Đối với việc Cố Hoài Việt vừa lấy được giấy đăng ký kết hôn đã phải quay về đơn vị, thực ra Nghiêm Chân còn thấy vui mừng. Tuy rằng đã kết hôn nhưng Nghiêm Chân vẫn không biết phải đối diện với anh ra sao, anh đi, ngược lại cho cô ít nhiều thời gian thích ứng. Nhưng không được bao lâu, cô đã phát hiện mình vui mừng quá sớm. Anh đi rồi nhưng gia đình anh vẫn còn ở đây. Cả một đại gia đình cũng khiến cô khó bề ứng phó. Giờ nghỉ trưa cô nhận được điện thoại của Phùng Trạm, nói rằng hai ông bà cụ bảo cậu ta đón Nghiêm Chân về Cố viên ăn cơm. Trong tiềm thức Nghiêm Chân rất muốn từ chối, nhưng nghĩ lại như vậy không hay lắm nên đành nhận lời.
Bà Lý Uyển đã đứng đợi sẵn bên ngoài Cố viên, Nghiêm Chân được quan tâm đâm ra lo lắng, “Bác không cần phải đón con đâu ạ.”
Bà Lý Uyển phật ý, “Còn gọi bác gì nữa, sửa cái miệng đi.” Dứt lời, bà nhìn cô đầy mong chờ. Nghiêm Chân ngại ngùng cúi đầu, hồi lâu mới lí nhí gọi một tiếng mẹ. Tiếng mẹ này với cô quá xa lạ, cô cất giọng gọi mà thấy vừa lạ lẫm vừa ngượng ngập. Nhưng bà Lý Uyển nghe xong lại rất vui sướng. Đây là nàng dâu lớn của bà, bà ngày ngóng đêm trông là đợi nghe được tiếng mẹ này đây.
“Hoài Việt với Hoài Ninh đi hết rồi, cả hai đứa nó đi cùng một lượt nên mẹ cũng thấy trống vắng. May Hòa Hòa vẫn còn ở đây, nên mẹ mới gọi con đến cùng ăn trưa cho có không khí một chút.”
Nghiêm Chân mỉm cười: “Gia Minh đã về chưa ạ?” Mấy ngày không gặp cậu nhóc rồi, cô thực sự thấy nhớ.
“Về rồi.” Bà Lý Uyển vỗ tay cười, cất tiếng gọi cậu bé đang chổng mông chơi xe đua trong phòng khách, “Gia Minh, mau qua đây, xem ai tới này.”
Cậu bé nghe tiếng gọi tức thì nhổm dậy, ôm chiếc xe đua nhỏ quay người lại. Lúc nhìn thấy Nghiêm Chân tỏ ra bất ngờ thấy rõ. Cậu bé chạy lại, nhìn cô: “Cô Nghiêm?” Giọng nói ngọt lịm, cô nghe mà nở nụ cười, cúi xuống lau mồ hôi cho cậu bé.
Khung cảnh êm ấm thuận hòa khiến bà Lý Uyển cười híp cả mắt, bà xoa xoa đầu Gia Minh, nói: “Sau này không gọi là cô Nghiêm nữa nhé.”
Cậu bé há hốc miệng, “Thế gọi là gì ạ?”
“Gọi là mẹ.”
“Mẹ á?” Bạn nhỏ Cố Gia Minh cúi đầu lẩm bẩm, “Sao lại phải gọi là mẹ?”
“Cô giáo lấy bố con rồi, con không gọi là mẹ thì gọi là gì?”
Ông tướng con mở to mắt, “Thủ trưởng có vợ á?”
Thấy vẻ mặt cậu không giống đang vui mừng, bà Lý Uyển hơi lúng túng, “Sao thế, không vui à?”
Quả nhiên, ông tướng con xụ mặt xuống, tức tối nhìn hai người lớn trước mặt một cái, sau đó bất ngờ ôm chiếc xe đua quay lưng chạy đi. Để lại bà Lý Uyển và Nghiêm Chân đứng ngây tại chỗ, vẫn chưa kịp định thần. Như vậy là sao?
Cậu bé chạy lên lầu hai, Nghiêm Chân và bà Lý Uyển nhìn nhau, nhang chóng lên theo. Cánh cửa phòng trên lầu hai đóng im ỉm, chiếc chìa khóa treo trên cửa cũng đã bị cậu bé mang theo vào để đề phòng. Nghiêm Chân nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời.
