Lúc chúng ta đang giằng co với lũ ác nhân bên ngoài Từ gia, Tần Dũng ỷ vào tốc độ của Tiểu Bạch, chạy ba ngày liền về Hứa Đô. Tuân thủ lời ta dặn không để Quách gia liên lụy, hắn biết tình thế nghiêm trọng, không dám trì hoãn thời gian lập tức chạy tới nhà Tuân Du, hắn đương nhiên hiểu rõ quan hệ giữa ta và Tuân Du thân thiết hơn một chút, chuyện này do người Tuân gia nói với Tuân Úc là tốt nhất. Tuân Du thấy Tần Dũng vội vã như vậy, kinh hãi nghĩ ta đã xảy ra chuyện, vội kéo hắn vào mật thất. Nghe Tần Dũng kể xong chuyện chúng ta thấy ở Dĩnh Xuyên rồi gặp nạn, Tuân Du đau đầu, hiểu chuyện nghiêm trọng đến mức nào. Từ lúc Tần Dũng rời khỏi ta tới nay đã ba ngày, ông ta lúc này nôn nóng muốn biết tình hình của ta, nghĩ thầm nếu Triệu Như chết ở Dương Cù hoặc bị thương ở đó, Tuân gia coi như thảm rồi.
Ông ta cũng không để ý tìm người khác thương lượng, càng không dám tìm người khác, vội đưa Tần Dũng tới gặp Tuân Úc. Tuân Úc nghe xong Tuân Du nói, cả người choáng váng. Địa vị Tuân gia trong triều dưới trướng Tào Tháo ông ta hiểu rõ, tranh giành giữa những nhà hàn vi và hào môn ông ta hiểu càng rõ. Tuy rằng không muốn bị liên lụy vào những tranh đấu đó, nhưng với địa vị của ông ta, có nhiều chuyện thân bất do kỷ. Chính vì vậy, ông ta không để ý, thậm chí ngầm đồng ý cho Tuân Du cùng Quách Gia, Giả Hủ, còn cả ta phát triển quan hệ bằng hữu, cũng xem như làm dịu quan hệ giữa Tuân gia với những sĩ tộc hàn vi. Hơn nữa làm như vậy còn có một ưu điểm, sau này dù ông ta và Tuân Du ai thắng ai thua, lợi ích của Tuân gia vẫn được bảo toàn, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tuân gia cho dù là anh em ruột cũng có người theo phe Viên Thiệu, đôi khi, sĩ tộc bọn họ đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu.
Chuyện Tuân gia có địa vị đặc biệt ở Dĩnh Xuyên, Tuân Úc biết rõ, ông ta cũng biết thành viên trong gia tộc có chút ỷ thế hiếp người. Có điều, thân tộc trải qua bao triều đại, mối dây quan hệ đều là như vậy, cái gọi là một người làm quan cả họ được nhờ chính là đạo lý này. Có điều, Tào Tháo là người thế nào, Tuân Úc hiểu rõ hơn cả, hành động của họ không ảnh hưởng tới lợi ích của ông ta, ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở, cho nên, Tào Tháo một mặt không quản những hành vi quá phận của Tuân gia ở Dĩnh Xuyên, một mặt trọng thưởng cho các nhân sĩ hàn vi của Dĩnh Xuyên như Quách Gia, mơ hồ có ý tứ đảm bảo an toàn cho họ. Huống hồ, Tào Tháo cũng không phải người xem trọng nhà phú quý, không trọng dụng những đại gia tộc giàu có, diệt tộc lại không ít, chẳng hạn chuyện Trương Mạc, lại cả Mãn Sủng ở Nhữ Nam công khai giết không ít phú hộ, tất cả đám Tuân Úc đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng.
