“ Ô…tại sao thân mình như vậy không có sức lực nha!..” nàng nhớ hôm qua thức khuya đọc tiểu thuyết nên ngủ trễ…như vậy cũng ko đến nỗi thân thể ko còn sức nha!!
“ Di…?..” .tay..tay của nàng sao lại như thế này…18 năm đôi tay quen thuộc đâu rồi….còn tóc…sao lại dài như vậy…
Nhìn xinh đẹp tiểu cô nương trong kính đồng….khoan đã..!! kính đồng…??..thời đại bây giờ sao còn dùng kính đồng…..ta…ta chính là xuyên qua….
Oh my god…..đừng nói với ta chuyện như ta nghĩ nha!!...
Thế là nữ nhân vật chính của chúng ta vừa mới đến cổ đại chưa được 1 phút, hoa hoa lệ lệ ngất xỉu……….
“ Tiểu thư!..ngươi tỉnh?...” .thanh tú tiểu cô nương vui mừng nhìn thấy nhà mình tiểu thư. Ô..ô…hôm nay đến phòng thấy tiểu thư ngất xỉu trên mặt đất làm nàng sợ gần chết, nếu tiểu thư có việc gì nàng làm sao ăn nói với lão gia đây
“ Ân…..ngươi..là ai?..”..Lãnh Khuynh Thiên mờ mịt nhìn trước mặt đáng yêu cô nương
“ Tiểu thư….ngươi..ngươi…?..”.thanh tú tiểu cô nương đích thị Hân nhi hoảng sợ nhìn nhà mình đích tiểu thư
“ Ta, ta đi gọi đại phu…”.hân nhi lo lắng chạy ra ngoài nhưng bị Lãnh Khuynh Thiên giữ lại
“ Ko có việc gì, ngươi đừng gọi….ta chỉ là cảm thấy quên một số chuyện mà thôi…ngươi cứ kể cho ta nghe chuyện trước đây là được…” Khuynh Thiên ôn nhu cười trấn an tiểu cô nương, mâu quang dịu dàng đáp. Nàng mới ko bị sao a!...chỉ là thay đổi linh hồn mà thôi, việc đầu tiên chẳng phải mấy tiểu thuyết xuyên ko nhân vật nữ chính thường hay giả vờ mất trí nhớ đó sao…nàng cứ theo quy củ là được
Hân nhi kinh ngạc nhìn ôn nhu thiếu nữ trước mặt…đây là tiểu thư?...đáng sợ đích tiểu thư…..như vậy ôn nhu…như vậy dịu dàng khiến cho nàng tâm sinh thân cận nha….
“ Lại đây, ngồi xuống…nói cho ta biết, thân thể này..à ko ta là ai…?” Khuynh Thiên tiếp tục nhẹ giọng vấn
“ Là….tiểu thư tên là Lãnh Khuynh Thiên, là thiên kim duy nhất của thủ phủ ……” Hân nhi nhẹ giọng nói, mâu quang nghi vấn nhìn trước mặt nữ tử….tuy là tiểu thư nhưng nàng thấy lại ko phải tiểu thư….tiểu thư hôm nay rất lạ…dường như có một loại sức quyến rũ khiến người khác cam nguyện thuần phục tận từ đáy lòng….thật kì lạ!!
“ Ân….” .Lãnh Khuynh Thiên than nhẹ!...theo như Hân nhi nói thì thân thể này khoảng 16 tuế, trẻ hơn nàng lúc hiện đại 2 tuế….tên giống…thân thế cũng ko tồi, thiên kim duy nhất của thủ phủ kinh thành Lãnh Phong Tà…như vậy sau này cuộc sống khá thú vị nha! Nếu như đến cổ đại, vậy ta đây oanh liệt kiến lập sự nghiệp xem sao…..Khuynh Thiên nhếch nhẹ môi anh đào, mâu quang tràn ngập hứng thú nồng đậm….
“ Hân nhi….giúp ta đứng dậy, ta muốn ra ngoài…” Khuynh Thiên đạo
“ Ân….tiểu thư, ta giúp ngươi thay quần áo..”
Từ trong tủ đồ nhìn Hân nhi lấy ra các loại quần áo mà Khuynh Thiên choáng váng…..vị này tiểu thư thích như vậy chói lòi quần áo sao chứ….toàn màu đỏ, hồng….quá rực rỡ , sặc sỡ đi…..
“ Hân nhi!...chẳng lẽ ko có màu sắc khác sao…” Khuynh Thiên chớp phượng mâu nói, nhẹ nhàng cười khẽ….làm cho Hân nhi tim đập mạnh liên hồi…ô..ô…tiểu thư khi nào lại như vậy quyến rũ mị hoặc nha….nàng biết tiểu thư rất đẹp nhưng mà….