“Gia Minh?” Cô gọi khẽ, nghe thấy tiếng bàn ghế bị xê dịch bên trong, chốc lát sau, giọng bạn nhỏ Cố Gia Minh từ trong khe cửa khàn khàn vọng ra: “Làm sao?”
“Con mở cửa ra nào, cô muốn nói chuyện với con.”
“Không mở!” Cậu bé lầu bầu mấy tiếng rồi quăng ra hai chữ.
“Tại sao?”
“Không mở, không mở là không mở!” Cậu bé quát lên, còn lấy chân đạp vào cánh cửa.
Bà Lý Uyển ra hiệu bảo Nghiêm Chân lùi lại, bà tới gõ cửa: “Gia Minh ơi, bà nội đây, mau mở cửa ra con. Chị Trương làm trứng lòng đào với bánh sữa bơ rồi đấy. Không phải con thích ăn nhất à, không ra là bà mang cho ông nội ăn nhé.”
Trong phòng yên ắng một hồi, giờ phút này chắc có lẽ cậu nhóc đang giằng xé nội tâm. Bà Lý Uyển cười cười bảo Nghiêm Chân: “Đối phó với Gia Minh, con cứ mang đồ ăn ra dỗ dành.”
Khoé môi Nghiêm Chân nhếch lên mỉm cười. Quả nhiên, chỉ lát sau, cậu bé trong phòng lên tiếng: “Muốn con ra ngoài cũng được, con phải gọi điện cho bố Cố Hoài Việt.”
Ô hay, cái thằng bé này. Bà Lý Uyển cau mày: “Bố còn đang bận thao luyện, làm gì có thời gian rảnh nghe điện thoại để mà giải quyết chuyện vặt vãnh của con.”
“Mặc kệ, mặc kệ!” Ông tướng con đạp cửa thình thình, “Con phải gọi điện cho bố, con không muốn cô giáo Nghiêm làm vợ của bố, làm mẹ của con.”
Nghiêm Chân chỉ thấy tay chân lạnh ngắt, còn bà Lý Uyển lặng cả người. Bà chăm Gia Minh từ nhỏ tới lớn, Lâm Kha – mẹ cậu mất sớm, bố cậu lại không thường xuyên ở bên, bà thương yêu cậu bé đến tận xương tủy, không bắt cậu chịu khổ bao giờ. Còn cậu nhóc tuy rằng nghịch ngợm nhưng chưa từng nhõng nhẽo ăn vạ, không chịu nghe lời như hôm nay.
“Mau ra đây.”
“Không ra!” Cậu bé đập cửa nói, “Tại sao con chưa đồng ý mà đã lấy vợ rồi! Không cho!”
Bà Lý Uyển thừa nhận, cuộc hôn nhân này có hơi gấp gáp, nhưng chẳng phải tại thời gian của Cố Hoài Việt quá eo hẹp hay sao. Có điều, giảng giải lý do này cho một đứa trẻ nghe thì chắc chắn nó sẽ không hiểu được. Bà Lý Uyển dứt khoát nói thẳng: “Vợ của bố con còn phải do con chọn nữa à, mau ra đây. Không thì bà nội gọi chú Phùng Trạm lên cạy cửa ra, đợi đó mà ăn roi của ông nội đi.”
Mí mắt Nghiêm Chân khẽ giật: “Mẹ...”
“Lúc mà dụ ăn không được, thì phải dọa nạt nó.” Bà quay người lại vỗ vỗ tay cô, cười nói, “Ông cụ bảo thế đấy, chính sách cây gậy và củ cà rốt!”
Nghiêm Chân cười méo xẹo, giờ này bà còn có tâm tình dạy cô phải giáo dục Gia Minh ra sao nữa. Nhưng chiêu này đâu có nhằm nhò gì, cậu nhóc trong kia bị dọa như vậy liền khóc òa lên. Khóc đến mức kinh thiên động địa.
“Mọi người đều là người xấu! Đáng ghét! Con muốn bố cơ! Oa oa....” Cậu bé lấy hết sức bình sinh ra khóc, “Bố ơi! Bố ơi bố!”
Tiếng khóc không chỉ khiến hai người ngoài cửa sững sờ, ở dưới nhà Lương Hòa vừa dỗ được hai bé song sinh đi ngủ cũng bị kéo lên lầu, thấy sắc mặt mặt mẹ chồng tối sầm lại, còn Nghiêm Chân đứng cạnh mặt trắng bệch liền hiểu ra ngay. Lương Hòa gật đầu với mẹ chồng, sau đó thử gõ cửa.