Lần này, ta gặp nạn ngay trên đất Dĩnh Xuyên, hơn nữa dọc đường tra ra rất nhiều việc phạm pháp của đám nhà giàu nơi đây, khiến Tuân Úc có ý nghĩ là tai họa ngập đầu. Ông ta dám khẳng định, nếu tính mạng của ta ở Dương Cù có nguy hiểm, hào môn ở Dĩnh Xuyên chỉ sợ cũng sẽ bị xóa sổ, địa vị của ta trong lòng Tào Tháo ở trên ông ta, nếu ta có chuyện không hay, nhất định Tào Tháo sẽ nổi trận lôi đình, muốn trút căm phẫn, đứng mũi chịu sào chính là Tuân Úc ông ta, bởi vì vừa đúng lúc cho Tào Tháo một chỗ để dồn cơn giận. Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng này, Tuân Úc đứng ngồi không yên, vốn định đứng dậy tới chỗ Tào Tháo xin phái người hỏa tốc chạy tới Dương Cù. Tần Dũng vội ngăn ông ta lại: “Tiên sinh, công tử nói, chuyện Dĩnh Xuyên quá nghiêm trọng, người khác đi chỉ sợ bất lợi cho ngài, ý công tử là chuyện này xin ngài tự mình xử lý. Cậu ấy nói biết tiên sinh là người công chính thanh liêm, bất kỳ chuyện gì cũng chấp pháp công bằng, không thiên vị tình riêng. Ngài suy nghĩ cho kỹ! Còn nữa, tính mạng công tử chắc không có gì nguy hiểm, ngài chỉ cần làm sao để Tào đại nhân phái người tới là tốt rồi.” Phản ứng của Tuân Du nhanh hơn Tuân Úc, vội theo lời nói tiếp: “Thúc thúc, Tử Vân nói đúng. Xem ra, chỉ có thúc tự mình trở về một lần. Thời điểm phải xuống tay, không thể mềm lòng. Chủ công rất tín nhiệm thúc. Theo cháu thấy, thúc lập tức tới chỗ chủ công chủ động xin đi làm việc này tốt hơn. Đương nhiên, đầu tiên phải xác nhận an toàn của Tử Vân đã.” Tuân Úc cũng hiểu ra, gật đầu mà đi.
Quả nhiên, lúc Tuân Úc nói xong sự tình, Tào Tháo đầu tiên là hạ lệnh cho Tào Hồng và Thái Sử Từ theo quân lệnh nhanh chóng tới Dương Cù, dùng hết sức trước tiên bảo vệ tính mạng của ta. Sau đó, ông ta nói với Tuân Úc: “Ta tin tưởng Văn Nhược ông. Tử Vân nói không sai, chuyện Dĩnh Xuyên ông đi xử lý là tốt nhất, lập tức khởi hành đi. Đúng rồi, thân phận Tử Vân không thể bại lộ, nên xử lý thế nào, mọi người cần để tâm mới được.” Nhìn ánh mắt ép người của Tào Tháo, mồ hôi trên lưng Tuân Úc ứa ra, vội vàng lĩnh mệnh trở về chuẩn bị lên đường. Tào Tháo nhìn bóng lưng của ông ta, thì thào tự nói: “Tới lúc động thủ rồi. Tốt, Triệu Như, ngươi đúng là phúc tinh của Tháo. Dương Cù, ngươi tới đó làm gì? Ngươi lại muốn đem tới cho Tháo niềm vui nào nữa đây? Hừ, Tôn gia công tử, thật có tiếng tăm, ngươi có phải không muốn trở lại bên người Tháo?”
Ta cũng không biết Tào Tháo đang nhắc tới ta, ở đây đã gặp chuyện khó. Chưa thấy Tần Dũng trở về (tất nhiên không thể mới mấy ngày đã về được), chúng ta lại gặp được quan binh. Quan binh huyện Dương Cù hành động thật nhanh, ngày thứ ba đã tới thôn. Ta vốn cho rằng chuyện này coi như tốt rồi, bởi như ta nghĩ, mặc kệ ác nô của Tuân gia ỷ thế hiếp người thế nào, quan phủ cũng không thể công khai che chở, bởi vậy, chỉ cần quan binh tới, mọi chuyện đều có thể dàn xếp, dù sao cũng là bọn chúng động thủ trước. Nhưng mà, ta thật quá ngây thơ, còn chưa có cơ hội lên tiếng tố cáo, quan binh đã cho người bao vây Từ gia, kêu gọi Từ gia giao ra hung thủ giết người, lập nghiêm quốc pháp, thật sự rõ ràng là làm việc thiên tư trái pháp luật, khiến ta tức giận suýt ngất lịm. Từ Khang dùng khẩu khí thương tiếc nói với ta: “Tử Vân, lúc này ngươi biết vì sao chúng ta không thể tới Hứa Đô cáo trạng chưa. Ngươi thấy cả rồi đó, hừ.”
