Một giờ chiều, còn chưa hết giờ nghỉ, thao trường Sư đoàn A đã kín người. Từng chiếc xe tải quân sự tập hợp chỉnh tề, chuẩn bị đưa các tân binh đến một trường bắn ở ngoại ô. Các chiến sĩ trẻ đứng trước xe sẵn sang đợi lệnh, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Bởi vì hôm nay, là ngày đầu tiên kể từ khi nhập ngũ họ được luyện tập bắn đạn thật.
Tòa trụ sở chính của Bộ chỉ huy Sư đoàn thấp thoáng phía sau thao trường cũng náo nhiệt không kém, Trưởng phòng Giá quản lý nhà ở trong doanh trại vừa ngồi xuống, liền gọi điện cho một cán sự cấp dưới họ Lý tới.
“Trưởng phòng, anh tìm em ạ?”
Trưởng phòng Giá lấy ra một chùm chìa khóa, đưa cho anh ta, “Đây là chìa khóa nhà của Tham mưu trưởng Cố, hôm nay cậu ấy đưa cả người nhà tới, cậu đi đón nhé.”
“Ô, nhóc con ấy lại đến à?” Năm nào cậu bé cũng theo Cố Hoài Việt đến đơn vị đón Tết, nên cũng không ít người biết đến cậu.
Cán sự Lý nhoẻn miệng cười, cầm lấy chìa khóa đang chuẩn bị đi, lại bị Trưởng phòng Giá gọi lại: “Cậu nghiêm túc chút đi, lần này không chỉ có mỗi nhóc con đến đâu đấy.”
Cán sự Lý gật đầu, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc của Trưởng phòng Giá, cán sự Lý vỗ đầu một cái, chợt hiểu ra chuyện gì. Không chỉ có mỗi nhóc con đến. Vậy tức là, còn có cả chị dâu?! Đôi mắt cán sự Lý tức thì sáng rỡ, mà cách đó không xa, trong chiếc xe việt dã đang chạy về phía Sư đoàn A, Nghiêm Chân không nhịn được hắt xì một cái.
Cố Hoài Việt nhìn cô qua kính chiếu hậu, lại nhìn cậu bé ngủ ngon lành trên đùi cô, nói: “Nhiệt độ thành phố B rất thấp, cẩn thận đừng để bị cảm.”
Nghiêm Chân ôm mặt khẽ gật đầu. Nhìn cảnh vật bên ngoài kính cửa, cô không khỏi cảm thán, cuối cùng cũng tới nơi.
Họ xuất phát từ thành phố C lúc chín giờ sáng, lẽ ra một giờ chiều là có thể đến được thành phố B, chỉ tại kẹt xe một lúc trên đường cao tốc, nên đến muộn mất nửa tiếng. Mấy ngày nay thành phố B tuyết cũng rơi nhiều, còn nhiều hơn cả thành phố C. Trong nội thành thành phố C dưới áp lực của luồng giao thông đông đúc, tuyết đã tan từ lâu, nhưng ở đây thì khác, suốt quãng đường chỉ thấy một màu tuyết trắng, ngay cả vết bánh xe hằn trên đường cũng cực kì ngay ngắn, hơn nữa vết bánh xe này rất khác những vết bánh xe thông thường, giống như vết bánh xích nghiến qua để lại. Nghiêm Chân còn đang tò mò đã nghe thấy Cố Hoài Việt nói: “Là vết bánh xe tăng đấy, mấy hôm nay Sư đoàn đang thao luyện.”
Ra là như vậy, xem ra cách Sư đoàn A không còn xa nữa. Xe chạy thêm vài phút đã có thể thấy được chiến sĩ đang đứng trong trạm gác trước cổng Bộ chỉ huy Sư đoàn. Cổng đóng kín, Cố Hoài Việt giảm tốc độ, cho lính gác xem giấy tờ xong mới lái xe vào trong. Đích đến của anh là một tòa nhà nhỏ nằm phía sau trụ sở Tiểu đoàn Trinh sát ba trăm mét – đó là khu tập thể dành cho người nhà.