“Gia Minh ơi, nghe lời thím út, mở cửa ra con.”
Cậu nhóc vội nhào đến, đạp tay lên cánh cửa, “Hu hu, con muốn bố cơ, con muốn bố cơ!”
“Gia Minh ngoan, bố về đơn vị rồi. Con xem, bố con sợ con cô đơn, nên đưa cô Nghiêm tới chơi với con, con không thích sao?”
“Không thích!” Cố Gia Minh khóc òa, “Con ghét cô ấy làm vợ bố con, con ghét cô ấy giành bố với con! Không được cướp bố của con!”
Lương Hòa bối rối lùi lại, Nghiêm Chân lấy lại bình tĩnh, ngăn bà Lý Uyển đang chuẩn bị xuống nhà gọi Phùng Trạm lên cạy cửa. “Mẹ, đừng mà. Để con nói với cháu vài câu.”
Cô ngồi xuống bên cánh cửa, phía bên kia cậu bé Cố Gia Minh đang khóc lóc nức nở, mặt mũi bôi quẹt tèm lem như chú mèo tam thể. Cô gõ cửa, nói với cậu bé phía bên kia: “Gia Minh, con đang nghe không?”
“Hu hu...”
“Cô giáo nói với con mấy câu được không?”
“Cô không phải cô giáo của con! Cô giáo con là người khác rồi. Hu hu...” Cậu bé vẫn không ngừng khóc.
“Đúng rồi, cô quên mất đấy, cô không phải cô giáo của con nữa rồi.” Nghiêm Chân gượng cười tự giễu, lại nói với cậu bé bên kia cánh cửa, “Vậy, cô về nhà trước, con ra ngoài ăn cơm, được không?”
“Hu hu....” Tiếng khóc nhỏ dần, dường như đã bị lay động.
Nghiêm Chân đứng dậy nhìn bà Lý Uyển: “Mẹ, vậy con xin phép về trước ạ.”
Bà Lý Uyển nhìn cô đầy áy náy: “Thế con cứ về trước đi. Gia Minh còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, con đừng để bụng nhé.”
“Con biết ạ.”
Cô là người lớn, sao có thể chấp nhặt với trẻ con. Huống chi, huống chi trẻ con không biết lá mặt lá trái. Bé Gia Minh hiện giờ thực sự không thích cô.
Do thái độ tẩy chay của cậu bé, mấy ngày nay Nghiêm Chân cố ý không tới nhà họ Cố. Tuy Phùng Trạm đã đến đón mấy lần nhưng cô đều từ chối. Lần nào Phùng Trạm cũng khổ sở đi tới rồi lại khổ sở ra về. Nghiêm Chân cũng thấy áy náy, cô nói với Phùng Trạm: “Để qua thời gian này đã, đợi cậu bé nguôi giận tôi lại đến.”
Phùng Trạm thấp giọng than thở: “Thế chị cứ đợi đi vậy, cậu nhỏ này thù dai nhớ lâu ghê lắm.”
Nghiêm Chân cũng chỉ cười khổ.
***
Gần đến giờ tan tầm, thành phố C bỗng đổ một trận mưa lớn. Nghiêm Chân ngẩng đầu khỏi đống sách, khẽ chau mày nhìn màn mưa ào ào ngoài khung cửa. Đã cuối thu, một cơn mưa đến bất chợt như vậy thật khiến người ta bực bội. Cô nhẫn nại đợi thêm một lúc, mưa vẫn không chịu ngớt, liền khoác chiếc áo gió đạp vội về nhà. Về được đến nơi tất nhiên cả người đã ướt sũng, lạnh đến nỗi không tra nổi chìa khóa vào ổ. Bà nội nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài bèn ra mở cửa.
Thấy bộ dạng của cô, hiển nhiên là trách mắng: “Sao lại đội mưa về, mưa to thế này phải gọi xe chứ?”
Nghiêm Chân cười cười, bước vào nhà. Ngước mắt nhìn thì thấy điện thoại đang gác dở trên bàn.
“Ai gọi điện thế ạ?” Cô vừa thay quần áo vừa hỏi.
“Tiểu Cố gọi.” Bà nội cười tủm tỉm gí gí tay lên trán cô, “Thay quần áo nhanh lên rồi ra nghe!”
