Trong giấc ngủ mê man, một bàn tay bỗng nhiên quấn lấy nàng, lòng bàn tay rộng lớn áp lên bụng của nàng, chầm chậm di chuyển lên trên, vào lúc nàng hoảng sợ mở mắt ra bàn tay kia đã chui tọt vào trong cổ áo lỏng lẻo của nàng, nắm lấy bầu ngực như thỏ trắng nhào nặn như đang chuyển động vậy.
"Tỉnh rồi?"
Dái tai cảm thấy ẩm ướt, Thẩm Nghê giật mình, vội vàng ngồi dậy tránh đi, nhưng còn chưa kịp đứng lên đã bị một bàn tay kéo trở lại.
"Nàng còn có thể chạy cơ à?"
Tiếng cười trầm thấp lọt vào trong tai, mang theo vẻ kiêu căng cùng sự xem thường, nghe rất chối tai.
Lúc này Thẩm Nghê đã hoàn toàn tỉnh táo, cố nén cảm giác khó chịu, mặc cho bàn tay trong cổ áo nắn bóp tàn phá, cho đến khi nhũ hoa bị hắn làm cho cứng rắn dựng đứng lên, hắn mới giảm bớt lực lại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tháp mỹ nhân không rộng lắm, một mình nàng nằm còn dư chỗ, nhưng Thẩm Chiếu Độ hằng năm luyện võ, vai rộng chân dài, hắn vừa lên nằm là Thẩm Nghê chỉ có thể nằm dựa vào trong lòng hắn, phía sau eo còn có một cây gậy cứng nóng chĩa vào, khó chịu nhưng không nói ra được.
"Đô đốc có giường không ngủ, tranh giành cái tháp này với ta làm gì cơ chứ?"
Thẩm Chiếu Độ hiển nhiên vô liêm sỉ hơn những gì nàng nghĩ rất nhiều, hắn còn ăn vạ ngược lại nàng: "Ta vốn dĩ định nhường giường cho nương nương nằm còn ta sẽ ngủ trên tháp, nương nương không cảm kích thì thôi đi, sao lại còn nghi ngờ ta?"
Vật cứng rắn sau eo di chuyển chọc chọc vào mông Thẩm Nghê, nàng không muốn đối phó với hắn nữa, nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, vô tội yếu ớt nói: "Ta vẫn còn đau..."
Người sau lưng lập tức không có động tĩnh gì nữa, bàn tay và vật kia đồng thời rời đi, chỉ là hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy nàng như cũ không buông.
"Ngủ đi, ta không đụng vào nàng."
Cảm giác khó chịu bị xâm phạm biến mất hơn phân nửa, nhưng Thẩm Chiếu Độ vẫn không có ý định rời đi, ôm nàng nhắm mắt lại, xen dáng vẻ này có vẻ thật sự muốn nằm trên cái tháp nhỏ này ngủ cả một đêm.
"Ngươi làm gì thế," Nàng uốn éo người vùng vẫy ra khỏi cái ôm của hắn, "Trở về giường của ngươi ngủ đi."
"Đừng nhúc nhích!" Hắn đè lại bắp đùi đang đạp lung tung của nàng, há miệng cắn lên gò má nàng, "Ta ngủ cùng nàng ở chỗ này, nàng còn động đậy nữa ta sẽ làm đến khi nào nàng khóc mới thôi."
Hắn vừa nói vừa chen vật cứng rắn kia vào giữa hai chân nàng thị uy.
Thẩm Nghê không nói nên lời, lúc này nàng với cảm nhận được người đang nằm sau lưng lúc này là một thiếu niên lăn lê bò lết trong quân đội, chứ không phải là một Tả đô đốc chức cao vọng trọng trong thiên hạ.
Làm gì có quyền thần nào làm ra được loại hành động vừa thô bỉ vừa ngây thơ như vậy chứ.