Trông thấy cán sự Lý đứng trước khu nhà chờ đón, Cố Hoài Việt mỉm cười lắc đầu, quay lại nói với Nghiêm Chân: “Đến rồi, xuống thôi.”
Nghiêm Chân xuống xe, nhìn tòa nhà trước mặt, không khỏi giật mình. Phóng tầm mắt trông ra phía trước, khắp cả Bộ chỉ huy Sư đoàn, bất kể là trụ sở của Tiểu đoàn Trinh sát hay Tiểu đoàn Pháo binh đều ngay ngắn chỉnh tề theo tuần tự, hơn nữa tất cả đều sơn màu xám. Chỉ riêng tòa nhà dành cho người thân này, không những nằm riêng biệt, mà tường ngoài còn được sơn một màu đỏ rực. Dáng vẻ này càng làm nổi bật lên tính đặc thù của nó trong cả Sư đoàn.
Lúc này cán sự Lý cũng bước tới chào, thấy Nghiêm Chân đang tròn mắt nhìn tòa nhà, không nhịn được cười: “Sắp đến Tết rồi, các chị dâu kêu là lạnh lẽo buồn tẻ quá nên sơn hết lại tường ngoài một lượt, cho không khí được vui vẻ hơn!”
Nghiêm Chân lúng túng cười.
Cố Hoài Việt nghĩ ngợi vài giây, nói với Nghiêm Chân: “Thế này đi, em đưa Gia Minh về nhà trước, anh ra cửa hàng dịch vụ xem thế nào.”
“Đến đấy làm gì thế?”
Cố Hoài Việt cười cười: “Mua mấy thứ.”
Nghiêm Chân đáp lời anh một tiếng, theo cán sự Lý đi vào trong. Tòa nhà này không còn mới nhưng lối đi rất sạch sẽ.
“Tiểu Lý, ở đây ít người thân lắm à, sao chỉ có một tòa nhà thôi?” Nghiêm Chân vẫn còn nhớ như in khu tập thể rộng lớn ngày bé cô từng sống, khi đó ở đơn vị của bố là Lữ đoàn Tên lửa đạn đạo đóng quân ở một huyện nhỏ, chắc chắn không đông đúc như Sư đoàn A, nhưng chỉ riêng khu tập thể dành cho người thân đã phải xây tới sáu tòa nhà.
Tiểu Lý xách vali đi liền một mạch cũng không thở dốc: “Chị dâu, lúc chị đến chắc cũng thấy rồi đấy, chỗ này xa xôi hẻo lánh quá, các chị, các cô có đến cũng chỉ ở dăm bữa nửa tháng thôi, không ở hẳn. Người nào ở lại hẳn thì cũng là có nghề phụ ở đây.”
“Nghề phụ à?”
Tiểu Lý cười lém lỉnh: “Tức là mở quán cơm hay bán hàng quà vặt trong doanh trại, kiếm thêm chút ít đó.”
Nghiêm Chân hiểu ra gật gù.
“Chị dâu đến đúng lúc đấy ạ, không còn lúc nào khác đâu, dịp Tết là đông đúc nhất.” Tiểu Lý nói rồi lấy chìa khóa mở cửa, lại rút thẻ điện ra để bật điện, dặn dò xong mấy việc nhỏ nhặt, đưa tay chào rồi rời đi.
Đầu tiên, Nghiêm Chân quan sát một lượt căn phòng, xét theo bối cảnh đặc biệt của nơi đây, tòa nhà này lúc được xây là để chuẩn bị làm nhà khách. Tuy nói rằng nhìn cao cấp hơn nhà khách chút ít, nhưng so với căn hộ ở thành phố C vẫn kém một bậc. Có điều, dù thế nào thì đây cũng là một căn nhà. Phòng ốc rất sạch sẽ, xem ra trước đó đã có người chịu khó tới dọn dẹp, không cần cô phải động tay nữa.
Cậu bé Cố Gia Minh vừa đặt mông lên ghế sofa, miệng còn đang nhóp nhép nhai quà vặt, nhưng vẻ mặt lại hơi rầu rĩ. Nghiêm Chân nhéo má cậu hỏi: “Tiểu tư lệnh Cố làm sao thế?”