Nghiêm Chân chợt ngây ra. Anh đã đi bao lâu rồi? Năm ngày? Mười ngày? Nửa tháng rồi. Nửa tháng qua, lần đầu tiên nhận được điện thoại anh gọi về. Nghiêm Chân nhấc ống nghe, “A lô” một tiếng giọng khàn khàn.
“Thành phố C đang mưa à?” Anh hỏi.
“Vâng, mưa to lắm.” Cô bị nhiễm lạnh đã hơi có dấu hiệu cảm cúm, giọng nói cũng ỉu xìu. “Có chuyện gì ạ?”
“Không có chuyện gì lớn.” Cố Hoài Việt hơi ngập ngừng, rồi nói, “Ngày kia lên đường đóng quân ở Tây Bắc để tổ chức diễn tập quân sự, mấy ngày ở đó có lẽ không nhận điện thoại được.” Việc liên lạc ở căn cứ diễn tập được giới hạn rất nghiêm ngặt, các thiết bị thông tin liên lạc cá nhân hầu như không được phép sử dụng trong nội bộ, chỉ tiếp nhận cuộc gọi từ trong quân.
Nghiêm Chân dạ một tiếng: “Không có chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm đi.” Cô nói xong, im lặng một hồi, phá vỡ sự im lặng khiến cô nghẹn thở ấy là giọng bà nội quát, “Tiểu Chân, sao con mặc mỗi một cái quần tất thế kia đã chạy ra nghe điện thoại rồi? Mặc thêm cái quần nữa vào.”
Tiếng quát lớn như vậy dĩ nhiên Cố Hoài Việt cũng nghe thấy, anh vội nói, “Mau đi đi, đừng để bị cảm.”
“Vâng ạ.” Nghiêm Chân vội vàng cúp máy, đi vào phòng trong. Trái tim đập thành thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Nhờ “phúc” được dầm mưa nhiễm lạnh, sáng hôm sau thức dậy Nghiêm Chân phát hiện mình đã bị cảm nặng. Gắng gượng đi đến trường, suốt buổi sáng đầu óc váng vất, cố được đến trưa tới nhà ăn thì bụng đã đói đến lép kẹp. Trong nhà ăn, cô vừa bới miếng thịt đáng thương trong món thịt xé sợi xào vị cá, vừa nghe Vương Dĩnh hùng hồn kể lể về lần coi mắt thất bại gần đây. Nghiêm Chân nghĩ, nếu giờ cô nói cho Vương Dĩnh biết cô mới tự đem mình gả đi, nhất định Vương Dĩnh sẽ nhào tới bóp chết cô. Lý do rất đơn giản, cô ấy lại mất đi một gái ế làm bạn. Vậy nên Nghiêm Chân chỉ cười cười lắng nghe, không xen vào, tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa.
“À, đúng rồi.” Vương Dĩnh sáp lại gần, thầm thì vẻ bí hiểm, “Cậu biết tại sao trưa nay cô Thẩm không đến ăn cơm không?”
“Không biết.” Nghiêm Chân bơ phờ đáp, “Sao thế?”
Vương Dĩnh cười hí hửng, “Nói cho mà biết, cô Thẩm đã đụng phải trở ngại lớn nhất từ khi vào trường đến giờ. Đoán xem là gì?”
Nghiêm Chân liếc nhìn cô ấy, Vương Dĩnh tự giác trả lời, “Học sinh đánh nhau, ha ha ha, cậu nói xem có vui không?”
Học sinh đánh nhau là chuyện không trường học nào tránh được, nhất là ở ngôi trường của họ. Giáo viên trong trường xử lý việc này đã thành thạo, đều biết phải dạy bảo ra sao, dỗ dành thế nào. Cô Thẩm vừa mới tới, hiển nhiên vẫn chưa quen được.
Nghiêm Chân bật cười, “Cậu vì chuyện này mà sung sướng đến thế, sau này làm sao khá lên được hả?”
Vương Dĩnh cũng không buồn, nói thẳng, “Cậu mà biết là ai thì sẽ không nói vậy đâu.”
“Ai?” Nghiêm Chân hỏi, trong lòng chợt dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Chính là cặp đôi siêu quậy sừng sỏ của lớp các cậu, Cố Gia Minh với Lâm Tử.”
Quả nhiên, Nghiêm Chân ôm trán.
