Hoa Đà không hề giống trong truyền thuyết tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, nhưng điều dưỡng rất tốt, mặt mũi hồng hào, thân thể cường tráng, một chút cũng không giống người sáu mươi tuổi. Đương nhiên, truyền thuyết nói ông ấy đã hơn trăm tuổi, ta không tin. Nếu tung tin vịt, ta cũng có thể nói ta được trăm tuổi. Hoa Đà cũng đã nghe tiếng của ta, một người là lão thần y, nửa thần tiên; một người là tiểu thần y, đại thiện nhân, hai người ở một chỗ thật ra rất xứng: một già một trẻ, tóc bạc đối với tóc đen. Tào Tháo từ hoa viên hậu viện đi tới đúng lúc thấy hai cái đầu này tụ lại một chỗ, hoàn toàn bỏ qua mọi chuyện xung quanh.
Si mê của Hoa Đà đối với y học khiến ta bội phục. Vốn dĩ ta biết hôm nay ông ta tới khám bệnh cho Hoàn phu nhân nên đặc biệt tới gặp, kết quả vừa báo tên, đã thấy lão gia hỏa vạn phần kích động muốn tìm ta nói chuyện dông dài. Trong lúc trò chuyện, ta mới biết nguyên nhân ông ta kích động là vì đọc được phương thuốc ta đưa cho đồ đệ kia của ông ta. Đối với một người y thuật cao siêu, đặc biệt là đại phu có tay nghề mổ xẻ cường đại, thấy phương thuốc cao minh hơn phương thuốc của mình, đương nhiên muốn cùng người viết ra nó gặp mặt. Mà ta cũng muốn biết rõ ràng về cách phối Ma phí tán, cho nên đối với phương diện mình tâm đắc không chút nào giữ lại. Hai người càng nói càng hợp ý, hoàn toàn chìm đắm trong việc thảo luận nghiên cứu y thuật, căn bản không biết bên cạnh có những ai.
Ta cùng Hoa Đà từ chỗ chọn dược liệu cho các phương thuốc, đã đàm luận tới việc phẫu thuật. Lúc này, ta đang hứng trí bừng bừng hỏi thăm chuyện Hoa Đà năm đó cạo xương chữa thương cho Quan Vũ*. Ký ức của Hoa Đà về biểu hiện của Quan Vũ lần đó vẫn còn như mới: “Quan tướng quân thật đúng là thần tiên, lúc ấy ta mới chế tạo ra Ma phí tán, liền đề xuất hắn dùng một liều thử xem, nhưng hắn không chịu, cười to nói: đại trượng phu chết còn không sợ, sao lại sợ đau? Lúc ta rạch cánh tay hắn, cạo đi phần đổi màu xanh trên xương cốt, tay lẫn trong lòng ta đều đổ mồ hôi, nhưng Quan tướng quân vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ, cùng huynh đệ uống rượu nói chuyện, không hề liếc mắt nhìn tới vết thương của mình, hoàn toàn không thể hiện cảm giác đau đớn bình thường. Mãi đến khi ta băng bó xong vết thương, hắn vẫn không nhíu mày một lần.”
Quả nhiên là cường nhân, ta nghe mà tặc lưỡi, nghĩ nếu đổi thành ta, bất kể Ma phí tán kia có tác dụng hay không, cứ uống rồi hãy tính, ít ra cũng tự an ủi được mình. Nghĩ đến đây, ta hỏi Hoa Đà: “Tiên sinh, lần trước tôi ở Tân Dã gặp Quan tướng quân, tay trái hắn hình như có chút không linh hoạt. Chẳng lẽ hắn bị thương nặng tới mức y thuật của tiên sinh cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi sao?”
Hoa Đà lắc đầu: “Phẫu thuật rất thành công. Lúc ngươi gặp Quan tướng quân, hẳn là trước mùa mưa. Tân Dã mỗi mùa xuân thu đều rất ẩm ướt, thương thế của Quan tướng quân ảnh hưởng tới kinh mạch cân cốt, cho dù lúc ấy đã điều trị tốt, cũng vẫn chịu chút ảnh hưởng của thời tiết. Lại nói, lúc ấy nếu ta có thuốc trị thương của Tử Vân cho Quan tướng quân dùng, cánh tay hắn lúc này sợ sẽ không bị ảnh hưởng rõ rệt nữa.”
Ta cười cười: “Phương thuốc tôi cho Phàn đại ca cũng chính là phương thuốc tôi tự chế. Những dược liệu kia khó mà tìm đủ, rất quý giá. Nếu không phải Bá Phù trúng độc, tôi sẽ không cho hắn dùng thuốc tốt vậy đâu. Y thuật tiên sinh thật sự là rộng rãi, tôi đối với độc dược không hiểu rõ, về mặt này còn muốn học tập tiên sinh.”
Hoa Đà xua tay: “Cũng không hẳn, đối với độc dược ta cũng không tìm hiểu kỹ lắm. Phàn A trước khi bái vào môn hạ vẫn học luyện đan thuật, lại thêm hắn thích ở Giang Nam dạo chơi, đối với độc vật rất có hứng thú, cho nên thuật chế thuốc giải độc của hắn vượt xa ta.”