Nghiêm Chân cười: “Sao, mới xa một ngày đã nhớ rồi à?” Tình đồng đội cũng sâu đậm ghê!
Tiểu Tư lệnh liếc mắt nhìn cô, lại thở dài thêm một hơi: “Cô không hiểu được đâu, con sợ con đi rồi tên Lâm Tử kia sẽ thừa nước đục thả câu!”
Nghiêm Chân phút chốc trưng ra bộ dạng “bó tay bất lực”, không để ý đến cậu nhóc này nữa, bắt tay vào thu dọn hành lý mang tới.
Lúc hành lý sắp xếp tạm ổn thì Cố Hoài Việt cũng trở về, xách theo hai túi đồ lớn. Nghiêm Chân mở túi ra xem, mới biết bên trong toàn là đồ dùng hàng ngày và thực phẩm để nấu ăn. “Sao anh mua nhiều thế?”
Cố Hoài Việt nới lỏng móc gài trên cổ áo: “Sợ hai người ăn không quen cơm ở nhà ăn, vẫn cứ nấu ở nhà đi, anh cũng về ăn. Với lại, sắp Tết rồi…” Là một căn nhà thì phải ra dáng một căn nhà. Đây là lần đầu anh tới cửa hàng dịch vụ mua nhiều đồ gia dụng đến như vậy, gây chú ý suốt dọc đường về, quả thực có thể sánh ngang với việc xem xe tăng đi diễu hành. Chỉ còn thiếu điều hô khẩu lệnh: “Tham mưu trưởng lừa được bà xã đến rồi!”
Nghĩ tới đó, Cố Hoài Việt khẽ mỉm cười. Nghiêm Chân đương nhiên không biết mấy chuyện này, gạo muối trong bếp đầy đủ cả, đã có thể bắt tay vào nấu nướng. Cô chọn mấy thứ thực phẩm trong túi, hỏi: “Bữa tối nấu ở đây luôn ạ?”
“Thôi. Tối nay không ăn ở nhà.”
“Vậy đi đâu?”
“Em còn nhớ Tư lệnh Tịch không?”
“Còn nhớ.” Người đứng đầu quân khu B, hơn nữa lần trước còn gặp mặt trên trường diễn tập, đương nhiên là có ấn tượng sâu sắc.
Cố Hoài Việt đội mũ ngay ngắn, gài lại móc cổ áo gọn gàng, nhìn sang Nghiêm Chân: “Trên đường về anh nhận được điện của Tư lệnh Tịch, bảo tối nay qua chỗ ông ấy ăn cơm.” Cười cười, anh nhìn Nghiêm Chân: “Yêu cầu… mang theo cả vợ con.”
***
Vừa chân ướt chân ráo tới đơn vị đã gặp vị lãnh đạo cấp cao nhất của Quân khu, Nghiêm Chân bỗng chốc cảm thấy áp lực.
Nhà của Tư lệnh Tịch Thiếu Phong nằm ở ngoại ô thành phố B, cách Bộ chỉ huy Sư đoàn không xa, lái xe chưa đầy hai mươi phút đã tới. Cố Hoài Việt dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ hai tầng, ba người vừa xuống xe đã thấy bà Chung Lê Anh – phu nhân của ông Tịch Thiếu Phong đứng sẵn ở cửa đợi họ.
Nhìn thấy bà, Cố Hoài Việt vội bước tới trước: “Cô Chung.”
“Ừ.” Bà Chung Lê Anh cười vui vẻ đáp lời, “Cô còn đang nghĩ xem mấy đứa khi nào mới tới, vừa ra cửa đứng đợi thì đã thấy xe của cháu vào sân rồi. Mấy hôm nay thành phố B tuyết rơi nhiều, sao hả, đường có dễ đi không?”
Cố Hoài Việt mỉm cười, đưa món quà gặp mặt đang xách trong tay. Bà Chung Lê Anh liền nguýt một cái: “Đến thì đến, lại còn quà với cáp. Chỉ cần trông thấy cục cưng của nhà họ Cố này thôi là cô đã vui lắm rồi!”
