sang nhìn anh: “Người nhà Sư trưởng Lưu cũng đến rồi ạ?”
“Ừ.”
“Tốt quá, cùng nhau đón Tết, sẽ vui lắm đây.” Nghiêm Chân dựa người vào sofa, uống một ngụm nước, mới cảm giác được cơ thể đang dần dần ấm lại. Ánh nắng mùa đông tựa như bông hoa không thể kết trái nở đầu cành, nhìn thì rực rỡ, nhưng chỉ cần bước ra ngoài sẽ lập tức cảm nhận được cái lạnh buốt giá ngấm tận xương tủy.
“Đưa tay em cho anh.”
“Dạ?”
“Để anh sưởi ấm cho.” Cố Hoài Việt nói, thuận đà nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay anh như mặt trời, lòng bàn tay rất ấm áp, phút chốc đã phủ kín bàn tay cô, “Chị dâu bảo tối nay mời cơm, đúng lúc Gia Minh không có nhà, mình mời anh chị ấy sang đây được không?”
“Chị dâu vừa mới tới, để chị ấy nghỉ ngơi một ngày đã.”
Giọng nói của cô rất khẽ, xem ra hình như tâm trạng không vui, Cố Hoài Việt vô thức nắm chặt tay cô: “Sao thế?”
Nghiêm Chân lắc đầu, cô ngẩng lên nhìn Cố Hoài Việt, đôi mắt sáng khẽ dao động, như có điều muốn nói. Cô thực sự có điều muốn nói với anh, nhưng ngàn lời vạn ý cùng lúc dâng lên, cô lại đột nhiên không biết phải nói gì. Rất lâu, mới khàn khàn lên tiếng: “Hoài Việt, em muốn uống rượu.”