Ồ, thì ra là thế. Nếu vậy, ta đành phải từ bỏ việc nghiên cứu cái này thôi: “Ma phí tán của tiên sinh lúc này hiệu quả thế nào?”
Hoa Đà mỉm cười: “Nhiều năm nghiên cứu điều chế, lúc này đã có kết quả rồi. Bệnh nhân sau khi ăn vào, gần nửa canh giờ sau sẽ không có cảm giác đau đớn nữa, mắt có nhìn thấy ta động dao ở vết thương cũng không thấy đau.”
Ta nhíu mày một chút: “Tiên sinh, vậy nếu như cần cấp cứu, chẳng hạn đại tướng bị thương cần mổ hoặc khâu lại vết thương, Ma phí tán sẽ không dùng được, đợi làm sao kịp!”
Hoa Đà gật đầu: “Cũng có thể đắp Ma phí tán trực tiếp trên vết thương nhưng hiệu quả không rõ ràng.”
Ta trầm ngâm: “Không biết tiên sinh có đồng ý chia sẻ công thức của Ma phí tán cho Triệu Như không, tôi và tiên sinh cùng suy nghĩ không chừng có cải thiện.”
Hoa Đà không chút do dự, lập tức viết ra phương thuốc, vừa viết vừa nói: “Đà vẫn luôn cho rằng, y học là phải chia sẻ cho mọi người, càng nhiều người biết, càng cứu được nhiều người. Những phương thuốc này đều là để cứu người, về lý nên để cho mọi người cùng sử dụng, ta sẽ không giấu giếm.”
Ta rất cảm động, cũng viết vài phương thuốc trị thương tâm đắc của bản thân cho ông ấy. Trao đổi xong nhiều điều tâm đắc, ta chợt nghĩ tới một người: “Tiên sinh có quen biết Trương Cơ, Trương Trọng Cảnh không? Như nghe nói người này y thuật cũng vô cùng tài giỏi, thông thạo điều trị bệnh dịch truyền nhiễm. Nghe nói người này có một cuốn sách tên “Thương hàn tạp bệnh luận”, Như thật muốn được đọc.”
Nói tới Trương Trọng Cảnh, khẩu khí của Hoa Đà càng thêm hâm mộ: “Trương thái thú là người nhân đức, Đà từng có cơ may tới cửa bái phỏng, cũng thu được rất nhiều lợi ích. Tác phẩm của ông ấy rất kinh điển, không thua kém Nội kinh. Tử Vân tiểu hữu y thuật tuy có chỗ độc đáo, nhưng có được học thức của Trương thái thú để hoàn thiện chính mình sẽ tiến thêm được một tầng.”
Đối với Trương Trọng Cảnh, Vũ ca ca chỉ nói người này chuyên tâm nghiên cứu y học, chưa từng hoạt động ở bên trong cao tầng, lại sở hữu rất nhiều thư tịch kinh điển, nhưng chỉ hợp dùng để trị bệnh, không thể cứu thương trên chiến trường. Vả lại, người này không liên quan nhiều tới các đại bá chủ, có lẽ được chết già, cho nên ta cũng không đặc biệt chú ý, hôm nay chỉ là tiện mà hỏi. Nhưng sự hâm mộ của Hoa Đà khiến ta có chút buồn bực: “Trương thái thú? Tiên sinh, ngài nói đó là Trương Trọng Cảnh sao? Ông ấy là thái thú?”
Hoa Đà gật đầu thở dài nói: “Trương thái thú vốn là Hiếu liêm, từng làm thái thú Trường Sa. Sau đó vì chuyên tâm nghiên cứu y thuật nên từ quan hồi hương.”
Ồ, thái thú Trường Sa, cũng coi như là quan lớn. Thái thú không làm lại chuyên tâm vào y học, Trương Trọng Cảnh quả nhiên là người có đạo hạnh. Có thời gian ta sẽ tới gặp, không chừng có thể học được rất nhiều thứ.
Tào Tháo đứng ở bên cạnh, nghe một hồi lâu lúc này mới nói chen vào: “Người này hiện ở đâu? Tháo muốn mời ông ấy tới Hứa Đô nhậm chức.”
Hai người chúng ta bị ông ta làm giật mình. Hoa Đà vội đứng lên hành lễ, ta cũng nén cơn đau tim oán trách liếc nhìn ông ta: “Chủ công muốn hù chết người à, không nói không rằng như vậy. Lại muốn tìm nhân tài? Trương Cơ, Trương Trọng Cảnh này ít nhất cũng năm sáu chục tuổi rồi, đừng nói ông ấy không muốn làm quan mới cáo quan hồ hương, cho dù đồng ý, ngài cũng nên có lòng kính trọng người già mới phải. Ngài thật tiếc nhân tài như vậy, phái người tìm tới quê ông ấy, dặn quan viên địa phương chiếu cố lão tiên sinh cho tốt, tạo điều kiện cho ông ấy nghiên cứu y học mới là cách làm đứng đắn.”
Tào Tháo gãi đầu xấu hổ cười: “Tử Vân nói có lý. Thế này đi, ta sẽ phái người theo cách đó đi làm.”