Ta mặt lạnh trèo lên tường bao, nhìn tên quan đầu lĩnh hỏi: “Đại nhân, ngài không bắt đám người làm trái pháp luật, lại muốn bắt người bị hại, quốc pháp ở đâu? Thiên lý ở đâu? Ngài làm như vậy, không sợ bị xét nhà diệt tộc sao?” Viên quan kia hiển nhiên không ngờ có người dám nói chuyện với hắn như vậy, liền tức giận nói lớn: “Hừ, tiểu tử kia, ngươi ra đây chịu trói, bản quan sẽ cho ngươi chết thoải mái, nếu không để ta vào bắt ngươi, ngươi muốn chết cũng không được đâu.” Ta cũng biết không thể nói gì với hắn nữa, lúc này chỉ có thể kéo dài thời gian, nếu không trong Từ gia lúc này chỉ có chừng ba mươi người, không ngăn được bao lâu, chưa nói còn có một lão phu nhân và một nữ tử bị trọng thương. Vốn không định lợi dụng quan hệ, trước mắt lại không thể không dùng. Cân nhắc lợi hại một hồi, ta cố ý ngạo nghễ nói: “Đại nhân, tôi nói thật với ngài vậy, tôi không phải người bình thường, Tuân Du Tuân Công Đạt là bằng hữu chi giao của tôi. Người ở đây dám khiến tôi rụng một cọng tóc, tính mạng các người đều khó bảo toàn là chuyện nhỏ, tru di tam tộc cũng có thể. Tôi khuyên đại nhân nên nghĩ lại cho kỹ, vì chó dữ của Tuân gia, hay là bảo toàn tính mạng bản thân và gia đình, cái nào hơn.” Nói xong, ta không để ý biểu hiện kinh ngạc của hắn, tự mình trở vào trong nhà.
Từ mẫu nhìn ta, nhíu mày: “Như nhi (từ ngày đó ta phục lạy nhận mẫu thân, đã mặt dày không đổi xưng hô, còn bảo Từ mẫu gọi ta như vậy), con thật là bằng hữu chi giao với Tuân Công Đạt kia?” Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Coi như vậy. Mẫu thân, Như nhi là thương nhân, cũng là đại phu. Người biết Quách Gia, Quách Phụng Hiếu cũng người ở đây không?” Từ mẫu gật đầu: “Có nghe nói. Hình như hắn cũng được Tào Tháo trọng dụng, có điều, người nhà hắn không làm việc ác.” Ta cười nói: “Bọn họ tất nhiên không làm việc ác, nếu có, con sớm đã ra tay giết bọn họ. Không dám giấu mẫu thân, Quách Phụng Hiếu kia là huynh trưởng kết nghĩa của Triệu Như đã nhiều năm. Con người Tam ca tuy phóng đãng thiếu kiềm chế, nhưng không đồng ý cho người trong nhà làm việc phạm pháp, đại ca Quách Lễ lại càng là người khiêm tốn, thủ lễ. Tam ca cùng Tuân Công Đạt quan hệ không tồi, con cũng từ đó kết giao với Tuân Công Đạt.” Từ mẫu không nói gì. Ta biết trong lòng bà nhất định là căm ghét người nhà Tuân gia làm việc ác, tất nhiên cũng chán ghét Tuân gia, nhân tiện đối với Tào Tháo cũng căm thù tận xương tủy, cho nên ta cũng không giải thích nhiều, đợi Tuân Úc từ Hứa Đô tới, tự mình xử trí đám ác nô kia, giải quyết xong chuyện Dĩnh Xuyên, Từ mẫu tự nhiên sẽ nghĩ khác.