Thẩm Chiếu Độ ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, vùi mặt vào bên cổ Thẩm Nghê, rù rì nói: "Nàng ngủ sớm một chút đi, ngày mai sau khi bãi triều sẽ dẫn nàng đi dạo Hầu phủ, rồi bôi thuốc cho nàng. Buổi tối nên hiệu thuốc đóng cửa rồi, chỉ có thể đi mua vào sáng mai thôi."
Thẩm Nghê không hiểu: "Thuốc gì?"
Lần này hắn không trả lời, bàn tay đang đặt trên bụng nàng dời xuống, cách một lớp vải bên ngoài xoa xoa hoa hạch của nàng, khiến nàng kích động đến mức đập một cái lên mu bàn tay hắn.
"Hạ lưu!"
Lồng ngực Thẩm Nghê đang dựa vào khẽ rung lên, nàng còn muốn đánh thêm cái nữa, nhưng Thẩm Chiếu Độ đã xoay người nàng lại đối diện với mình rồi ôm nàng vào trong ngực.
"Ta mơ về ngày này đã từ rất lâu rồi..."
Tia lửa thanh kêu tí tách tí tách bắn ra bên ngoài, Thẩm Nghê lắng nghe tiếng hơi thở người nam nhân bên cạnh dần dần trở nên ổn định, nhưng vòng tay ôm nàng không thấy buông lỏng chút nào.
Nàng nghĩ đến mùi máu tươi vừa rồi thì không nhịn được nghiêng người về phía trước ngửi một cái, nhưng mùi hương nàng ngửi được là hương hoa hồng nồng đậm.
Hắn cố ý che mùi đó đi.
Thẩm Nghê ngước mắt lên, vùng trán của người trước mặt giãn ra, ánh mắt sắc bén khép lại, vẻ dữ tợn già dặn bớt đi một chút, miễn cưỡng có thể nhìn ra được một chút khí chất thiếu niên trong lần đầu gặp mặt ấy.
Lúc tỉnh táo, người này rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu bí mật?
*
Đêm hôm đó Thẩm Nghê nằm mơ, nàng mơ thấy bản thân trở lại lại buổi tối lần đầu tiên thị tẩm.
Tiêu Linh là người dịu dàng, dịu dàng đến mức không giống một vị quân vương.
Lúc đó ánh nến đỏ lay động, Tiêu Linh cúi người hôn lên trán nàng, sau đó bởi vì xấu hổ mà rũ mắt xuống, quan tâm hỏi: "Có muốn thổi tắt nến không?"
Khi đó nàng và Tiêu Linh đã sớm tâm ý tương thông, nhưng đây là lần đầu nàng ân ái với người nên cũng không tránh được có chút xấu hổ, ngượng ngùng gật đầu,
Ánh nến lờ mờ, cung nữ hầu hạ ở bên cạnh cũng bị cho lui ra chờ ở ngoài cửa. Tiêu Linh nhẹ nhàng kéo hai chân nàng vòng qua bên hông mình, cúi người vừa hôn lên mí mắt đang đóng chặt của nàng vừa dịu dàng dụ dỗ nói: "Mẫn Mẫn, thả lỏng chút..."
Khi Tiêu Linh gọi nhũ danh của nàng lúc nào cũng là chất giọng ấm áp lời nói nhỏ nhẹ, ngay cả lúc thẳng lưng đi vào cũng cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi.
Vật cứng rắn dó đẩy mở miệng huyệt nhỏ hẹp của nàng ra, lúc mới vào nàng đau đớn khẽ rên lên một tiếng, năm đầu ngón tay siết chặt tấm chăn mỏng dưới người, nức nở không thành tiếng.
"Hoàng thượng..."
Tiêu Linh lập tức dừng lại chuyến xâm lược của mình, dịu dàng cầm bàn tay nàng đặt lên cánh tay mình, cúi người hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của nàng: "Nàng đau thì đừng tự mình nhẫn nhịn, trẫm sẽ luôn chia sẻ với nàng."