Hoa Đà ở bên cạnh đảo mắt vài vòng, nghe Tào Tháo nói vậy ông ta tiếp lời: “Quê Trương thái thú ở Nam Dương, chỉ sợ…”
Nam Dương? Đó là địa bàn của Lưu Biểu. Ta trừng mắt lườm Tào Tháo, ông thật hấp tấp quá đi. Tào Tháo đành ngậm miệng không nói nữa. Nhưng miệng ngậm lại, lông mày lại nhíu nhíu nháy nháy, ánh mắt nhìn Hoa Đà cũng tràn ngập sát cơ. Trong lòng ta căng thẳng, không biết Hoa Đà chọc giận gì ông ấy rồi. Cúi đầu nghĩ một hồi, chỉ có thể vì chuyện đó.
Nhìn ánh mắt Hoa Đà hình như cũng đang suy nghĩ, ngẫm lại hôm đó Tào Tháo hỏi ta cách nhìn về Hoa Đà, còn có sự hâm mộ của Hoa Đà với Trương Cơ, khó nói Hoa Đà muốn làm quan: “Hoa tiên sinh, Triệu Như có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo tiên sinh.”
Hoa Đà nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tào Tháo, rùng mình một cái, cố nở một nụ cười đáp lại ta. Ta làm như không biết sát tâm của Tào Tháo: “Tiên sinh vừa rồi đã nói: y học là để chia sẻ với mọi người, càng nhiều người biết, càng cứu được nhiều người, tiên sinh vì sao chưa từng viết sách như Trương Trọng Cảnh? Người hâm mộ tiên sinh cũng rất nhiều mà? Tiên sinh trước mắt chỉ có hai đồ đệ, vì sao không thu nhận thêm mấy người, đem y thuật của tiên sinh phát dương quang đại, khiến thiên hạ muôn dân được lợi?”
Hoa Đà có chút xấu hổ, nghĩ một hồi mới trả lời ta: “Không phải Đà không muốn, ta đã viết lại một số phương thuốc tâm đắc rồi. Về phần thu đồ đệ, thiên tư thông tuệ dễ tìm, nhưng tâm trí muốn tập trung vào y học lại khó kiếm. Hai đứa đồ đệ của ta, Tiểu Tùy thiên tính cao, nhưng học tập thật sự không tinh, cả ngày chỉ mơ tưởng có thể cứu người vô số, tự cho mình là thần y trời giáng, kết quả, ta căn bản không dám để nó bắt mạch cho người ta; Tiểu Vũ tâm tư lại không ở y thuật, đi theo ta chẳng qua là do mệnh lệnh của trưởng bối thôi!” (Tác giả: Nói rõ một chút, “Tiểu Tùy” là tên một người bạn của tôi, anh ta cương quyết yêu cầu trong sách phải được làm đồ đệ của Hoa Đà. Đương nhiên, tôi ngoài chỗ này, quyết không đáp ứng yêu cầu của anh ta để Hoa Đà chết, rồi anh ta trở thành thần y, đi cứu trị gì đó cùng một đám các mỹ nữ. ^_^)
Ông ấy nói cũng đúng, truyền nhân quả thật không dễ tìm. Ta không truy hỏi ông ấy nữa, nhìn Tào Tháo cười: “Hoa tiên sinh có được một thân y thuật tuyệt thế, là phúc may của thiên hạ muôn dân, nếu ngài đồng ý, cũng có thể đối xử tử tế với tiên sinh, mời tiên sinh viết sách lưu truyền, lưu danh sử sách.”
Tào Tháo không đồng ý với ta, chỉ chậm rãi nói: “Ai nấy đều có duyên phận, cưỡng cầu tác dụng lại thành trái ngược. Tử Vân, ngươi ở lại đây, ta có chuyện cần tìm.”
Ông ta nói như vậy, Hoa Đà sao lại không hiểu, vội vàng đứng dậy cáo từ. Nhìn bóng dáng Hoa Đà vội vã rời đi, ta nghi ngờ hỏi: “Chủ công vừa rồi vì sao sinh sát niệm với Hoa Đà?”
Tào Tháo đã hoàn toàn khôi phục bình thường: “Ngươi không chú ý bản thân, ta muốn diệt trừ hậu họa. Với lại, ta vẫn cảm thấy người này hiệp kỹ tự trọng**, tuyệt không tốt như ngươi nghe được đâu.”
Ta không chú ý bản thân? Nghĩ lại vừa rồi, sau khi thấy Tào Tháo hình như ta đã gọi Chủ công. Không biết Hoa Đà có chú ý không? Chẳng trách Tào Tháo sát ý bạo phát.
Tào Tháo thấy ta nhíu mày liền cười nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cho người chú ý nhất cử nhất động của hắn. Người này chắc chắn rất thông minh, nếu hắn biết quan hệ giữa ta và ngươi, sẽ biết lợi dụng chuyện này thu được lợi ích, không ngu đến nỗi ra ngoài nói lung tung đâu.”
Ta gật đầu đồng ý. Trong loạn thế này, Hoa Đà có thể được nơi nơi ngưỡng mộ, cũng là vì có thủ đoạn hơn người. Lại nói, nhìn sao cũng thấy Hoa Đà là người thiện lương, nhất định không làm ra chuyện cáo mật: “Thần không sao, cũng có thể giải thích được. Ngài giữ lại thần làm gì? Không phải muốn về Nghiệp thành dẫn quân xuất chinh sao?”