Lại nói, cách nói chuyện cùng khí thế cao ngạo của ta, lại biết bản lĩnh thủ hạ của ta và ảnh hưởng của Từ gia, viên quan kia quả thật không dám vọng động, đúng vậy, tên tiểu bạch kiểm này không chừng đúng là bằng hữu của Tuân đại nhân, nếu không hắn làm sao dám mang tên húy của đại nhân nói ra, hơn nữa khẩu khí lại thiếu tôn trọng, người này nếu có lai lịch lớn như vậy, ta cũng không dám đắc tội. Nghĩ tới đây, hắn chỉ có thể lệnh cho binh lính bao vây Từ gia chặt chẽ, bản thân chạy về hồi báo cho huyện lệnh Dương Cù. Huyện lệnh Dương Cù nghe hắn nói, cũng nghi ngờ lai lịch của ta, suy nghĩ cả nửa ngày, một mặt cho người dẫn binh ở tại chỗ chờ lệnh, một mặt cho người tới Tuân gia hỏi thăm lai lịch của ta, thuận tiện xin chỉ thị hành động.
Kỳ thực, mấy anh em ruột của Tuân Úc đều ra làm quan, người nhà ông ta cũng rời khỏi Dĩnh Xuyên, hiện giờ người nhà Tuân gia ở đây chẳng qua là họ tộc. Bởi vậy, bọn họ hành động mới không chút kiêng dè, càng ngày càng quá đáng. Mà đám quan hệ họ hàng thân nhân tất nhiên theo đó càng tác oai tác quái, mấy nhà giàu có cũng theo gương Tuân gia, khiến Dĩnh Xuyên trở nên như hiện tại. Đám người Tuân Úc có nghe phong thanh, chỉ sợ không ngờ bọn họ quá đáng như vậy. Lúc này, huyện Dương Cù tới hỏi thăm người, bọn họ đương nhiên không biết ta, ngay cả người trong nhà thúc điệt Tuân gia còn chẳng biết ta nữa là. Bởi vậy, lúc huyện lệnh Dương Cù cho người tới hỏi thăm, bọn họ cười lạnh trả lời: Tuân gia không biết người to gan lớn mật như vậy, bảo huyện Dương Cù đừng băn khoăn nữa, nên xử lý thế nào cứ xử lý là được. Có điều, lúc này đã ba ngày nữa trôi qua.
Trở lại cửa nhà Từ gia, viên quan kia vênh váo tự đắc gọi: “Tiểu bạch kiểm ra đây.” Ta nghe thấy một bụng tức giận, lại trèo lên tường nói: “Đại nhân thật vô lễ.” Hắn cười lạnh: “Vô lễ? Ta đây là khách khí. Dám lừa bản đại nhân, chỉ bằng ngươi cũng có quan hệ với đại nhân vật của Tuân gia sao? Ta nhổ. Ngươi có ra đây không? Không ra ta sẽ đánh vào.” Ta cũng cười lạnh: “Xem ra, các ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ vào. Ta đã nhắc nhở các ngươi, các ngươi vẫn khư khư cố chấp, thật là kêu trời mất linh, kêu sai thời điểm, đừng trách ta không nói trước.” Viên quan kia cũng từng vỗ nhiều mông ngựa, thấy ta cười lạnh cũng nghi ngờ. Ta căn cứ vào nguyên tắc phải kéo dài thời gian, khẩu khí chậm lại nói: “Quan hệ giữa ta với Tuân Công Đạt, ngươi làm sao biết? Chẳng lẽ trong hai ngày ngắn ngủi ngươi tới được Hứa Đô? Đại nhân, hỏi thăm ở đây có thể đúng sao? Ngươi tự nghĩ cho mình đi!”
