Hai người đều là lần đầu tiên, muốn tiến vào sâu hơn, nhưng lại lỗ mãng khiến răng đụng vào làn môi mềm, dập môi khiến trong khoang miệng tràn đầy mùi rượu hoa quế xen lẫn mùi máu.
Thẩm Chiếu Độ còn muốn tiếp tục hôn, Thẩm Nghê quay mặt đi chỗ khác đẩy hắn ra: “Đệ không mệt sao? Mau buông ta xuống.”
Thẩm Chiếu Độ tưởng rằng nàng không thích, ủ rũ cụp mi mắt xuống, kết quả một tay Thẩm Nghê vòng qua ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu nhìn về phía trường kỷ có đặt miếng đệm mềm kia.
“Nằm ở đó hôn sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Có quá nhiều thuyền hoa, khắp nơi trên mặt hồ đều là gợn sóng, có lẽ do men say dâng trào, Thẩm Chiếu Độ lảo đảo lắc lư đi trên con đường ngắn ngủi có mấy bước chân này, vừa hay có thể che giấu đôi bàn tay đang run run vì nhịp tim đập rộn ràng.
Nhà đã dột lại gặp đúng trời mưa, hắn mới vừa bước đến gần trường kỷ thì dẫm phải một cái đệm, cả hai người đồng cùng ngã nhào xuống đống đệm mềm mại.
“Cẩn thận!”
Trước khi tiếp đất, hắn nhanh nhẹn xoay người lại, đặt bản thân xuống bên dưới làm đệm thịt cho Thẩm Nghê, ôm chặt lấy cơ thể nàng.
Thẩm Nghê ngẩng đầu, Thẩm Chiếu Độ cũng đang nhìn nàng.
Thẩm Nghê chui vào trong lòng hắn, ánh mắt trêu chọc cùng lưu luyến quẩn quanh trên môi hắn: “Đệ được đó nha, hai năm ở Vệ sở học được những thứ này hả?”
Nàng cố ý quấn chặt lấy người Thẩm Chiếu Độ, vừa mới đến gần đã có thể cảm nhận được hắn cắn răng chịu đựng mạnh mẽ đến mức nào.
“Không phải muốn ta uống rượu sao? Rượu đâu?” Thẩm Nghê ghé sát bên môi hắn nói chuyện, dường như chạm vào cũng dường như không, giống như mồi câu trôi theo dòng nước, vừa muốn chạy trốn vừa muốn dụ dỗ con cá mắc câu.
“Đệ muốn làm gì?” Thẩm Nghê nằm ngửa trên đệm mềm, hơi cong chân cọ cọ vào đũng quần hắn, tựa như cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, “Đây là cách đệ đệ đối xử với tỷ tỷ sao?”
Vật nam tính nhạy cảm bị trêu chọc, Thẩm Chiếu Độ nghiến răng, đưa tay xuống nắm lấy bắp đùi mảnh khảnh của nàng: “Tỷ tỷ sẽ làm như vậy với đệ đệ sao?”
Thẩm Nghê cười khúc khích, giơ cánh tay lên kéo hắn thấp xuống: “ŧıểυ tử hỗn xược, thảo nào ngay từ ban đầu đã không muốn làm đệ đệ của ta.”
Một chân còn lại của nàng quấn lấy eo Thẩm Chiếu Độ, nỉ non bên tai hắn, “Lần đầu gặp mặt, đệ đã có ý đồ bất chính rồi.”
Cả linh hồn lẫn thể xác của hắn đều bị Thẩm Nghê nắm ở trong lòng bàn tay, hắn tự biết bản thân đã không còn chỗ trốn, dứt khoát không chịu đựng thêm nữa, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Vẫn là kiểu hôn không có kiểu cách gì, tùy ý ngậm mυ"ŧ đôi môi của nàng, nhiều lần muốn cắn đôi môi mềm đó, nhưng bởi vì nghe thấy tiếng nức nở của Thẩm Nghê mà dừng sự xâm chiếm của mình lại.
Hai người vụng về đến mức ngay cả lấy hơi cũng không biết, chỉ biết ôm thật chặt đối phương, vào sâu hơn, rồi càng hôn sâu hơn nữa, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, không phải đùa giỡn, mà là quấn lấy nhau như sợ đối phương sẽ biến mất.
“Không được…” Thẩm Nghê gần như ngạt thở đẩy hắn ra, gương mặt đỏ bừng thở hổn hển.
Đầu lưỡi nàng bị mυ"ŧ đến tê dại, khắp toàn thân đều bị cơn mềm oặt khống chế, mà giải dược duy nhất là người đang đè trên người nàng.
“Chiếu Độ…” Nàng kéo vạt áo của mình ra, để lộ rãnh ngực sâu hút, bầu ngực trắng nõn gần như che hết nửa mặt, “Ta nóng quá, đệ thì sao?”
Thẩm Chiếu Độ cũng không muốn chịu đựng thêm nữa, hai tay xé toạc váy của nàng, hai bầu ngực sữa đầy đặn mềm mại bật ra trước mặt hai người.
Thẩm Nghê mới chỉ nghe những ŧıểυ tỷ muội đã xuất giá kể về những chuyện này, nàng cho rằng mình không có chút kinh nghiệm nào vẫn có thể thản nhiên đối mặt với Thẩm Chiếu Độ, nhưng bàn tay thô ráp của hắn đặt lên hai khối thịt non mềm của nàng, nàng vẫn không nhịn được tránh đi.
“Nàng đi đâu?” Thẩm Chiếu Độ lập tức nghiêng người ngăn nàng lại, động tác xoa nắn càng mạnh mẽ hơn, “Nàng sợ sao?”