Tào Tháo lắc đầu bất đắc dĩ: “Còn cần vài ngày chuẩn bị, dù sao một lượng lớn người di chuyển cũng cần có thời gian. Tử Vân, việc tấn công Liêu Tây ngươi có đề nghị gì không?”
Ta không thèm phí đầu óc mà nghĩ chuyện này: “Thần nói rồi, chuyện tấn công Liêu Tây đã có Điền tiên sinh, thần mặc kệ, không có thời gian đâu, ngài tự mình lo liệu đi.” Ném lại Tào Tháo đầy bất đắc dĩ, ta về nhà. Thừa dịp còn thời gian vài ngày, ta cùng hai tiểu gia hỏa kia phải bồi dưỡng tình cảm nữa.
Đúng như những gì ta nói với Quách Gia, Tôn Sách bắt đầu đánh Giang Hạ, mục tiêu của Tôn Sách là giết chết Hoàng Tổ, còn Giang Hạ màu mỡ là điều khiến Chu Du cùng Lỗ Túc vừa ý. Từ lúc Tôn Sách truy sát Lưu Khánh, Chu Du cùng Lỗ Túc đã ở Sài Tang chuẩn bị tấn công Giang Hạ, lúc này, Lưu Khánh đã chạy mất, không chỉ chạy mất, theo tin tức từ Kinh châu chuyển tới, người kia vì bị thương nặng và quá đau lòng, trở lại Tương Dương không lâu đã toi mạng; tộc Sơn Việt tạm thời bị áp chế; liên tục hai năm lại được mùa, có thể nói là vạn sự sẵn sàng, đã tới lúc thảo phạt Lưu Biểu.
Mỗi cuộc chiến trong thời loạn thế, các bá chủ đều phải đau đầu vắt óc tìm cớ xuất binh, đây là cái gọi là xuất sư danh chính ngôn thuận vẫn hơn. Trong đám chư hầu đó, không cần kiếm cớ chỉ có hai người: Tôn Sách và Tào Tháo. Tôn Sách đánh Hoàng Tổ, xuất binh tới Kinh châu, căn bản không cần kiếm cớ, vì cha báo thù, bất kể kẻ nào cũng không thể nói một chữ không thể, cho nên, hắn muốn đánh Kinh châu, nói đánh là đánh, không một chút băn khoăn; Tào Tháo lại nắm Hoàng đế trong tay, muốn đánh ai chỉ cần một câu phụng chỉ chinh phạt, thế là công khai xuất binh. Những chư hầu khác về mặt này kém hơn một chút, Lưu Bị có bản sao chiếu thư của Hoàng đế, có lý do chinh phạt Tào Tháo, nhưng không có thực lực mà làm. Mà Lưu Biểu dĩ nhiên không coi thứ nằm trong tay Lưu Bị là quan trọng, với lại hắn cũng không thể dưỡng hổ gây hậu hoạn, tất nhiên sẽ không cho Lưu Bị binh mã, không chỉ không cho, Lưu Bị ở Tân Dã chiêu binh mãi mã cũng bị Tương Dương nghiêm mật giám thị. Lưu Bị trong lòng dù như gương sáng, Thái Mạo, Khoái Việt cũng theo dõi hắn sít sao, chỉ cần có chút động tĩnh, lập tức dẫn đến vô số ánh mắt muốn giết người. Vì sau này, hắn đành phải kìm nén tính tình, ngoại trừ tiếp kiến hàn vi học sĩ từ các nơi tới Tân Dã bái kiến, thỉnh thoảng cũng tới Tương Dương gặp Lưu Biểu, cũng giống như Công Tôn Toản ở chỗ Đào Khiêm trước kia vậy, dùng thân phận hoàng thúc, dùng nhân nghĩa thích chiêu hiền đãi sĩ đi chiêu mộ những người mình xem trọng.
Lúc ta ở Hứa Đô vui vẻ thu nhận đồ đệ, Tôn Sách mang hai vạn nhân mã xuôi dòng tới Sài Tang hợp quân với Chu Du. Tính cách hào sảng của Tôn Sách trong chiến tranh cũng thể hiện rất rõ, không hề che giấu hành động của mình, tuyên bố cho ngươi biết, ta sẽ đến đánh ngươi. Cho nên, động tĩnh lớn như vậy, Kinh châu đương nhiên nhìn thấy, trong lòng thật vội vã. Mọi người đều biết, thành Giang Hạ sắp gặp một hồi tác chiến, đối với con mãnh hổ đứng đầu Giang Đông là Tôn Sách, thủ hạ dưới trướng Lưu Biểu không ai dám khinh thường, tuy rằng họ không muốn đánh nhau, nhưng lúc này cũng chỉ có thể giữ vững tinh thần, chuẩn bị cho chiến tranh.