Viên quan kia nghĩ thật lâu, cũng hiểu rõ ta nói nhất định có đạo lý. Với lại, nếu ta và Tuân Du thật sự là chi giao, chuyện này Tuân gia sẽ không bị ảnh hưởng, hắn mới là người chịu tội thay. Có điều, lỡ ta với Tuân Du không có quan hệ gì, hắn cũng không thể trả lời với Tuân gia. Lo nghĩ nửa ngày, liền hạ quyết tâm: “Vị công tử này, lúc trước coi như ta vô lễ. Có điều, thủ hạ của ngươi dù sao cũng đã giết gia chủ của họ, có khổ chủ tố cáo, chúng ta là quan phủ, không thể ngồi yên không quản. Thế này đi, chỉ cần ngươi giao ra kẻ giết người, để ta mang về huyện nha, chuyện ở đây chúng ta tạm hoãn lại lại được.” Xem ra hắn cũng không định gạt người, ta nói: “Vậy thì, ta là chủ nhân của bọn họ, chuyện giết người này, để ta chịu. Ta đi với ngươi, chỗ này ngươi thu binh lại, không làm khó nhau nữa, thế nào?” Viên quan kia gật đầu, mục đích đã đạt được.
Người trong Từ gia nghe ta nói thế đều không chấp nhận. Từ Khang cực lực khuyên can, ta cười giải thích: “Khang huynh, cả mọi người nữa, cứ yên tâm, ta đi nhiều nhất hai ba ngày thôi. Có thể tránh đổ máu là tốt nhất. Còn nữa, quản gia của ta sắp từ Hứa Đô về rồi, ta không dám khẳng định hắn đưa ai về, nhưng mà ta bảo hắn đi tìm Quách Phụng Hiếu, có quan hệ này, ta đoán người ở đây không dám làm gì ta đâu.” Lúc này Từ mẫu đi ra nói: “Như nhi nói có lý, cứ làm vậy đi. Con đã có quan hệ với Quách gia, bọn họ tất nhiên không dám làm gì con. Khang nhi, các con để nó đi đi.” Ta thi lễ với bà: “Mẫu thân nói rất đúng, Triệu Như hiểu phải làm gì. Khó khăn của dân chúng Dĩnh Xuyên, Tam ca không nhất định sẽ ra mặt, con chỉ muốn qua huynh ấy đem chuyện ở đây nói cho Tào công biết, ông ta chắc chắn sẽ phái người tới. Như nhi xin mẫu thân cùng các vị hảo hán cố chờ đợi mấy ngày đừng sốt ruột, đợi người từ Hứa Đô tới, còn cần mọi người đứng ra bênh vực lẽ phải, cho dân chúng nơi đây một cuộc sống bình an.”
Từ mẫu ép hỏi: “Như nhi, con có nắm chắc Tào Tháo kia sẽ vì chuyện nhỏ này mà phái người tới không? Ông ta coi trọng Quách Gia như vậy sao? Tào Tháo thật sự có thể đem công đạo cho dân chúng Dĩnh Xuyên sao? Đó là người rất trọng dụng sĩ tộc giàu có mà.” Ta gật đầu: “Mẫu thân, người nghi ngờ như vậy, là vì chưa biết Tào công. Ông ta không phải loại bá chủ bỏ mặc sống chết của dân chúng, trong mắt Tào công, lão bá tánh mới là người ủng hộ cho ông ấy. Hào môn ở Dĩnh Xuyên có không ít nhân tài, nhưng những người xuất thân hàn vi ông ta dùng cũng không ít đâu! Còn nữa, Tào công dùng người chỉ nhìn tài năng, không nhìn xuất thân. Cho nên, ông ta cho người tới, không phải vì coi trọng Tam ca, mà vì quý trọng dân chúng. Triệu Như khẳng định, biết tình hình nơi này, Tào công nhất định sẽ cho người tới xử lý hành vi của đám nhà giàu có. Xin mẫu thân phát động bà con các nơi, đem hành vi phạm pháp của đám ác bá kia đi cáo trạng. Dĩnh Xuyên không thể để bọn chúng chà đạp được.” Từ mẫu cùng đám nghĩa sĩ giang hồ đều rơi vào trầm tư.