Long sàn rộng lớn đột nhiên sụp đổ, Thẩm Nghê đang dạo chơi trong nhu tình mật ý bỗng nhiên rơi xuống, bất ngờ tỉnh giấc.
Trời đã sáng choang, nam nhân ôm nàng đã không thấy bóng dáng đâu, chỗ ngủ cũng đã được đổi từ tháp mỹ nhân sang giường bát bộ.
Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua nàng nằm mơ thấy Tiêu Linh, trước đây bất kể nàng có ngày đêm nhớ nhung thế nào, trong giấc mơ cũng không thể tìm thấy bóng dáng của chàng.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, chăn bông rơi tuột xuống, dây lưng áo đã bị cởi ra, trên ngực và bắp chân phủ đầy những dấu tay mới, hoa huyệt trước khi ngủ khô ráo cũng bị dâm thủy thấm ướt đầm đìa cả một mảng.
Là một người sống thực tế, nhưng Thẩm Nghê vẫn cố chấp cho rằng Tiêu Linh ở trong giấc mơ của nàng mới là thật.
*
Chuyện thi thể của Binh bộ thượng thư ở trên đường phố đã truyền khắp triều đình, tất cả mọi người trong điện Kim Loan đều các loại nghi ngờ mưu mô quỷ kế riêng của mình, hiếm có khi náo nhiệt như vậy.
Có người cầu xin Hoàng đế điều tra kỹ càng, có người thì lại nhìn chòng chọc vào cái ghế trống đó, nhưng phần lớn đều sợ hãi ai nấy cũng đều cảm giác được nguy hiểm —— Không một ai là không biết Lữ thượng thư nhiều lần ở trên triều chống đối thánh nhân, thậm chí còn nhắc đến Duyên Quang đế không biết tung tích, sau đó thì gặp bất trắc, còn bị chết thảm một cách kỳ lạ như vậy, ai mà không sợ mình sẽ trở thành vong hồn kế tiếp dưới lưỡi kiếm đó chứ?
Sau khi bãi triều, Thẩm Chiếu Độ vẫn như thường lệ bị gọi ở lại đại điện, Tiêu Loan không ban ghế ngồi cho hắn, hai tay chắp sau lưng từ trên ngai vàng bước xuống, vừa đi vừa nói: "Dùng việc chết chóc để dừng chết chóc mãi cũng không phải là cách, Hoàng huynh cũng không thể "không rõ tung tích được nữa"."
Tiêu Loan dừng trước mặt Thẩm Chiếu Độ: “Thẩm quý phi không mang thai con nối dõi đó đấy chứ?”
Hắn ta thấy sắc mặt Thẩm CHiếu Độ tối sầm lại thì cười một tiếng: “Thẩm quý phi sau khi vào cung thì độc chiếm sủng ái của Hoàng huynh, những phi tần khác lại không có ghi chép hầu hạ, chỉ có nàng ta sẽ có khả năng hoài thai hoài thai long tự của Hoàng huynh. Một khi nàng ta sinh ra Hoàng tử, trẫm phải xử lý thế nào đây?”
Ngày đó bọn họ tấn công vào Hoàng thành, trong cung tràn ngập mùi khói lửa. Cần Chính điện nơi Tiêu Linh ở đang bốc cháy hừng hực, ngói xanh ngói đỏ ầm ầm sụp đổ thành đống đổ nát, mặc dù tất cả mọi người đều đã gắng sức lấy nước dập lửa, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu Cần Chính điện của Hoàng huynh.
Chạng vạng tối lửa mới được dập tắt, Tiêu Loan phái người dọn dẹp tàn lửa, nằm trong đống đổ nát hoang tàn là một hài cốt màu đen, trên xương sườn có quẩn một sợi chỉ vài, lờ mờ có thể nhìn ra được đó là chỉ vàng thêu họa tiết rồng.