Cuộc chiến giữa hai bên sắp tới hồi căng thẳng, Tào Tháo cũng không bỏ lỡ thời gian, vội vàng trở lại Nghiệp thành, triệu tập đại quân hướng tới U châu. Thừa lúc Giang Nam đánh nhau, trước tiên giải quyết Viên gia huynh đệ, củng cố phương bắc rồi tính tiếp. Tào Tháo đi không tới vài ngày, ta cũng rời khỏi Hứa Đô nam hạ. Cuộc chiến Giang Hạ có rất nhiều việc cần ta làm.
Trong thủ phủ Giang Hạ Ngạc thành, tuy bóng ma chiến tranh đang bao phủ, trên mặt mọi người lại không có cảm giác sợ hãi đại chiến sắp tới, cửa thành cũng không đóng, không hề kiểm tra cẩn thận người qua lại. Quân Đông Ngô còn chưa tới, cho dù chiến tranh nổ ra, chiến trường chủ yếu vẫn ở trên mặt sông, tạm thời Ngạc thành vẫn là nơi bình an.
Điều khiến ta cảm thấy buồn cười chính là, Tô Phi lại không ở cạnh Hoàng Tổ chuẩn bị chiến tranh, mà ở trong nhà chậm chạp thu dọn đồ đạc. Ngoài tiểu viện chất đống đồ, thấy gia nhân dẫn ta vào, hắn còn vui cười hớn hở chào hỏi: “Triệu Như, ngươi tới đúng lúc lắm, trà hành tạm thời đóng cửa rồi, mặt sông đã bị phong tỏa, ta cũng không tiện cho thuyền ra vào.”
Ta rất ngạc nhiên hỏi hắn: “Đại nhân, ngài đang làm gì vậy? Muốn rời khỏi Ngạc thành sao?”
Tô Phi lắc đầu: “À, sắp chiến tranh phải chuẩn bị tốt mọi mặt, đừng để đánh xong rồi thứ gì cũng không còn. Đầu năm nay người mượn gió bẻ măng cũng không ít.”
Trời ạ, Tô Phi yêu tiền tới mức này: “Đại nhân, Triệu Như phục ngài rồi. Trước mỗi lần đánh giặc, ngài đều đem đồ giấu hết sao?”
Tô Phi gật đầu: “Đúng vậy. Cất kỹ hết đi, bất luận đi hay ở, cũng vẫn là của ta! Với toàn gia cũng không tới mức vô ích. Trong loạn thế, phải lo cho bản thân mình, để lại đường lui mới được. Đúng rồi, Triệu Như, ngươi cùng Tôn Sách quan hệ rất tốt, nếu như…” Hắn nhìn quanh, lại nhẹ giọng nói: “Nếu nơi này giữ không được, ta còn cần ngươi cứu mạng đó!”
Ta cuối cùng không nhịn được bật cười: “Đại nhân này, thủ đoạn giữ mạng của ngài thật lợi hại. Chẳng trách lúc trước đồng ý giúp Lục ca ta chạy trốn. Xem ra, nếu tấn công nơi này là Tào đại nhân, ngài sẽ trông cậy Lục gia cứu mình, đúng không?”
Tô Phi cũng cười: “Đúng vậy, đúng vậy. Ta cũng chẳng còn cách nào! Văn không thạo, võ không thông, vì giữ mạng thủ đoạn nào cũng có thể dùng. Có điều, Tô Phi ta cũng không tính là xấu xa, chẳng quá tham chút tiền tài, cũng như đại thương nhân ngươi! Ngươi quen biết bằng hữu khắp nơi, kết bái huynh đệ không phải để làm ăn, giữ mạng sao?”
Ta nghĩ lại, thấy cũng đúng: “Đại nhân, hai cũng ta như nhau.” Hai người nhìn nhau cười lớn.
Đợi Tô Phi sai người đem toàn bộ rương lớn nhỏ rời đi, ta mới nói mục đích của chuyến đi này: “Đại nhân, Giang Hạ sắp khai chiến rồi, ta biết trà phường tạm thời đóng cửa, nên tới thương lượng với ngài, dứt khoát chuyển trà hành tới thành Tương Dương thôi. Còn nữa, ta muốn lập một trạm trung chuyển trà ở Tân Dã, muốn nói với ngài một câu.”
“Tân Dã? Chỗ đó có gì tốt? Triệu Như, ở Giang Hạ, lời của Tô Phi ta còn có thể hữu dụng, tới Tương Dương sẽ khó khăn hơn.”
Ta vuốt vuốt chung trà trong tay cười nói: “Đại nhân, ngài còn muốn ở lại Giang Hạ sao? Tôn tướng quân e là không dung được ngài đâu. Ta đây cũng chỉ có thể giúp ngài giữ mạng, không có khả năng khiến Tôn tướng quân để ngài ở Giang Hạ tiếp tục làm lão đại.”
“Hả?” Tô Phi vẻ mặt ngây ngốc nhìn ta: “Ngươi có phải nhận được tin tức gì không? Lần này Giang Hạ không giữ được nữa?”
“Ta cũng không biết tin gì, cho dù có ta cũng không dám nói, đây là nguyên tắc của Cửu châu thương nhân ta. Chẳng qua, hai chúng ta hợp tác ăn ý, làm người phải nghĩa khí, dù sao cũng phải nhắc ngài một câu.”