Huyện lệnh Dương Cù quả nhiên không dám làm khó ta, ta đi với bọn họ rồi, quả thật lui quân khỏi Từ gia. Có lời ta nói, đám người kia đành phải ở lại Từ gia theo dõi tình hình. Từ mẫu hỏi thăm hết mức đám người Lý Ký, bọn họ đều có sao nói vậy, nhưng lão nhân gia vẫn không đoán nổi ta là ai.
Ngồi trên nệm cỏ trong đại lao, côn trùng bò lổn nhổn ở góc tường, ta thấy thật không thoải mái, tuy rằng bọn họ không làm gì ta, nhưng đây là lần đầu ta đến nhà giam, thật ghê tởm, cũng may thân thể ta không như Vũ ca ca, còn chịu đựng được, có điều cũng không thể ở lâu, nếu không khó mà qua được! Đột nhiên nghĩ tới Điền Phong, nơi thế này mà ông ta ở tới hơn nửa năm, trên thân còn mang cùm xích, ông ta làm sao chịu được? Ta có phải có chút quá đáng không? Xem ra, trở về Hứa Đô rồi, ta nên ngoan ngoãn đi sửa sai, nảy sinh ra khúc mắc không phải ý định ban đầu của ta.
Ba ngày sau, lúc ngục tốt đưa ta ra ngoài, ta cũng chẳng còn tinh thần gì, ba ngày không ngủ đủ giấc, cả người khó chịu muốn chết. Bởi vậy, lúc ta uể oải bị trói đưa lên đại đường huyện nha, nhìn thấy Thái Sử Từ và Tào Hồng, ta chỉ hô một tiếng Tứ ca, rồi ngã phịch xuống đất. Thái Sử Từ và Tào Hồng giật cả mình, vội vàng chạy tới. Thái Sử Từ chạy tới đỡ ta, Tào Hồng vọt tới trước mặt Huyện lệnh rống lên: “Các người làm gì Triệu tiên sinh?” Có điều, Huyện lệnh đại nhân không có phản ứng gì, lúc ta gọi Tứ ca, hắn đã trợn ngược mắt ngất đi. Thái Sử Từ vội cởi trói cho ta, ta toét miệng cười: “Đệ không sao, chỉ là rất khổ, nhà tù không phải chỗ để ngủ, rất ghê tởm.” Bọn họ đều thở phào một hơi rồi cười. Tào Hồng đá Huyện lệnh một cước: “Đạo đức gì không biết? Dọa chúng ta sợ chết khiếp.” Ta cũng cười, quay đầu nhìn viên Tuần thú vẫn không nhúc nhích ở một bên: “Vẫn là võ tướng có gan hơn. Đại nhân, ta không lừa ngươi chứ?” Hắn căn bản không để ý tới ta, Tào Hồng bước qua đẩy một cái nói: “Tốt, lá gan lớn quá, chết rồi.” Ta há miệng: “Không thể nào, ta đâu có muốn giết người. Quá đáng.”
Tào Hồng cười lớn: “Thế mà quá đáng? Ngươi gặp phải đại họa, ta đoán Hứa Đô lòng người đều bàng hoàng, không biết bao nhiêu người đứng ngồi không yên.” Ta lườm hắn một cái: “Ngươi cho rằng ta ngu như vậy sao? Chẳng qua là vì giữ mạng thôi. Hứa Đô cũng không thật ầm ĩ lên chứ!” Thái Sử Từ thấy vẻ mặt khổ sở của ta, nhịn cười nói: “Tử Liêm tướng quân gạt đệ thôi, chủ công hạ lệnh, chuyện ngươi gặp nạn ở Dương Cù ngoại trừ chúng ta cùng hai người Tuân Văn Nhược, những người khác đều không được biết.” Ta cảm động, đây chính là Tào Tháo bảo vệ ta: “Ôi, Tử Liêm, hù chết người còn muốn nộp mạng theo. Ngươi không sợ ta chỉnh ngươi sao?” Tào Hồng nói thầm bên tai ta: “Ngươi dám sao. Nhược điểm chết người của ngươi trong tay ta. Nếu không muốn đắc tội người khác, tốt nhất nịnh ta đi.” Mắt ta trắng dã: “Ta trở về sẽ tìm chủ công tố cáo hắn.” Hai người đều cười.