Cục cưng nhà họ Cố - Cố Gia Minh, đầu ngẩng cao, giọng nói lanh lảnh cất lên: “Cháu chào bà ạ.”
Bà Chung Lê Anh nghe vậy mềm cả lòng, khỏi nói, mồm miệng nhóc con này đúng là ngọt xớt. Cuối cùng, ánh mắt của bà nhìn sang Nghiêm Chân. Cô vốn đang mỉm cười, bị bà nhìn như vậy, bỗng chốc thấy căng thẳng.
Bà Chung Lê Anh thấy vậy liền bật cười, giải tỏa lo lắng cho cô: “Mau vào nhà đi, Hoài Việt không phải người ngoài, cháu cũng thế, đừng căng thẳng. Cứ xem đây như nhà mình.”
“Nghe lời cô Chung cháu đi.” Một giọng nói lớn trầm oai nghiêm từ cầu thang vọng tới, Nghiêm Chân khẽ liếc nhìn, trông thấy ông Tịch Thiếu Phong choàng trên vai chiếc áo khoác quân đội bước ra. Lần này ông không đội mũ, Nghiêm Chân mới phát hiện, thì ra tóc ông đã ngả màu bạc trắng.
Cố Hoài Việt đứng nghiêm thực hiện động tác chào, ông Tịch Thiếu Phong lườm anh một cái: “Vừa nói để vợ cậu thoải mái, cậu đã làm thế với tôi ngay được. Vào hết phòng khách ngồi đi.” Nhìn thấy người bạn nhỏ, ánh mắt ông tức thì trở nên hiền hòa, “Bé con này phải để ông bế.”
Nói xong liền cúi người xuống, phải tốn chút sức lực mới bế được bạn nhỏ Cố Gia Minh lên. Nhìn vóc dáng cậu nhóc tuy thấp bé, nhưng xương thịt đúng là rất chắc chắn. Ông khó nhọc cười hai tiếng, bế cậu đi về phía phòng khách.
Vào trong nhà, Nghiêm Chân nhận ra, nhà ông Tịch Thiếu Phong ít người hơn nhà họ Cố. Không tính cô giúp việc và cảnh vệ thì chỉ còn lại hai người là bà Chung Lê Anh và ông Tịch Thiếu Phong.
“Sao hả, có phải thấy nhà cửa trống vắng quá không?” Ông Tịch Thiếu Phong để ý thấy cô đang nhìn xung quanh, cất giọng cười lớn, “Chú với cô Chung cháu sống như vậy không chỉ ngày một ngày hai nữa rồi.”
Bà Chung Lê Anh kém Tư lệnh Tịch gần mười tuổi, cũng trẻ hơn bà Lý Uyển rất nhiều. Nhưng bà Chung Lê Anh không được tốt số như bà Lý Uyển, vợ chồng hơn ba mươi năm, bà chưa sinh được cho Tư lệnh Tịch mụn con nào, chỉ nhận nuôi một cô con gái, hiện giờ đang du học nước ngoài.
“Thế nên ấy à, mấy đứa phải năng đến chơi nhé.” Bà Chung Lê Anh gí tay lên trán cậu bé, thân thiện hòa nhã hỏi, “Cu cậu thích ăn gì nào? Để bà làm cho.”
Cậu bé Cố Gia Minh chớp chớp đôi mắt to: “Bà ơi, cháu không ăn kén đâu.”
Một câu nói khiến cho bà Chung Lê Anh rất vui vẻ: “Được, vậy cháu chơi ở đây nhé, bà đi làm món ngon cho cháu ăn.” Nói rồi vẫy tay gọi cô giúp việc đưa cậu đi xem hoạt hình, bà Chung Lê Anh tự mình buộc tạp dề chuẩn bị đích thân xuống bếp. Nghiêm Chân thoáng nghĩ, cũng đi theo bà cùng vào bếp, để lại hai người đàn ông trò chuyện trong phòng khách.