Mà mũ miện tua rua đội trên đầu cũng đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lại mười hai chuỗi hạt và trâm ngọc nằm đơn độc rải rác trên mặt đất, cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất.
Tiêu Loan không muốn gánh tội giết huynh, ép cung cũng chỉ muốn Tiêu Linh thoái vị, hắn ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì hắn ta mà chết*. Vì để ổn định lòng dân, hắn ta bắt buộc không thể tổ chức tang lễ, lấy lý do “Nước không thể một ngày không có vua” để lên ngôi.
*我不杀伯仁,伯仁却因我而死 Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết là một câu ngạn ngữ trong “Tấn thư - Liệt truyện 39”, Vương đa͙σ không muốn giết Bá Nhân (tên tự của Chu Nghĩ) nhưng do hiểu nhầm, Bá Nhân đã chết vì ổng. Khi Đôn hỏi có nên giết Chu Nghĩa không, Vương đa͙σ không nói gì, nên Đôn đã hiểu nhầm và ra tay. Sau này khi biết được, Vương đa͙σ khóc to nói: Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.
Nhưng bây giờ nhìn lại, xem ra bây giờ đã đến lúc để cho toàn bộ phe phái cũ từ bỏ ý định của mình.
“Chỉ khi để tất cả người trong thiên hạ đều biết Hoàng huynh đã chết, lại không có con cháu thừa kế, như vậy huynh rồi đến đệ là chuyện hợp tình hợp lẽ, không còn nghi ngờ gì nữa thì ngai vàng này trẫm mới có thể ngồi mà sóng yên biển lặng.”
Thẩm Chiếu Độ vốn không có bất kỳ hứng thú gì với những tranh đấu hoàng quyền này, nhắc nhở với vẻ không vui: “Chưa cần nói đến chuyện nàng ấy không hoài thai, ngay cả khi nàng ấy có, đứa bé sinh ra sẽ chỉ là người của Chiêu Vũ Hầu phủ của thần. Tuyệt đối sẽ không cản trở thiên thu đại nghiệp của bệ hạ.”
“Trẫm đương nhiên tin tưởng khanh.” Tiêu Loan vỗ vỗ vai hắn, “Mặc dù trẫm không muốn thừa nhận là trẫm bức tử Hoàng huynh, nhưng không thể chối cãi chuyện trẫm là hung thủ gián tiếp. Cho nên Hoàng huynh không thể chết vì tự thiêu được, hơn nữa còn phải để lại một bản chiếu thư hoặc dụ chỉ liên quan đến việc truyền ngôi cho trẫm.”
Tiêu Linh khi còn sống không hề để lại dù chỉ nửa câu, có ghi chép thánh chỉ cuối cùng là cho Thẩm Nghê, nội dung là thúc giục nàng ra khỏi cung.
Nhưng trong mắt Tiêu Loan tất cả đều có thể xảy ra trong thánh chỉ này.
Thẩm Chiếu Độ làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Tiêu Loan, thẳng thắn cảnh cáo: “Hy vọng bệ hạ nhớ lời cam kết của ngài, sau khi ngài lên ngôi sẽ không còn Thẩm quý phi nữa, chỉ có phu nhân Chiêu Vũ Hầu mà thôi.”
Tiêu Loan tất nhiên nhớ, nhưng hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chẳng qua mượn thánh chỉ của nàng ta dùng một chút, cũng không phải là để nàng ta ra mặt…”
“Mặc dù tứ hải để là vương thần, nhưng chỉ cần một ngày còn có thần ở đây, Thẩm Nghê chỉ có thể là người của một mình thần.” Thẩm Chiếu Độ không muốn Thẩm Nghê tiếp tục bị vấy bẩn bởi vũng nước đục này, chĩa mũi nhọn ngược lại về phía Tiêu Loan: “Khẩu dụ dễ ngụy tạo hơn thánh chỉ, bệ hạ không ngại thì có thể đến cung của Thái hậu ôn chuyện một chút.”