“ Ko có…tiểu thư chẳng phải luôn thích quần áo màu sắc như vậy sao?...” ko lẽ mất trí nhớ…sở thích cũng thay đổi…Hân nhi nghi hoặc
“ Vậy…ngươi lấy cái kia đi…” .Khuynh Thiên chỉ vào bộ quần áo phấn hồng đơn giản nhất, sau đó nhìn mình tiểu nha hoàng nói
“ Hân nhi, ngươi ngày mai mua một ít lụa sắc màu thanh nhã một chút, màu tím cùng trắng càng tốt….”.
“ Ân…”..Hân nhi kinh ngạc nhưng vẫn đáp trả, tiểu thư mua lụa làm gì nha! Ko lẽ tiểu thư muốn may đồ…nhưng mà nàng biết sao……
“ Tốt…..chúng ta ra ngoài…” .nàng thật muốn xem cảnh cổ đại như thế nào nha!!..có như vậy xinh đẹp trong tiểu thuyết thường hay nói ko
“ Tiểu thư, ngươi còn chưa sơ đầu…”…Hân nhi cười nhẹ nhìn nhà mình đích tiểu thư! Tiểu thư như vậy nàng thật thích đâu, ko đáng sợ như thường ngày. Tiểu thư trước kia, trước mặt mọi người thì ôn nhu có lễ, nhưng đằng sau lại đêu ngoa đáng sợ….ko biết đánh đập bao nhiêu nha hoàn, nàng trước kia cũng bị đánh thật nhiều lần nha!!
Nhìn trong gương tiểu nữ tử hoa dung mặt phấn….đầu đầy trâm sai….khuynh thiên có cảm giác muốn xỉu, mang cái đầu này ra đường ko sợ bị mỏi cổ chết hay sao chứ….
“ Tiểu thư!..”..Hân nhi nghi hoặc nhìn trước mắt kinh ngạc khuynh thiên, nàng làm gì sai sao chứ, chẳng lẻ tiểu thư ko hài lòng….nhớ trước đây từng một nha hoàng ko vừa lòng nàng sơ đầu cho tiểu thư mà bị đánh gần chết, Hân nhi tay chân có chút run run…..
Thấy Hân nhi sắc mặt lúc xanh lúc trắng…Khuynh Thiên ngạc nhiên…sau đó chợt hiểu ra, hắn cười khẽ…thật là thân xác này chỉ là tiểu cô nương 15, 16 tuế….ko lẽ trước đây rất đáng sợ!....
“ Hân nhi, ko sao…ta sẽ ko làm gì ngươi…”..Khuynh Thiên ôn nhu cười trấn an hân nhi, nhỏ giọng nỉ non…làm cho tiểu cô nương tâm dần tĩnh lại
“ Ta sau này ko thích trang điểm như vậy lòe lặc….sau này ngươi cũng ko cần cho ta sơ đầu, ta tự mình là được…”.khuynh thiên vừa nói vừa làm, động tác nhanh chóng đến hoa mắt chóng mặt….
Hân nhi nhìn trước mặt khuynh thế băng dung nữ tử há hốc kinh ngạc. Bạch ngọc làn da ko son phấn càng tăng lên vẻ thanh lệ thoát tục, khéo léo mũi, anh đào môi….đặc biệt đôi phượng mâu như sóng xanh lưu chuyển, khóe mắt hàm chứa ý cười ôn nhu như hố sâu khiến tâm con người như lạc vào trong đó. Ba ngàn tóc đen ko mỹ lệ sặc sỡ với nhiều quý giá trâm sai như thường ngày mà thay vào đó là một thanh đơn giản ngọc trâm, một thân hồng y xinh đẹp càng tôn lên nét cao quý ko nói nên lời. Mị hoặc nhưng ko tục, thanh lệ đến thuần khiết…ôn nhu nhưng ko nói lên lời cao ngạo đích khí chất….đối lập lại hài hòa...khuynh thế băng dung, làm cho Hân nhi ko nói nên lời đăm đăm nhìn trước mặt thiếu nữ
“ Sao vậy…?..bị ta mê hoặc” …Khuynh Thiên cười khẽ nhìn Hân Nhi, thật đáng yêu tiểu nha đầu, sau này cuộc sống coi như ko buồn tẻ nha….
“ Tiểu..tiểu thư….ngươi thật đẹp…” Hân nhi lẩm nhẩm nói, sau đó có chút xấu hổ nhìn Khuynh Thiên, ô..ô…ko ngờ có một ngày nàng lại bị nữ tử mê hặc thật xấu hổ a!
“ Ha hả….Hân nhi ngươi quá đáng yêu ni!.”..Khuynh Thiên vuốt nhẹ tiểu nha hoàng hai má cười lớn nói
“ Tiểu thư….” .hân nhi ai oán nhìn nhà mình tiểu thư, lại khi dễ nàng…
“ Thôi, thôi..! ko đùa ngươi, chúng ta ra ngoài, ta muốn xem xem ta đích gia như thế nào ni…”