Lúc đã yên tĩnh lại, ta thở dài: “Không biết chủ công có phái Văn Nhược tới không, nếu ông ta tới, chuyện ở đây còn giải quyết tốt đẹp được, nếu không, sẽ không thể vãn hồi. Tử Liêm, ngươi cùng Tứ ca nhanh tới thôn trang đi, người ở đó đang chờ. Đám ác nô và bọn lính, các người tạm giam tại chỗ là được, đừng xử lý vội, đợi người của chủ công đến đã. Đúng rồi, Tứ ca, đệ có thêm một tỷ tỷ, huynh có thêm một muội muội nhé.” Thái Sử Từ trừng mắt: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà tật xấu vẫn không đổi?” Tật xấu? Vậy mà cũng nói được, thật bực mình, ta liền kể lại tường tận chuyện đã xảy ra: “Cho nên, không phải đệ quá đáng, Từ gia này nhất định phải đưa tới Hứa Đô, người ta đã giơ đầu cho mình chụp lưới, đương nhiên không thể tha. Với lại, Từ mẫu cũng vì cứu chúng ta mới bị cuốn và chuyện này, mà Lý tỷ tỷ cũng vì ta mà bị thương, nàng vì báo ân, là nữ nhi nhiều năm thật không dễ dàng, có chúng ta che chở cho họ, cuộc sống của họ cũng sẽ tốt hơn, không phải sao?” Thái Sử Từ cùng Tào Hồng đều chép miệng, Tào Hồng lắc đầu: “Hai nữ nhân này đều lợi hại.”
Sau khi thuộc hạ của ta bị Huyện lệnh Dương Cù bắt được thả ra, ta bảo hắn đưa Tào Hồng cùng Thái Sử Từ tới thôn trang, bản thân đi an ủi Huyện lệnh đại nhân mới tỉnh lại rồi đi nghỉ, chờ người ở Hứa Đô tới. Cũng may Huyện lệnh không biết thân phận ta, ta cũng không đưa ngọc bội và giấy tờ Tào Tháo cấp ra, nếu không cam đoan người kia không chạy trốn cũng sẽ tự sát. Ngày thứ ba, Tuân Úc cùng Tần Dũng đi gấp một ngày một đêm cuối cùng cũng tới Dương Cù, thấy lông tóc ta không hao tổn gì, ông ta buông được cục đá trong lòng, cẩn thận lo nghĩ vấn đề Dĩnh Xuyên.
Lại nói, Thái Sử Từ thúc ngựa chạy tới thôn trang, lại dọa thôn dân nơi đây, đám quan binh này lợi hại hơn ở Dương Cù rất nhiều. Người trong Từ gia cũng giật mình, lại không thấy ta đâu, vội chạy ra đóng cửa lớn, bày trận phòng thủ. Cũng may tên thuộc hạ đi theo chạy tới gọi cửa, mọi người mới biết đã sợ bóng sợ gió một hồi. Thái Sử Từ bỏ binh khí mang bên mình, vào nhà gặp mọi người, Tào Hồng đi tìm đám người ác ôn kia, tất cả đều trói lại tạm giam. Thôn dân nhìn thấy, liền kêu cuối cùng ông trời cũng mở mắt, Tào Hồng đối với sự giúp đỡ của dân chúng lần đầu tiên sâu sắc nhận thức, sau này trở về hồi báo lại với Tào Tháo, khiến ông ta suy nghĩ rất lâu, nhờ vậy đề nghị thu phục lòng dân của ta về sau mới thuận lợi được thực hiện, có điều đó là chuyện sau này.
