“ Tiểu thư, người về rồi….” Hân nhi vui mừng nhìn Khuynh Thiên vấn. xem nào tiểu thư đi hơn một tháng tại sao lại như vậy gầy nhỉ, sắc mặt lại tệ hơn trước nhiều lắm, ko khỏe sao.
“ Ân…ở nhà có việc gì không?..” Khuynh Thiên cười nói
Hân Nhi mếu máo nhìn Khuynh Thiên nói : “ tiểu thư người trong lúc ko ở đây có người tấn công Lãnh phủ bắt cóc hai vị thiếu gia….”
“ Cái gì?....” Khuynh Thiên lo lắng , “ vậy Duệ Nhi cùng Thần Nhi có chuyện gì ko?”
“ Ko có….” người của chúng ta có bị thương một chút nhưng mà hai thiếu gia vẫn an toàn, có điều…..Hân Nhi nói đến đây lại ngập ngừng…
“ Sao vậy, Hân Nhi..ngươi biết ta ko thích dài dòng kia mà….” Khuynh Thiên than nhẹ nhìn tiểu nha hoàng của mình
“ Nhưng mà Vệ vương gia vì cứu Thần Hi thiếu gia mà trúng tập kích của bọn họ, ….” Hân Nhi nhìn Khuynh Thiên nhẹ giọng nói. Là Vệ vương gia ko muốn cho tiểu thư biết…
“ Là hôm đó Vệ vương gia đến tìm tiểu thư nhưng mà….” Hân Nhi lại tiếp tục kể…
Lãnh Khuynh Thiên thở dài, lại nợ một người, tại sao nàng Lãnh Khuynh Thiên nợ nhiều người vậy nhỉ, Bắc Li Ngạo bây giờ lại là hắn, bộ muốn nàng bứt rứt ko yên cả một đời sao…
“ Được rồi, ngươi sắp xếp cho phụ thân cùng Lan di giúp ta, ta đến xem các bảo bối của ta….” Khuynh Thiên phân phó Hân Nhi
“ Là….” Hân Nhi lui ra ngoài. Lão gia cùng phu nhân về rồi sao…
Lãnh Khuynh Thiên trầm mặc nhìn trên bàn đống văn kiện chờ nàng giải quyết, phượng mâu nhàn nhạt nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Vệ Minh Kha. ….
Vệ Minh Kha, người cũng thật giống tên, tựa như minh nguyệt trong trẻo thanh lãnh bạch y, hắn tựa như trích tiên không thuộc nhân gian khói lửa, lần đầu gặp mặt, nàng ko có lắm thiện cảm với hắn…lần hai chỉ nhàn nhạt sơ giao, lần ba hắn nhờ nàng giúp đỡ trong cuộc thi tam quốc,…lần bốn…..
Chỉ thoáng qua, chỉ nhàn nhạt quen biết….nhưng mà hắn lại ………
Lãnh Khuynh Thiên lắm đau đầu nhìn hoàn cảnh của mình lúc bấy giờ, nàng chỉ nguyện có một người, tay trong tay cùng hắn đi khắp này nhân gian, đi đến cuối đời người, …cho đến khi chết đi…nhưng mà phải chăng thượng thiên ban cho nàng quá nhiều ân tình, cả bốn nam tử như vậy xuất sắc điều có tình cảm với nàng….
Tâm chỉ có một nha, mà hơn mười lăm năm về trước đã vì Nguyệt mà loạn nhịp, cho đến nay cũng vì hắn mà thôi, ba người kia nàng chỉ xem là bạn, là tri kỉ…nhưng mà tình mà nàng nợ bọn hắn đến khi nào mới trả đủ đây……
Vệ vương phủ
“ Lãnh tiểu thư, vương gia ở bên này….” một gã sai vặt cung kính đưa Lãnh Khuynh Thiên đến chỗ Vệ Minh Kha
“ Cảm ơn……” Khuynh Thiên ôn nhu cười tạ ơn
“ Ko..ko có gì…” gã sai vặt mặt có chút đỏ bối rối trả lời…
Rừng cây tử đằng đong đưa theo vũ điệu của gió, sắc hoa màu tím rung rinh cùng mặt hồ sen tạo nên bức tranh thiên nhiên xinh đẹp
Dưới tán cây tử đằng cổ thụ có một đình nhỏ, trong đình nhỏ có một người, an tường nằm trên nhuyễn tháp, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng mặt trời hiện lên vài đường nét nhu hòa ấm áp, bạch y càng tôn lên vẻ thoát tục của người đó.
Lãnh Khuynh Thiên lặng im bên cạnh nhìn bạch y nam tử an tường thụy dung, ko nói…ko tiếng động chỉ lặng im bên cạnh . Hắn nằm , nàng ngồi..
Hoa tím của tử đằng rơi nhẹ trong gió
Từng mảng tím đằng hoa lả tả như cơn mưa hoa
Huyền hoặc nhưng cũng thật diễm mỹ…….
Thanh phong nhàn nhạt mang theo hương sen thanh khiết phả vào lòng người.
Vệ Minh Kha từ từ mở mắt kinh ngạc nhìn y nhân bên cạnh mình, là hắn mộng còn chưa tỉnh sao.
“ Ngươi cuối cùng cũng tỉnh…” Khuynh Thiên khẽ cười nhìn bộ mặt ngơ ngác của Vệ Minh Kha lúc này
“ Ân….” Vệ Minh Kha ngây ngốc gật đầu.
“ Ta đến cảm ơn ngươi vì giúp các bảo bối của ta….” Lãnh Khuynh Thiên tiếp tục nói, phượng mâu có chút bất đắc dĩ nhìn bạch y nam nhân Vệ Minh Kha
“ Ko có gì…chỉ tiện tay thôi….” Vệ Minh Kha lấy lại phong thái trong trẻo thường ngày lắc đầu đáp.
