Phong Tà Nguyệt kinh ngạc nhìn nữ nhân nằm trong lòng mình, nàng là ai..?, hắn tâm có chút kì lạ, không chán ghét….
Cảm nhận người trên giường khẽ động, Lãnh Khuynh Thiên ngẩng đầu, ôn nhu mỉm cười nhìn hắn, khẽ vấn : “ tỉnh? Nguyệt, có khỏe không…”
“ Ngươi…là ai?...” Phong Tà Nguyệt thanh âm khàn khàn vấn, rõ ràng khuôn mặt xa lạ, lại khiến cho hắn luyến tiếc mà nhỏ giọng ôn nhu…rõ ràng ko quen, hà cớ gì…nụ cười ôn nhu của nàng khiến cho hắn tâm loạn nhịp
Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng mà Lãnh Khuynh Thiên tâm có chút run nhẹ, phượng mâu cũng không dấu nổi đau xót, chỉ một thoáng thôi nhưng cũng in lại trong mục quang của Phong Tà Nguyệt
“ Đừng đau lòng…” bất giác hắn vươn tay lên, ôn nhu vuốt khuôn mặt nàng, âm thanh dường như dùng tất cả ôn nhu của hắn. Hắn cũng có chút sửng sờ với hành động đó của mình, như một phản xạ tự nhiên vậy, thấy nàng cau mày mà bất giác an ủi….
Lãnh Khuynh Thiên ôn nhu mỉm cười nhìn Phong Tà Nguyệt còn đang sửng sờ nghi vấn về hành động của mình, tay bé nhỏ vuốt hắn dung nhan. Này mi, này mắt, mũi cao, bạc thần tinh tế….
Phong Tà Nguyệt trân trân mà nhìn Khuynh Thiên vuốt mặt mình, hơi ấm bàn ta vừa quen thuộc cũng thật xa lạ khiến cho hắn si luyến, không nỡ rời, cho nên cứ trân trân mà đối diện lãnh khuynh thiên
Rốt cuộc ngươi là ai? Rõ ràng ko quen biết cớ sao lại khiến cho tâm ta loạn nhịp, Vì cớ gì..khiến lòng ta xót xa….
Mục quang thăm thẳm đối diện cùng ôn nhu phượng mâu, hai bên si ngốc mà lặng nhìn đối phương
Lãnh Khuynh Thiên có chút phát hiện, dường như nàng chưa bao giờ ngắm hắn kĩ như lúc này đây. Nguyệt của nàng, càng ngày càng tuấn mỹ, càng đáng yêu rồi….
Nghiêng đầu, áp sát vào lồng ngực vững chắc của hắn, hàn khí lành lạnh...tay của nàng vòng chặt ôm lấy thắt lưng của hắn, mùi hương thanh nhã của trúc vẫn vít trong mũi của hắn, Phong Tà Nguyệt cảm thấy hương vị này quen thuộc đến nổi, hắn cũng không biết như thế nào hình dung nữa…
“ Nguyệt, tại sao cơ thể của ngươi lúc nào cũng lạnh vậy….” Lãnh Khuynh Thiên cất giọng vấn
“ Có lẽ là võ công của ta thiên về hàn khí….” Phong Tà Nguyệt thuận miệng nói ra. Thật quen thuộc hình như cũng có người vấn hắn câu hỏi này, mà hắn cũng trả lời như thế thì phải..
Bất chợt trong óc chợt lóe qua bóng dáng thanh nhã màu tím nhưng mà nhanh đến nỗi hắn cũng ko thể nắm bắt được
Lãnh Khuynh Thiên cười khẽ, vùi đầu trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: “ Nguyệt, ngươi đã từng hứa,…cùng ta ngắm trúc ở Thiên sơn..ngày mai chúng ta đi có được không”
“ Ân….” Phong Tà Nguyệt gật đầu…, hắn không biết nữ tử này có quan hệ gì với hắn, nhưng mà hắn không thể nào từ chối yêu cầu của nàng, cũng không thể lạnh lùng đối nàng, hắn ko biết mình đây là làm sao vậy... nhưng mà hắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy…. hắn chỉ biết, giờ phút này đây, tâm tràn đầy thỏa mãn , lòng cũng không còn hư vô, như vậy…thật tốt..!!
“ Kim ô mọc ở Thiên nhai cũng thật đẹp, ta đã hứa cùng ngươi…hứa bồi ngươi múa kiếm…chúng ta cùng đi nhé”
“ Được…!!”
“ Trăng ở tây hồ cũng thật huyền ảo….ta cũng muốn nhìn, ngươi cùng ta..được ko?”
“ Ân………..”
Trong phòng, thanh âm ôn nhu nữ tử vấn, nam nhân nhẹ giọng đáp lại, như một điệp khúc xinh đẹp….
Bên ngoài, nam nhân hồng y ngạo nghễ, lặng lẽ bên cửa, bất giác khóe miệng cong lên nét cười khổ
Phong Tà Nguyệt vẫn là Phong Tà Nguyệt thôi, dù không nhớ nhưng vẫn là hắn không phải sao, vô tình lãnh khốc nhưng mà trước mặt nàng vẫn như vậy ôn nhu…
Hắn và nàng, rốt cuộc cũng chẳng có ai xen vào được…
Thanh phong tươi mát, xua đi cái khô nóng của mùa hạ, mùi hương thanh nhã của trúc vương vấn đâu đây khiến lòng người bình an thoải mái nhiều lắm
“ Ca ca, ta nhớ mẫu thân…” đáng yêu hài tử, chớp đôi con ngươi huyết sắc, âm thanh làm nũng đối với ca ca của mình. Vâng, hài tử ấy không ai khác chính là Thần Hy đáng yêu của chúng ta..( hắc hắc! lâu rồi mới xuất hiện hai em này nhá)
Hài tử còn lại cũng nhíu mày, bộ dáng thập phần khả ái, đôi con ngươi màu tím càng thêm mê ly. Hai hài tử này còn nhỏ đã phong tư trác tuyệt như vậy, lớn lên bộ dáng sẽ không biết làm cho bao nhiêu nữ nhân điên cuồng đây.
“ Mẫu thân, chắc sẽ nhanh về thôi….” Duệ Hy an ủi đệ đệ của mình. Không hiểu sao dạo này tâm nó bất an lắm, một cảm giác thật lạ lùng rất khó nắm bắt, khiến cho nó cảm giác lo sợ.
Mẫu thân đột ngột đi ra ngoài cũng gần một tháng mà chưa về. Không biết mẫu thân có chuyện gì ko?....phi..!phi..!! ko được nghĩ bậy, mẫu thân tài giỏi như vậy sao lại có chuyện gì được, nó lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình
“ Mẫu thân đi lần này thật lâu nha, Thần nhi rất nhớ người, ….” Thần Hy nhỏ giọng lẩm bẩm, hài tử này có chút hờn giỗi rồi.