Thái Sử Từ nhẹ nhàng tiến vào Từ gia, lấy lễ huynh đệ gặp Từ Khang, khiến hắn kinh ngạc một phen. Lúc Thái Sử Từ quỳ gối trước mặt Từ mẫu nói: “Kiến uy tướng quân Đông Lai Thái Sử Từ bái kiến mẫu thân”, Từ mẫu lúc nào cũng bình tĩnh cũng phải kinh ngạc cả nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, mãi tới lúc Từ Khang nhắc nhở mới vội bảo Thái Sử Từ đứng dậy. Đợi Thái Sử Từ giải thích rõ ràng quan hệ giữa chúng ta, Từ mẫu mới nói: “Tướng quân là anh thứ tư, Quách đại nhân là anh thứ ba, Triệu Như rốt cuộc là ai? Xin tướng quân giải thích rõ cho lão thân được biết.” Thái Sử Từ cung kính đem chuyện của ta nói hết cùng Từ mẫu, đương nhiên bí mật thân phận của ta hắn không nói ra, cuối cùng chốt lại: “Tử Vân ở Hứa Đô đã có vợ, hiện nay nơi này hỗn loạn, Từ gia vì việc này mà đắc tội với nhiều người, bất kể chuyện giải quyết thế nào, Từ gia lúc này đều không an toàn. Cho nên, vì an toàn của mẫu thân và huynh đệ, Tử Vân bảo con trước tiên sắp xếp cho cả nhà đi Hứa Đô. Đương nhiên, chúng con không dám tự tiện, vẫn phải hỏi ý lão nhân gia người.” Tào Tháo phái Tứ ca đến thật quá tốt, trong mấy huynh đệ, hắn là người luôn cung kính nhất với các trưởng bối, ấn tượng của Từ mẫu với hắn thật sự tốt, đây cũng là duyên phận.
Lúc này, Từ mẫu suy nghĩ một lát rồi nói: “Các ngươi nghĩ cũng không sai. Có điều, theo như ngươi nói, Như nhi chỉ là một thương nhân, cho dù Tào công có sủng hạnh, nó cũng không có quyền xử lý chính sự, ngươi là do Tào công phái tới, chuyện ở đây giải quyết thế nào, ngươi có biện pháp chưa?” Thái Sử Từ lắc đầu: “Chủ công đã phái người khác tới sau, con và Tào tướng quân chỉ tới đây xử lý đám ác nô vây đánh Từ gia thôi. Có điều, theo phân tích của Tử Vân, người sắp tới rất có thể là Tuân Văn Nhược đại nhân, chắc hai ngày nữa sẽ tới.” Từ Khang nghe xong nói: “Thái Sử huynh đài, nếu như vậy, chẳng phải là người nhà bọn chúng sao, có thể giải quyết chuyện gì?” Thái Sử Từ lắc đầu: “Chuyện này ta không biết. Có điều, Tử Vân nói, chỉ cần Tuân đại nhân tới đây, chuyện Dĩnh Xuyên mới có thể giải quyết được. Tuân đại nhân nổi tiếng là người thanh liêm, trong triều nhiều năm nhưng không làm việc thiên tư, ông ấy sẽ không thiên vị người nhà của mình đâu. Huống chi, Tử Vân nhìn người không sai, con tin tưởng lời đệ ấy nói.”
Từ mẫu nghe xong rất kinh ngạc: “Không ngờ tướng quân tôn sùng Như nhi như vậy. Ta đối với nó càng hiếu kỳ hơn. Huynh trưởng kết nghĩa đều là trọng thần của Tào công, nó lại là thương nhân! Cách làm rất kỳ quái. Có điều, ta tạm thời không muốn đi, ngươi đã nói vậy, ta cũng muốn xem người Tào công tới giải quyết chuyện ở đây thế nào.” Chuyện này cũng trong dự liệu của ta, nếu không ta làm gì có cách nào khiến Từ mẫu hiểu rõ Tào Tháo, hiểu triều đình ở Hứa Đô rất coi trọng dân chúng? Phải biết thái độ của Từ mẫu sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thái độ của Từ Thứ. Cho nên, Thái Sử Từ khom người lĩnh mệnh: “Xin theo lời mẫu thân. Nhưng mà con và Tử Vân cũng phải ở đây chờ, chuyện ở Dĩnh Xuyên giải quyết ổn thỏa, dân chúng lấy lại cuộc sống binh an rồi mới yên tâm đi được.” Từ mẫu vô cùng hài lòng gật đầu.