Tô Phi đặt chung trà xuống suy nghĩ: “Ta lại cảm thấy khả năng Giang Hạ đổi chủ không lớn. Tử Vân, chúng ta cũng coi như người một nhà, họa phúc cùng hưởng. Ngươi biết điều gì thì nói cho ta, ta thề sẽ không để lộ ra chút nào.”
Ta từ từ liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Đại nhân, ngài tưởng Triệu Như không biết ngài nghĩ gì sao? Ta nói ra bất cứ tin tức gì ở đây, cam đoan không tới một canh giờ, sẽ vang lên bên tai Hoàng Tổ.”
Tô Phi vội vàng thề sống chết đảm bảo sẽ không tiết lộ nửa lời. Ta cố tình do dự nửa ngày mới nói: “Tôn tướng quân lần này bỏ vốn rất lớn, đem tất cả lực lượng quân sự của Giang Đông tới đây. Hắn đã phát thệ không báo được thù giết cha tuyệt không thu binh. Đại nhân, Triệu Như cùng Tôn tướng quân nói không ngoa, quan hệ đã tới mức bằng hữu sinh tử, cho nên thực lực của hắn ta biết rất rõ. Trận thủy chiến năm Kiến An thứ hai ngài cũng biết, thực lực Thủy quân Kinh châu và Giang Hạ thế nào, mọi người đều trong lòng biết rõ. Nếu tôi là ngài, khẳng định sẽ tìm cớ tới Tương Dương. Ở lại chỗ này chỉ có chờ chết.”
Tô Phi thở dài: “Ngươi nói nửa ngày, cũng như không nói. Ta không phủ nhận, thủy quân Giang Đông thực lực đúng là hơn chúng ta, ta cũng không coi trọng chuyện thủy chiến. Nhưng mà nơi này dễ thủ khó công, hơn nữa chủ công tuyệt đối không ngồi yên không quản, Tôn tướng quân muốn chiếm Giang Hạ, không có khả năng.”
Ta cười ảm đạm: “Vì sao không thể? Ngài thật sự cho rằng Giang Đông tới báo thù sao? Nói cho ngài biết, Tôn tướng quân đã không còn là Tôn tướng quân năm Kiến An thứ hai nữa. Hiện nay nhân tài dưới tay hắn đông đúc, mưu sĩ đa mưu túc trí so với Hoàng đại tướng quân của ngài đông hơn, cũng lợi hại hơn nhiều. Tôi nói cho ngài hay, lần này Tôn tướng quân tự mình xuất chinh, ngoại trừ thủy quân còn có năm vạn bộ binh. Chỉ đánh thủy quân Giang Hạ, cần nhiều người như vậy sao?” Nói tới đây, ta nhìn bên ngoài một cái, rồi mới hạ giọng nói: “Mục tiêu chủ yếu của bọn họ chính là toàn bộ Giang hạ, nghe nói, Lỗ Túc Lỗ Tử Kính ở bên cạnh Chu Công Cẩn đã hiến kế cho Tôn tướng quân, muốn thừa dịp Tào đại nhân ở phương bắc còn đang truy kích người của Viên thị còn sót lại, nhanh chóng chiếm Giang Hạ, bước tiếp theo chính là biến nơi này thành căn cứ trung chuyển quân nhu, mục tiêu là nơi này, không cần ta nói cũng biết. Cho nên, ta mới đem điểm trung chuyển trà chuyển tới Tân Dã, đó là nơi ba phía hội tụ, việc buôn bán xoay vòng mau hơn.”
Tô Phi con ngươi không ngừng xoay tròn, đảo chuyển vô số lần rồi hạ giọng hỏi ta: “Thật sự là năm vạn bộ binh sao? Vậy thủy quân bọn họ có bao nhiêu?”
Ta cười: “Đại nhân, ngài hỏi cái này làm gì chứ?”
Tô Phi cũng cười: “Ta phải phân tích tình huống cụ thể rồi mới quyết định nên làm thế nào được chứ? Với lại, muốn chuyển tới Tương Dương cũng phải suy nghĩ cẩn thận.”
Ta thoáng chìa hai ngón tay trước mặt hắn: “Từng này.”
“Hai vạn? Không nhiều lắm!”
“Đại nhân, là từng này chiến thuyền.”
Tô Phi hít một ngụm khí lạnh: “Má ơi, vậy là bao nhiêu người chứ? Xem ra lần này Giang Đông thật sự hạ quyết tâm rồi. Nhưng mà, Triệu Như, ngươi nói thật sao?”
Đương nhiên không phải thật, ta không nói vống lên, ngươi sao có thể mắc mưu, cam tâm nghe ta sắp xếp: “Đại nhân, quan hệ giữa ta và Tôn tướng quân là thế nào chứ? Nói thật, con số này có khuếch trương hay không ta cũng không biết, nhưng dược điếm ở Giang Đông căn cứ theo số này mà cung cấp thuốc trị thương. Ta chỉ là thương nhân, không tính được nhân số, tin hay không đại nhân tự mình tính đi.”