Dù nhà đã có chị giúp việc nấu cơm, nhưng bà Chung Lê Anh vẫn thích tự tay mình làm. Một là do nhàn rỗi quá, bà không đi làm, ngoài tới Hội người cao tuổi tham gia hoạt động ra thì không còn việc gì khác. Hai là bởi Tư lệnh Tịch rất thích ăn món bà nấu. Theo tháng năm, tài nấu bếp của bà Chung Lê Anh cũng được luyện thành. Nghiêm Chân đứng bên cạnh nhìn động tác nhanh nhẹn dứt khoát có bài bản của bà, trong lòng tán tụng không thôi.
“Cô Chung, cô để cháu giúp.”
Bà Chung Lê Anh nhìn cô, vui vẻ đồng ý, đưa cho cô một con cá chưa làm sạch, “Từ sau lần trước Lão Tịch gặp cháu với thằng bé trên thảo nguyên thì về nhà cứ nhắc suốt, bảo đợi khi nào hai đứa đến nhất định phải gọi tới nhà ăn bữa cơm.”
Ông Tịch Thiếu Phong là thủ trưởng cũ của Cố Hoài Việt, khi Cố Hoài Việt mới nhập ngũ, ông đã là Đoàn trưởng một Đoàn Biên phòng thuộc Quân khu Tây Tạng, chính là vị trí của Bàng Khải hiện giờ. Sau đó, ông Tịch Thiếu Phong được điều tới một Tập đoàn quân thuộc Quân khu B, còn Cố Hoài Việt thì vào Đại đội Đặc công. Cho tới sáu năm trước, Cố Hoài Việt được điều về Sư đoàn A của Tập đoàn quân thuộc Quân khu B, mới coi như lại trở về dưới trướng ông Tịch Thiếu Phong.
“Doanh trại cố định, quân lính lại di động, từ Tây Tạng đến đây, cũng xem như là cái duyên của hai chú cháu.”
Nghiêm Chân hiểu được liền mỉm cười, vừa đánh vảy cá vừa hỏi: “Cô ơi, thế cô từng tới Tây Tạng chưa ạ?”
“Đương nhiên!” Bà Chung Lê Anh cười đáp, “Cô ở đấy một mạch mười năm liền cơ mà, nhắc lại nhớ, hồi Hoài Việt còn đóng quân ở đó cô vẫn chưa chuyển đi đâu, tuổi quân của cậu ấy nhiều thêm cô cũng là người chứng kiến đấy.”
“Thế ạ?” Nghiêm Chân bỗng nổi lên hứng thú.
“Hồi đó Hoài Việt mới là Tiểu đội trưởng trong Đại đội Trinh sát, chú Tịch của cháu cũng không biết đến cậu ấy, càng không biết là con trai của ông Cố. Sau đó toàn quân tổ chức một hội thi kỹ năng quân sự, trong Đoàn của chú Tịch cháu có một chiến sĩ lập kỷ lục vượt qua năm trăm mét chướng ngại vật. Chú Tịch cháu phấn khởi lắm, mời cậu lính ấy tới nhà ăn cơm, đến lúc này cô mới coi như là chính thức biết Hoài Việt. Khi đó cậu ấy cũng mới làm lính ở Đại đội Trinh sát được hai năm thôi. Kể cả về gia đình cậu ấy, cũng phải hai năm sau cô chú mới biết, cháu bảo cái con người này có giỏi che giấu không cơ chứ!” Bà Chung Lê Anh còn xuýt xoa mãi.
Nghiêm Chân mỉm cười: “Chắc anh ấy không muốn dựa dẫm vào gia đình ạ.” Làm một quân nhân, đều vốn mang trong mình khí phách kiên cường.
Ở phòng khách, Cố Hoài Việt bưng tách trà trước mặt lên.
Ông Tịch Thiếu Phong nhàn nhã dựa lưng vào chiếc gối tựa trên sofa, chỉnh ngay ngắn gọng kính trên sống mũi, qua một lớp kính nhưng ánh mắt vẫn không kém đi phần sắc sảo khi nhìn Cố Hoài Việt: “Chuyện từ bao giờ thế?”
Một câu hỏi không đầu không cuối, thế nhưng Cố Hoài Việt nghe xong vẫn hiểu: “Lâu rồi ạ.”