Từ nhà ăn về, Nghiêm Chân đi qua đi lại trong văn phòng. Có qua xem tình hình cậu bé hay không đây? Nghiêm Chân trăn trở trong lòng. Tiểu Lưu bên bàn đối diện nhìn điệu bộ của cô, ân cần hỏi han có phải cô thấy khó chịu không. Nghiêm Chân lắc đầu, ngại ngùng tránh né ánh mắt của cô ấy, nhìn ra phía ngoài. Ánh nắng ban chiều tuyệt đẹp, nhưng tâm trạng của cô lại buồn bực vô cớ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô chớp nhoáng quay người sang trước mặt Tiểu Lưu, làm cô ấy suýt giật bắn mình. “Tiểu Lưu, chị có việc phải sang khu lớp học, nếu có ai hỏi thì em nói giúp chị nhé.”
Tiểu Lưu gật đầu, Nghiêm Chân vội đi mất.
Tiết học buổi chiều đã bắt đầu, cả dãy hành lang không một bóng người, Nghiêm Chân đứng trước khu phòng học lâu rồi không đặt chân đến, cũng không kịp xúc động bùi ngùi, đi thẳng tới phòng giáo viên trước đây. Nghiêm Chân còn nhớ thời khóa biểu, biết lúc này cô giáo Lý vẫn đang có tiết dạy, văn phòng đó chắc chỉ có một mình Thẩm Mạnh Kiều. Kết quả đúng như cô dự tính. Cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc bắt gặp đôi mắt xinh đẹp vừa lo lắng lại có phần bất đắc dĩ của Thẩm Mạnh Kiều. Thẩm Mạnh Kiều hơi ngạc nhiên, “Cô giáo Nghiêm, có chuyện gì không ạ?”
Thực chất Nghiêm Chân vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào thì tay đã trót đẩy cánh cửa mất rồi, cô bèn gượng cười, “Không có chuyện gì, chị...” Cô đảo mắt, vô tình liếc thấy một đứa nhỏ đang đứng trong góc. Đứa bé đó đầu đội mũ lệch, gương mặt có vài vết thương nhỏ, lúc này đang ủ rũ cúi gằm. Nghiêm Chân nhanh trí hỏi Thẩm Mạnh Kiều: “Cô giáo Thẩm, xảy ra chuyện gì thế?”
Thẩm Mạnh Kiều tức thì nhăn mặt: “Học sinh đánh nhau ạ, em đang khuyên bảo đây. Ai ngờ cậu bé này lại bướng thế.”
Cậu nhóc được nhắc đến lập tức ngẩng lên, lúc nhìn thấy Nghiêm Chân, hai mắt tròn xoe tức thì mở to hơn, nhưng cuối cùng lại giận dỗi ngoảnh sang một bên.
Nghiêm Chân bật cười, cô nhìn Thẩm Mạnh Kiều: “Cô Thẩm định xử lý thế nào?”
Thẩm Mạnh Kiều khẽ vén tóc: “Em định liên lạc với phụ huynh em ấy, gọi phụ huynh tới trường gặp mặt.”
Nói dứt lời, cậu bé tai thính bên kia lập tức gào lên: “Bố con về đơn vị rồi!”
Thẩm Mạnh Kiều tròn mắt kinh ngạc, trên gương mặt chợt hiện vẻ bối rối.
Nghiêm Chân thấy vậy nói, “Nếu như cô Thẩm đồng ý, thì gọi chị tới cũng được.”
Thẩm Mạnh Kiều nhíu mày khó hiểu, “Cô giáo Nghiêm?”
Đón lấy ánh mắt to tròn đầy tức giận của cậu bé, Nghiêm Chân khẽ mỉm cười, “Chị cũng coi như là phụ huynh của em ấy.”
Thẩm Mạnh Kiều hít sâu một hơi, thái độ có phần nghi hoặc: “Chị là phụ huynh của em ấy?”
Nghiêm Chân thản nhiên mỉm cười, nhìn sang phía cậu bé Cố Gia Minh đang cúi đầu bĩu môi: “Chắc cô Thẩm không biết, bố của Gia Minh đóng quân ở xa, liên lạc với anh ấy không tiện. Sau này nếu Gia Minh có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm chị.” Lời cô nói nghe rất hợp lý, nhưng Thẩm Mạnh Kiều nghe được lại vẫn cảm thấy mơ hồ, giọng điệu dường như hơi ám muội.