Khuynh Thiên cười khẽ ko nói, nhãn thần chăm chăm nhìn tán cây tử đằng xinh đẹp trước mặt, còn Vệ Minh Kha nhãn thần si luyến nhìn nàng, nhưng mà khi Khuynh Thiên quay lại nhìn hắn thì đôi con ngươi nồng đậm ái mộ kia lại trở về một mảnh trong trẻo, vô tâm vô tình.
“ Tử đằng…ngươi thích loại cây này sao….” Khuynh Thiên vấn Vệ Minh Kha….
“ Trước đây thì không, ta không thích màu tím cho lắm..nhưng mà..bây giờ vô cớ yêu thích sắc đẹp huyễn hoặc huyền bí này….” Vệ Minh Kha khẽ cười, trong giọng nói là ba phần si mê, một phần bất đắc dĩ cùng năm phần tưởng niệm và một phần chẳng biết làm sao……….
Là khi màu tím ngây thơ thuần khiết nhìn hắn mà nói : “ nếu ko biết điều khiển xe ngựa thì nên đi bộ nếu ko lại đụng người”….thú vị…..
Là màu tím thành thục mị hoặc ôn nhu mỉm cười nhìn hai tiểu hài tử..ấm áp khiến cho hắn….. tưởng niệm
Là màu tính thanh lãnh cao ngạo dạo nên khúc nhạc kì lạ cướp mất tâm của hắn…mê muội…
Lại là màu tím huyền bí mị hoặc họa nên bức tranh độc nhất vô nhị hoàn toàn triệt để chiếm được ái tình của hắn……cuồng si….
Một sắc màu kì bí, nhiều mặt..làm cho hắn luyến tiếc si mê mà cứ lún sâu vào…muốn vùng vấy thoát ra ngoài nhưng mà càng vùng vẫy càng lún sâu càng ko thể thoát ra ngoài…..
Lãnh Khuynh Thiên vẫn cứ nghe Vệ Minh Kha ôn nhu nói, trên miệng vẫn nhàn nhạt tiếu dung nhưng mà đôi phượng mâu lại nhuộm chút u sầu…..
Không gian vẫn như vậy im lặng….
Mỗi người ai cũng đuổi theo xúc cảm của riêng mình…
“ Ta rất thích màu tím…nhưng mà so với tử đằng ta lại yêu luyến thanh nhã của trúc hơn….” Lãnh Khuynh Thiên khẽ mở miệng nói, phượng mâu nhìn những cánh hoa tử đằng trong gió
Đưa tay ra hứng lấy vài cánh hoa rơi, khẽ vuốt cánh hoa mịn màng xinh đẹp rồi ôn nhu nỉ non…
“ Là dưới tán trúc ….trúc rơi, mùi hương thanh nhã…ta gặp một tiểu hài tử dù đau đến chết đi được nhưng mà vẫn kiên cường cắn chặt môi cho đến khi chảy máu cũng chỉ bật nhẹ tiếng khóc một chút…hài tử ấy khi đó có năm tuổi thôi….”
“ Từ thời khắc ấy….trong lòng ta chẳng thể chứa ai khác ngoài hắn….”
“ Mười lăm năm tựa như một giấc mộng vô ngân cứ nghĩ lúc đó chỉ là mộng đẹp nhưng mà trong lòng bóng dáng bé nhỏ ấy vẫn trong tâm…”
“ Và rồi một lần nữa gặp lại cũng là khi…ta biết suốt cuộc đời này, ta và hắn…định sẵn dây dưa quấn quýt, bất li bất khí………”
“ Ta thích tử đằng cao nhã huyền bí….ta tôn trọng sắc trắng thánh khiết bất nhiễm nhân gian khói lửa….nhưng mà ta yêu duy nhất vẫn là thanh nhã mộc mạc cùng kiên định của trúc mà thôi……..”
Cho nên..Vệ Minh Kha…thật xin lỗi……..
Vệ Minh Kha ôn nhu mỉm cười nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt mình, cười mà lòng chua xót hỏi ai thấu, cười mà ý cười chưa đạt đến đáy mắt vậy ai hiểu, cười mà lòng đau quá hỏi ai hay…….
“ Ta biết……..” Vệ Minh Kha cười đáp “ nhưng mà vẫn luyến tiếc si mê cầm lòng ko đậu mà ái luyến sắc tím nha….”
Dù biết không thể, không kết quả nhắc nhở bản thân ko nên lún sâu nhưng mà ái tình nếu như có thể sử dụng lí trí thì trên đời đâu có ai bi ai về tình…..
Lãnh Khuynh Thiên ngươi có biết không, ôn nhu của ngươi là trên đời ấp áp nhất cũng là tối tàn nhẫn nhất. Ngươi ôn nhu, ngươi quan tâm làm cho người ta si luyến nhưng mà một khi mất đi cùng không chiếm được thật xót xa cũng thật ai thương…..
Ta thật hi vọng mình có thể yêu ngươi ít một chút, tàn nhẫn một chút mà ko từ thủ đoạn cướp ngươi , nhưng mà ta thà rằng mình đau khổ, cả cuộc đời tưởng niệm ngươi cũng không muốn ngươi đau lòng dù chỉ một chút thôi…..
Là vì yêu cho nên…..mới như vậy chần chờ, như vậy ko đành tâm mà tổn thương ngươi…nhưng mà bảo ta buông tay thật khó quá……..
Rốt cuộc ta phải làm như thế nào đây…ngươi nói ta phải làm như thế nào đây nha…!!