Ông Tịch Thiếu Phong cười cười: “Nếu hôm ấy không gặp hai người trên thảo nguyên, sợ là cậu vẫn còn giấu đấy. Làm đám cưới chưa?”
“Chưa ạ.” Anh chỉ trả lời ngắn gọn.
“Không tổ chức đi cứ ngâm để đấy à?”
Điệu bộ này giống y chang bà cụ Cố ở nhà, quả đúng là khiến Cố Hoài Việt đau đầu: “Đăng ký rồi ạ, đám cưới thì cứ để từ từ đã.”
Ông Tịch Thiếu Phong không những là thủ trưởng cũ của anh, lại là bậc trưởng bối. Về mặt cá nhân, Cố Hoài Việt còn phải gọi ông là chú. Mấy năm trước khi anh mới tới Đại đội Đặc công, ông Tịch Thiếu Phong còn đích thân đưa anh tới căn cứ. Sau đó cũng ít liên lạc, Binh chủng Đặc công vốn dĩ yêu cầu rất nghiêm khắc với vấn đề bảo mật, thiết bị thông tin liên lạc cá nhân hoàn toàn bị hạn chế trong khu căn cứ, có thể tìm được người cần gặp thông qua đường dây nội bộ trong quân đã là khá lắm rồi, càng khỏi nhắc đến thủ trưởng cũ với lính cũ chuyện trò về tình đồng đội năm xưa, cho đến sáu năm trước, Cố Hoài Việt đột nhiên được điều về Tập đoàn quân thuộc Quân khu B.
Định thần lại, ông Tịch Thiếu Phong cũng không có ý định tiếp tục gặng hỏi Cố Hoài Việt, nghĩ tới oắt con nhà họ Cố đang lăn lóc trên lầu, nét mặt ông nghiêm lại: “Nghe mẹ cháu nói, năm nào cháu cũng dắt con đến thành phố B đón Tết, sao chưa thấy cháu tới đây chơi bao giờ?”
“Còn không phải là sợ phiền toái sao ạ? Thằng nhóc hay làm ồn, ầm ĩ ảnh hưởng đến ông bà thì khổ.”
Ông Tịch Thiếu Phong rất không hài lòng với câu trả lời của anh: “Chúng tôi không sợ phiền, nếu như cậu để thằng bé ở lại đây vài hôm tôi lại càng vui hơn.”
“Vâng.” Cố Hoài Việt mỉm cười, “Sau này cháu sẽ thường xuyên đến.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, ông Tịch Thiếu Phong nhấp một ngụm trả, đổi chủ đề: “Sau Tết có đợt diễn tập quy mô lớn, cháu đã nghe nói đến chưa?”
“Cháu có nghe ông cụ nhắc qua.” Anh cúi đầu, ngắm tách trà trước mặt, khiến người ta không sao nhìn ra được biểu cảm của anh lúc này.
Ông Tịch Thiếu Phong cũng không nói đùa: “Thế cháu đã nghe việc chuyển đổi Sư đoàn D thành Lữ đoàn chưa?”
Cố Hoài Việt nghiêm túc đáp: “Đấy là tin đồn.”
Ông Tịch Thiếu Phong lắc đầu: “Quân khu có ý định này, có điều hiện giờ vẫn đương lúc đưa ra quyết định. Nếu phải chuyển đổi thật, sợ là hết thảy trên dưới Sư đoàn D không dễ gì chấp nhận.”
Cố Hoài Việt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, “Thẩm Mạnh Xuyên tìm chú vì chuyện này ạ?”
“Không chỉ có thế.” Ông Tịch Thiếu Phong lắc đầu, nét mặt có phần bất đắc dĩ nhìn Cố Hoài Việt, “Cậu ta còn yêu cầu được tham gia đợt diễn tập sau Tết.”
Dứt lời, Cố Hoài Việt trầm tư giây lát, môi mấp máy, còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy tiếng gọi từ nhà bếp vọng ra, đã đến giờ cơm.
Ông Tịch Thiếu Phong đứng dậy, tươi cười vỗ vai Cố Hoài Việt: “Thôi, đi ăn cơm đã.”