Tô Phi trở nên trầm mặc. Ta nhìn sắc mặt hắn âm tình bất định, cố ý đợi một lúc lâu mới thở dài: “Đáng tiếc, Lưu Kinh châu không có mấy mãnh tướng như các vị huynh trưởng của ta, cũng không có ai như Cao Thuận dẫn dắt Hãm trận doanh. Nếu một hai người bọn họ ở nơi này, Tôn tướng quân muốn chiếm cũng không chiếm được.”
Tô Phi chấn động ngẩng đầu nhìn ta: “Tử thủ Giang Hạ không ra?”
Ta a một tiếng: “Đại nhân, ngài nói cái gì? Cái gì tử thủ không ra?”
Tô Phi cười khan một tiếng: “Ngươi nói rất đúng, ở chỗ chúng ta chính là thiếu một mãnh tướng giống như Hưng Bá.”
Ta cố ý làm bộ không hiểu, còn tiếp lời hắn: “Đúng vậy, Tôn tướng quân rất lợi hại, Kinh châu các ngài lại không có đại tướng có thể chặn được hắn. Ôi, kỳ thực chỉ cần bảo vệ được Ngạc thành, Giang Đông muốn chiếm Tương Dương rất khó. Đáng tiếc… Có điều, với ta mà nói chẳng có gì thay đổi, dù sao việc làm ăn của ta ở đây cũng không bị ảnh hưởng.”
Tô Phi không biết nghĩ đến cái gì, trên miệng lại hùa theo ta: “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nói rất có đạo lý.”
Ta âm thầm bật cười, mở lời chuyển sang nói chuyện buôn bán hai năm qua. Tinh thần Tô Phi không tập trung, nói câu có câu không, ta biết mục đích hôm nay đã đạt được, liền lấy cớ đi kiểm kê hàng hóa mà cáo từ. Giấu mình ở một góc kín ngoài Tô phủ, chỉ chốc lát sau đã thấy Tô Phi vội vàng chạy ra ngoài thành.
Thấy Tô Phi theo kế hoạch của ta chạy tới hồi báo “quân tình” mới nhất cho Hoàng Tổ, ta mới chậm rãi đi kiểm tra số sách ở trà hành, dặn dò tiểu nhị chú ý mọi hướng đi trong ngoài thành. Vài ngày trôi qua, hàng hóa đã thanh lý xong, ta mang người rời thành mà đi. Tô Phi đích thân tiễn ta xuất thành, còn dặn dò ta đại chiến xong sớm trở lại. Ta cười nói chỉ cần Tô đại nhân còn, ta nhất định sẽ trở về.
Tới thành Tương Dương, ta không vội tới gặp Chu Lạc, mà cấp tốc tới tửu lâu. Vừa thấy Tống Vạn, lập tức hỏi thăm động thái trong thành Tương Dương đối với chiến sự Giang Hạ. Tống Vạn cẩn thận trả lời ta: “Đại đa số người không để ý. Nhưng hai ngày nay không khí hình như có chút khẩn trương.”
Tô Phi dù sao cũng không phải đần độn, hành động rất nhanh. Trong lòng ta đắc ý cười lâu một hồi, mới nhớ ra hỏi Tống Vạn: “Các ngươi có thám thính được Lưu Biểu định làm gì không, có xuất binh giúp đỡ Giang Hạ không? Trong đám quan viên trọng yếu và việc điều động binh lực tại thành Tương Dương có gì khác thường không?”
Tống Vạn lắc đầu: “Không có tin tức gì. Binh lực thành Tương Dương chủ yếu nằm trong tay Thái Mạo, Trương Doãn, phủ của bọn họ không có động tĩnh gì lớn, giống như Giang Hạ và bọn họ không có quan hệ gì vậy.”
Ồ? Xem ra Lưu Biểu hành động không nhanh lắm! Ta không tin hắn sẽ bỏ rơi Giang Hạ, bỏ rơi Hoàng Tổ. Nếu hắn thật sự quyết định như vậy, chính là mở rộng cửa đông với Giang Đông, không bằng tự mình cắt cổ mình. Bỏ đi, ta mặc kệ hắn nghĩ thế nào, cứ làm việc của mình đã. Dặn dò bọn Tống Vạn tận lực rải tin khí thế xuất quân cùng mục đích nhất định phải bắt Kinh châu của Tôn Sách cho các tầng lớp dưới, ta mới đi gặp Chu Lạc.
Chu Lạc nhìn thấy ta cười rất vui vẻ: “Công tử muốn giúp Lưu Biểu thắng trận chiến ở Giang Hạ này sao?”
Ta cười lắc đầu: “Cũng không phải, ta không thiên vị bên nào, Giang Hạ tuyệt đối không thể rơi vào tay người Giang Đông, nhưng ta rất vui vẻ giúp Tôn Sách ít mưu kế, giúp hắn báo thù giết cha. Giang Hạ không còn Hoàng Tổ, đối với việc chúng ta chiếm nó sau này mới có lợi.” Còn có một chuyện ta không nói, Hoàng Tổ không chết, người nào đó sau này ta phải giúp đỡ sẽ không có cơ hội rời khỏi Tương Dương. Mà hắn có thể dưới sự giúp đỡ của ta rời khỏi Tương Dương, chính là cam đoan quan trọng nhất để quân ta sau này có thể đánh bại Ngô quân chiếm lấy Giang Hạ, cũng là con cờ trọng yếu nhất để ổn định Kinh châu sau khi chiếm được nó, là bước trọng yếu cắt đứt chỗ dựa vững chắc của Lưu Bị. Chuyện rất hiếm có này, ta tuyệt đối không bỏ qua.
