Tiểu Vũ, tỷ tỷ đã hứa nhất định cả đời thương ngươi, sủng ngươi, ngươi nhất định không được bỏ tỷ tỷ mà….
Tiểu Vũ chẳng phải đã nói thương nhất tỷ tỷ sao, sao lại như vậy nhẫn tâm bỏ tỷ tỷ mà đi…….
Nữ hài tử cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi thôi, đôi con ngươi sâu thẳm như u cốc không đáy, ngồi ngẩn ngơ trước bài vị của đệ đệ của mình
Không khóc ra tiếng, chẳng thể nói thành lời……….
Bi ai của một kiếp người, không phải khóc vì quá đau, vì quá khổ, vì quá mệt mà đau nhất là khi nổi đau đã đến tận cùng…lệ cũng không thể chảy được nữa………
Lời hứa năm xưa chẳng thể thực hiện
Là lỗi của đệ, hay của tỷ đây
Nếu biết duyên phận của chúng ta ngắn ngủi như vậy…..tỷ tỷ nhất định sẽ dành nhiều thời gian cho tiểu Vũ hơn nữa, nhất định yêu thương tiểu vũ nhiều hơn nữa……
Tiểu vũ à! Đệ đệ ngoan của ta…chúng ta kiếp sau nữa vẫn là tỷ đệ được không..tỷ tỷ nhất định vĩnh viễn….sủng ngươi, yêu thương ngươi….cả đời…!!
“ Tiểu Vũ….” trên giường y nhân bật dậy, trên trán nhàn nhạt mồ hôi, đôi con ngươi thống khổ vô ngần
Lãnh Khuynh Thiên thùy hạ mi mắt, ảm đạm phượng mâu. Tại sao nàng lại mơ thấy những sự việc trước kia cơ chứ. Nỗi đau như một vết sẹo vĩnh viễn chẳng thể nào xóa nhòa
Người ta nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương nhưng mà, vết thương này..càng ngày càng đậm, càng đau….Lãnh Khuynh Thiên nàng thật sự sợ, rất sợ…bi kịch một lần nữa tiếp diễn……
Hai bàn tay xinh đẹp nắm lại, như bóp chặt vận mệnh, số kiếp của mình, phượng mâu một lần nửa bật mở, lại là khí thế bá đạo đến cả đế vương chắc gì bì được. Môi anh đào cười lạnh, quyết tuyệt……….
Nàng- Lãnh Khuynh Thiên nhất định không để cho một bi kịch nào tái diễn lại. Gặp thần sát thần gặp phật sát phật
“ Tiểu thư, người tỉnh..” Hân nhi vui mừng bên ngoài chạy vào nói
“ Ân, ta không sao, đừng lo…” Lãnh Khuynh Thiên ôn nhu cười nhìn tiểu nha hoàng của mình.
“ Tiểu thư, người phun ra máu…dọa ta sợ đứng tim..” Hân nhi diễn tả lại tình cảnh lúc đó, nhãn thần vẫn còn chưa xua được sự lo lắng
Khuynh Thiên lòng ấm áp, tay nhỏ bé vỗ vai của Hân nhi cười khẽ, “ để cho hân nhi của ta lo lắng rồi, chỉ là khí huyết công tâm thôi, nghỉ một chút lại khỏe mà…”
“ Như vậy tốt lắm, tiểu thư người nghỉ một chút đi…” Hân nhi gật đầu lia lịa nói. Như vậy không sao thật tốt quá…..!!
“ Ân!..ngươi cũng đi nghỉ đi” Khuynh Thiên gật đầu
Là…Hân nhi lui ra ngoài. Lãnh Khuynh Thiên lấy ra tư liệu mà oa trưởng lão giao cho nàng, lật cẩn thận từng trang xem xét…..phượng mâu nghi vấn, giãn ra, co lại…đôi đồng tử trong suốt xinh đẹp….thâm trầm dần,….
‘ Người….’ Lãnh Khuynh Thiên cầm lấy một bức thư viết sẵn đưa cho hắc y nhân nói đưa bức thư này đến chỗ Thiên Nhan công chúa, tận tay…
Là..hắc y nhân như một cơn gió thoáng chốc biến mất, Lãnh Khuynh Thiên cảm thán, ‘ cổ đại võ công quả nhiên hảo!’
Ánh nến hiu hắt , chập chờn tỏa ánh sáng dịu nhẹ , mờ nhạt, huyễn hoạc bao phủ lên người Lãnh Khuynh Thiên, chiếu rọi dung nhan khuynh thành của nàng, tay đưa lên mềm nhẹ vuốt tập tư liệu. Phượng mâu thâm trầm tựa bể, môi anh đào nhếch lên cười khẽ, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ
Để xem lần này cung chủ của Cửu trọng cung là người như thế nào đây…….
Ngoại ô Hạo Nguyệt quốc
Rừng cây xum xuê, rậm rạp, xanh mơn mởn, hương vị tự nhiên được gió mang đi khắp nới thật thuần khiết trong lành, nhưng mà không ai biết được sau lớp cỏ gây xinh đẹp, tươi mới đó là căn cứ của Cửu trọng cung, một căn cứ bí mật hết sức mà không ai có thể ngờ tới.