Nghiêm Chân dừng lại trước mặt cậu bé, đưa tay về phía cậu. Cố Gia Minh ngẩng đầu lườm một cái, rồi lườm thêm cái nữa, mới ngần ngừ đưa tay ra, nắm chặt lấy ngón út của cô.
Cô dắt cậu bé ra khỏi văn phòng, bỗng Thẩm Mạnh Kiều cất tiếng gọi: “Nghiêm Chân!”
Nghiêm Chân hơi ngoảnh đầu, nhìn cô ấy thong thả buông lời: “Chị quên không nói với em, lớp Gia Minh trước đây, là chị chủ nhiệm.”
Thẩm Mạnh Kiều nhất thời nghẹn giọng.
Nghiêm Chân dắt tay tiểu Gia Minh ra ngoài, đến khi tới một lối rẽ, nơi Thẩm Mạnh Kiều không nhìn thấy được, cậu bé mới kéo kéo ngón tay cô, tỏ ý bảo cô dừng lại. Nghiêm Chân xoay người, chăm chú nhìn cậu bé đã mấy hôm không gặp, cuối cùng mỉm cười. Đúng là một đứa nhỏ thông minh, không muốn ở lại trong phòng giáo viên bèn chịu để cô dắt đi, giờ không còn ai nữa thì muốn trở mặt đây.
Cô cúi xuống chỉnh mũ cho cậu rồi sửa sang lại quần áo: “Sao lại đánh nhau?” Cô vờ nghiêm nghị hỏi, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt lại để lộ cảm xúc thật sự, không lừa được ai. Bất kẻ cậu nhóc này có làm loạn cỡ nào, cô vẫn không sao giận cậu được.
Cậu bé dẩu môi lên: “Đây là chuyện của đàn ông tụi con!”
“Thế tại sao lại là Lâm Tử? Bạn ấy có thù với con à?”
Nhắc đến cái tên này là cơn giận của bạn nhỏ Cố Gia Minh lại sôi sục, hừ mũi một tiếng, nếu mà có râu đoán chừng sẽ vểnh hết cả lên mất. “Ai bảo nó làm hỏng súng của con. Súng đấy là bố con mua cho con đấy!”
“Súng, súng nào? Sao con lại mang đồ chơi đến trường hả?”
Cố Gia Minh bỏ chiếc cặp sách đeo trên lưng xuống, kéo mở khóa, dốc ra cả đống đồ. Sách không có quyển nào, còn đồ chơi lại không hề ít, Nghiêm Chân quả thực sắp choáng váng. Nhặt từng món, từng món một lên xem, chiếc mũ bê-rê đồ chơi, súng ngắn các loại, còn có một chiếc la bàn nhỏ, trông có vẻ cũng là đồ chơi trẻ con. Cô xem thế là đã đủ, cầm một cuốn sổ nhỏ lên hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Ông tướng con nheo mắt lại, kiêu hãnh ngẩng cao đầu: “Đây là bản đồ chuyên dụng quân ta dùng khi tác chiến.”
Nghiêm Chân tỉ mỉ lật vài trang, giở hết từ đầu đến cuối cũng không hiểu gì, liền đặt sang một bên, lại cầm chiếc mũ lên hỏi: “Sao con mang nhiều mũ thế?”
“Lúc cần thiết dùng để ẩn nấp.” Nói xong mắt sáng long lanh, “Nhỡ gặp phải kẻ địch thì sao.”
Nghiêm Chân cảm thấy khó hiểu: “Con mang theo nhiều đồ như vậy để làm gì?”
Ông tướng con trả lời nghiêm túc: “Con muốn bỏ nhà ra đi!”
Nghiêm Chân im thít, cô xoa xoa đầu cậu bé, không biết phải nói gì. Lâu sau, cô hỏi: “Tại sao lại muốn bỏ nhà ra đi?”
Cậu nhóc còn đang đắm chìm trong kế hoạch vĩ đại của mình, phấn khích trả lời: “Con muốn đi tìm bố! Con nghe ông nội bảo, mấy bữa nay thủ trưởng đang tham gia diễn tập, sắp kết thúc rồi. Con muốn đi tìm thủ trưởng!” Nói xong thì nhìn cô dương dương tự đắc, sau đó đôi mắt chợt lóe sáng, cậu nhớ ra được người đang đứng ở trước mặt là ai, vội vã lấy tay che miệng lại. Thôi xong, chuyện cơ mật hàng đầu đã bại lộ. Lại còn để lộ cho người muốn cướp bố của cậu nữa chứ!