Chu Lạc làm sao hiểu được tầm quan trọng của việc ta làm, vẫn liên tiếp gật đầu: “Công tử, mấy năm nay ở đây phát triển rất thuận lợi, Giao Châu đã sắp xếp xong tất cả, lúc nào đó bảo chủ công phái người liên hệ Sĩ Tiếp đi, lão cáo già kia rất hiểu đạo lý người khôn giữ mình.”
“Chu Lạc, ngươi quả nhiên rất giỏi. Về phần chủ công phái người, vẫn phải đợi sau khi chiếm được Kinh châu. Cũng không lâu lắm đâu, theo suy đoán của ta, nhiều nhất là bốn năm nữa. Đúng rồi, việc thăm dò địa hình Giang Đông thế nào rồi?”
Chu Lạc khom người đáp: “Còn chưa được nhiều lắm. Lộ tuyến của thương đội không thể quá hẻo lánh, cho nên chúng tôi chỉ có thể thu thập được địa thế thủy vực và sơn đạo xung quanh các thành trấn lớn, không thể thâm nhập vào ao hồ, thâm sơn ở Trường Giang và Hoàng Hà, hiện tại có được, chỉ có thủy vực hai bên bờ Trường Giang. Chu Du rất lợi hại, từ sau khi hắn chính thức tiếp quản thủy quân Giang Đông, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần căn cứ của hắn, chúng ta không thể lấy được tư liệu trực tiếp về thủy quân Giang Đông.”
Ta mỉm cười: “Ở chỗ Chu Du các ngươi không cần lo, người kia rất thông minh, chỉ có thể để ta tự ra tay. Chu Lạc, lần này ta tới là muốn chính thức tham gia vào việc làm ăn của tứ đại gia tộc ở Kinh châu, ngươi chuẩn bị cho tốt, cùng người cầm trịch của bọn họ kết giao. Kinh châu trong tương lai ba, bốn năm nữa sẽ là chiến trường chủ yếu của chúng ta.”
Chu Lạc nhãn tình sáng lên: “Công tử, chủ công đã chuẩn bị nam hạ?”
Ta ảm đạm cười: “Chủ công muốn xuôi nam đã không phải một hai ngày. Lúc này tình thế phương bắc vô cùng tốt, chỉ có công tác tiếp vận còn chưa chuẩn bị xong. Ta nghĩ, sau khi chiếm được Lương châu, muốn củng cố vững vàng phương bắc còn cần tới ba bốn năm. Cho nên lúc này, nam hạ Kinh châu là chuyện chắc chắn phải làm. Đúng rồi, bảo người của chúng ta ở Thành Đô tận lực ly gián quan hệ giữa Ích châu và Hán Trung, ta muốn Trương Lỗ không có thời gian lẫn tinh lực suy nghĩ tới Lương châu.”
Chu Lạc rất hưng phấn: “Vâng, Chu Lạc hiểu rõ.”
Ta vỗ vỗ vai hắn: “Chu huynh đã theo ta mười hai năm, trong mười hai năm tiếp theo hãy tiếp tục tận lực giúp chủ công hoàn thành mục tiêu lớn nhất thống thiên hạ! Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ nhận được hồi báo rất lớn.”
Chẳng qua mới năm ngày, thành Tương Dương chỗ nào cũng truyền tin Giang Đông lần này tuyệt đối không phải báo thù đơn giản, mục tiêu của Tôn Sách chính là Tương Dương, con hổ khát máu này chưa tiêu diệt được cả nhà Lưu Biểu tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Càng nhiều người lén lút bàn luận chuyện Tôn Sách sau khi đánh vào Kinh châu, sẽ thực hiện thủ đoạn gì để trả thù, dù sao thù giết cha là không đội chung trời mà! Những chuyện nhàn đàm này dần dần khiến cuộc sống yên tĩnh ở Tương Dương bị rối loạn, không chỉ dân chúng hạ lưu cùng thương hộ, đến Lưu Biểu cũng cả ngày đứng ngồi không yên. Lúc Tống Vạn cẩn thận bẩm báo ta Thái Mạo, Khoái Việt bắt đầu thường xuyên ra vào phủ đệ Lưu Biểu, ta cuối cùng cũng yên tâm, bản lĩnh lớn nhất của Triệu Như chính là nói chuyện mà.
Chú thích:
* Chuyện Quan Vũ cạo xương: tác giả có giải thích chuyện này trong Tam Quốc Diễn Nghĩa xảy ra sau khi Hoa Đà đã chết nhiều năm, không đúng sự thật lịch sử, còn nội dung của Phượng tường tam quốc chủ yếu dựa vào Tam Quốc Chí của Từ Triệu Thọ nên một số sự kiện và thời điểm xảy ra sự kiện rất khác với Tam Quốc Diễn Nghĩa. Cho nên, trong truyện này chuyện Quan Vũ cạo xương này xảy ra vào khoảng thời gian Lưu Bị còn đang đánh giặc Khăn Vàng!