Căn nhà tranh tuy lụp sụp nhưng khá ngăn nắp. Bên ngoài khá nhiều hắc y nhân trông coi, xem ra trong này là một nhân vật quan trọng nha
Căn nhà tranh nhỏ. Ánh sáng mặt trời hiu hắt phả vào, chiếu rọi lên hai hài tử xinh xắn còn đang mê man ngủ say
‘ Ư ..!!..’ tiểu hài tử cục cựa, khẽ mở nãn thần, đôi con ngươi trong suốt xinh đẹp, màu đỏ yêu diễm cực kì…nó vươn tay, chống lại sự uể oải của bản thân, rồi nhìn sang bên hài tử áo trắng còn lại, chớp mắt vấn
“ Ca ca…bọn họ tại sao lại bắt chúng ta nha…”
Hài tử áo trắng, đôi con ngươi màu tím, mỹ lệ.. lắc đầu nhìn đệ đệ của mình. Nó cũng không biết, tại sao bọn họ lại bắt chúng nó nữa
“ Ca ca, mẫu thân nhất định thật lo lắng, Thần Nhi nhớ người nha….” hài tử đôi con người màu đỏ mếu máo nói. Đứa nhỏ không ai khác chính là Thần Hy đáng yêu vô đối của chúng ta
“ Tiểu Thần, mẫu thân nhất định rất nhanh sẽ đến cứu chúng ta mà….” Duệ Hi vuốt tóc đệ đệ an ủi, thật ra cũng tự an ủi cho bản thân mình. Nó tin chắc mẫu thân nhất định tìm được bọn nó, nhưng không hiểu sao lại có một cổ bất an lo lắng. Là nó suy nghĩ nhiều sao
Duệ Hi lắc đầu, khuôn mặt khả ái nhíu mi suy nghĩ trông thập phần đáng yêu. Nó thở dài….!!… ( chậc! duệ hy đúng là ông cụ non đúng nghĩa nhé!!)
Thiên Vũ quốc
Hoàng cung
“ Công chúa, có thư từ Hạo Nguyệt quốc gửi cho người….” một nha hoàng thanh tú đáng yêu, vận y phục xanh biếc chạy vào nói. Âm thanh vui mừng không thôi. Nàng là thiếp thân bên người Thiên Nhan công chúa, không hiểu sao từ ngày tam quốc chiến trở về, công chúa thường hay không vui, lại thở dài sầu não cả ngày làm cho hoàng thượng- ca ca của công chúa cũng lo lắng
“ Tình nhi, ngươi nói cái gì, thư của Hạo Nguyệt quốc….” Thiên Nhan đang trong cơn mệt mỏi, bỗng nghe tiếng nói của Tình Nhi nha hoàn mà không dấu nổi vui mừng. Là nàng gởi thư sao..!!
Hơn hai năm không gặp, thật sự hoài niệm a….Khuynh Thiên, ngươi là đồ thất hứa, nói đến Thiên Tuyết thăm ta nhưng lại không xuất hiện. Nghe nói nàng đã có phu quân, sanh hài tử…Thiên Nhan lòng chua xót không thôi. Nàng muốn xem hài tử của nàng….nàng muốn gặp nàng, nhưng mà cung cấm thật sự là chiếc lồng son khóa chặt đôi cánh bay lượn của nàng.
“ Là..là từ Lãnh phủ…” Tình Nhi gật đầu, nhanh chóng đưa thư lên cho thiên nhan. Công chúa chẳng lẽ có người trong lòng ở Hạo Nguyệt quốc.
Có nên nói chuyện này cho hoàng thượng để ngài sắp xếp không ta, chứ thấy công chúa ngày càng tiểu tụy, nàng cũng đau lòng lắm!!
Ân, Thiên Nhan vội vả lật thư ra xem, đôi môi tinh tế cong lên nét cười khẽ hiếm thấy, phượng mâu giãn ra, nồng đậm ý cười. Nhưng mà một lát sau, đôi mày thanh tú lại nhíu chặt, miệng cũng thùy hạ, cười khổ!!…
“ Tình nhi..!!..” Thiên Nhan ảm đạm cười, quay đầu nói với tiểu nha hoàn của mình
“ Là, công chúa…” Tình nhi kinh ngạc, sao xem một bức thư mà mặt công chúa thay đổi tâm trạng lúc buốn lúc vui thế kia. Thật kì lạ!!
“ Ngươi cho mời Hoàng tướng quân đến gặp ta…ta có chuyện tìm hắn…” Thiên Nhan nói
“ Là…” dù kì lạ nhưng mà tiểu nha đầu Tình nhi vẫn thực hiện mệnh lệnh nhanh chóng. Công chúa, …ngày càng kì quái!!
Nhìn bóng lưng tiểu nha hoàn khuất dần, Thiên Nhan trong lòng cười khổ không thôi. Lãnh Khuynh Thiên a!! nếu như không có việc này, ngươi…có hay không tìm đến ta …!!
Mà thôi, nếu ngươi muốn , Thiên Nhan dù…khuynh tẫn tất cả cũng giúp ngươi mà….Khuynh Thiên….Thiên..!!