Cả một bàn đầy thức ăn, nửa trong số đó là do Nghiêm Chân trổ tài. Ông Tịch Thiếu Phong nhìn Nghiêm Chân vẻ khá bất ngờ: “Những món nào là cháu nấu, chỉ để chú thử xem nào!”
Nghiêm Chân bước tới vài bước, xoay nhẹ mâm xoay trên bàn, mấy món ăn tinh tế đẹp mắt dừng trước mặt ông. Ông Tịch Thiếu Phong nhấc đũa nếm thử một miếng, lông mày bỗng chốc nhướng lên thật cao, Nghiêm Chân cũng vì thế căng thẳng theo.
Bà Chung Lê Anh tươi cười vỗ ông một cái, trách móc: “Ông đừng dọa tiểu Chân nữa, tôi nếm rồi, thừa sức đối phó với cái dạ dày hỗn tạp của ông!”
Thực ra không riêng gì ông Tịch Thiếu Phong ngạc nhiên, Cố Hoài Việt gắp một miếng, đưa vào miệng chậm rãi thưởng thức, cảm nhận hương vị tươi ngon không gì sánh bằng. Anh nhìn Nghiêm Chân đang gắp thức ăn cho Cố Gia Minh, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tới giữa bữa cơm, chuông điện thoại trong phòng khách đột nhiên reo lên. Bà Chung Lê Anh đứng dậy đi nghe điện thoại, là tìm Tư Lệnh Tịch. Bà giữ chặt ống nghe, ra hiệu cho ông bằng khẩu hình: “Là cái thằng khỉ nhà họ Thẩm này!”
Tư lệnh Tịch lập tức chau mày, “Bảo tôi không có nhà!”
Chất giọng này hễ gầm lên thì đừng hòng lừa được người ở đầu dây bên kia nữa, bà Chung Lê Anh không kìm được lườm ông một cái.
Cố Hoài Việt mỉm cười, đặt đũa xuống: “Chú cứ tránh mặt thế cũng không được đâu, chú còn không hiểu con người Thẩm Mạnh Xuyên sao.”
Ông Tịch Thiếu Phong nhướn mày: “Tránh được lúc nào hay lúc ấy, chuyển đổi một Sư đoàn thành Lữ đoàn là chuyện lớn, không phải mình chú nói là xong, thật không biết cái thằng này nó ngu thật hay giả vờ ngu nữa, mấy điếu thuốc mà đòi moi tin từ chỗ chú, chú là người dễ bị lừa thế à?”
Một câu nói ra khiến cho những người có mặt đều không nhịn được phì cười. Bà Chung Lê Anh vội nheo mắt nhìn ông: “Ông nói ít thôi!”
Vì cuộc điện thoại của Thẩm Mạnh Xuyên chen vào, bữa cơm này có thể nói là ăn uống tưng bừng hơn hẳn. Sau bữa cơm lại chuyện trò thêm một lúc, ba người lên đường về nhà đã là mười một giờ khuya.
Trời khuya, tuyết lại bắt đầu rơi miên man, thời tiết giá lạnh, nên cũng không để hai ông bà phải ra tiễn. Nghiêm Chân dắt tay Gia Minh đứng đợi Cố Hoài Việt đánh xe tới. Bông tuyết đáp xuống trên người, chẳng mấy chốc đã tan ra. Ở trong xe vẫn ấm hơn, Nghiêm Chân lên xe, đóng chặt cửa lại. Cậu bé vừa vào xe đã tự động gối đầu lên đùi cô ngủ, Nghiêm Chân đành phải cởi chiếc áo khoác ngoài đắp lên người cậu. Ngắm cậu nhóc hồn nhiên vô tư, Nghiêm Chân không nhịn được thì thầm: “Oắt con xấu xa!”
Rồi khi vừa ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của Cố Hoài Việt trong gương chiếu hậu. Anh từ đó đăm đắm nhìn về vị trí ghế sau, ý cười trên miệng còn chưa tan biến. Nghiêm Chân luống cuống cúi đầu, không dám nhìn lâu vào mắt anh, giống như đang giấu diếm điều gì mờ ám trong lòng.