Sự tồn tại của thứ dưới đũng quần hắn quá rõ ràng, Thẩm Nghê nghĩ đến sự trướng đau mà các tỷ muội nhắc đến, chợt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nàng đối hận đẩy hắn ra: “Đệ, đệ, không cho phép đệ đi vào.”
Nàng thấy Thẩm Chiếu Độ nhướng mày, lập tứ nhéo má hắn tượng trưng cho trừng phạt: “Bất mãn cái gì hả? Bây giờ đệ có thể lập tức cưới ta sao?”
Thẩm Chiếu Độ rất muốn nói có thể, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa xứng với Thẩm Nghê, không có địa vị, không có công trận, thậm chí còn chưa chính thức được gia nhập vào quân đội.
Trong thời gian năm năm này, mỗi ngày hắn đều lo lắng sợ hãi, sợ sáng sớm thức dậy sẽ nghe thấy tin Thẩm Nghê định hôn xuất giá.
Hắn không dám nghĩ, nếu như Thẩm Nghê gả cho người hắn, hắn sẽ đau khổ đến thế nào, hối hận ra làm sao.
Có lẽ, hắn sẽ giết nam tử đó.
Thẩm Nghê cảm giác được sát khí trên người hắn, nàng lo lắng nhìn hắn: “Chịu đựng khổ cực lắm sao?”
Thẩm Chiếu Độ lắc đầu, cúi đầu hôn bả vai của nàng: “Cũng không phải lần đầu tiên ta nhịn đâu.”
Hắn cởi tiết khố ra, lật người Thẩm Nghê lại để nàng nằm nghiêng: “Nàng có để ý ta làm như vậy không?”
Vật nóng hổi kia đè lên phía sau eo Thẩm Nghê, nàng xấu hổ không dám làm ra một cử động nhỏ nào, nghe tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên cổ, giữa chân nàng cũng bắt đầu rỉ ra chất lỏng ướt át.
“Thẩm Chiếu Độ.” Nàng vươn tay ra phía sau nắm lấy cổ tay hắn, “Biết cái gì gọi là phí của trời không?”
Thẩm Nghê lần theo đường nét xương khớp rõ ràng của hắn trượt ra phía trước, đặt lên trên túi ngọc hắn bỏ rơi không cầm lấy, đỏ mặt nói: “Ta ở chỗ này, đệ còn muốn tự mình động thủ sao?”
Động tác của người sau lưng khựng lại, tiếng thở dốc càng trở nên nặng nề hơn.
Hắn nằm trên người Thẩm Nghê, kích động cắn tuyết nhũ của nàng, đầu lưỡi không ngừng xoay tròn trêu chọc đóa hoa mai ở trên đỉnh.
“Nắm chặt một chút.”
Hắn đã không còn thỏa mãn với tốc độ của Thẩm Nghê, thẳng eo điên cuồng chuyển động trước sau, bàn tay mảnh khảnh bắt đầu run lên vì ma sát của hắn.
“Chiếu Độ…”
Thẩm Nghê vừa mở miệng, một dòng chất nhầy vừa đặc vừa lành lạnh phun trào ra bắn lên tay nàng.
Thẩm Nghê muốn thu tay lại, Thẩm Chiếu Độ lập tức phủ lên tay nàng: “Đừng đi.”
Sau khi bắn ra một lần, vật dưới háng hắn vẫn vô cùng cứng rắn dựng đứng lên, mồ hôi rịn ra đọng lại thành giọt nước, từ thái dương trượt xuống, rơi xuống thân thể trần trụi của Thẩm Nghê.
“Nàng cũng ướt rồi.”
Thẩm Nghê ngượng ngùng muốn đẩy hắn ra.
“Đừng sợ.” Nắm được điểm yếu của nàng, Thẩm Chiếu Độ cười rạng rỡ, “Nàng giúp ta rồi, ta cũng phải giúp nàng.”
Váy áo của Thẩm Nghê rất phức tạp, hắn lười cởi, thò tay vào trong tà váy nàng, cách tiết khố nhẹ nhàng ấn vào nơi đã ẩm ướt của nàng.
“Đừng…” Thẩm Nghê giật mình, vội vàng muốn giãy giụa, Thẩm Chiếu Độ lập tức dừng lại động tác trấn an nàng.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương đâu.” Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh hoa môi, gò má Thẩm Nghê bên dưới người hắn đỏ ửng như rạng mây chiều, sắp có một trận mưa triền miên đổ xuống.
Khi những ngón tay thon dài đi vào sâu hơn, toàn thân Thẩm Nghê run rẩy, khẩn trương nắm lấy tay áo Thẩm Chiếu Độ, không kìm được tiếng rêи ɾỉ trào ra.
Không đủ để ma sát, Thẩm Chiếu Độ vươn tay ra ôm lấy cả người Thẩm Nghê vào trong ngực, đẩy chiếc váy vừa dày vừa nặng lên đến ngang hông nàng, đôi chân nàng kẹp chặt lại dưới ánh trăng sáng ngời, ưỡn ẹo như muốn quấn lấy cái gì đó.
“Mở rộng chân ra, được không?” Thẩm Chiếu Độ cúi đầu hôn lên môi nàng, nhỏ giọng dỗ dành, “Ta muốn để cho nàng thoải mái hơn.”
An ủi phát huy tác dụng, Thẩm Nghê ngoan ngoãn mở hai chân ra, ngón tay bị mịt thịt quấn chặt lấy không thể động đậy cuối cùng cũng có thể lần nữa đi vào sâu hơn.
“Ưm…”
Tiếng nức nở cùng tiếng ngân nga theo từng chuyển động ra vào càng lúc càng nhanh của hắn cũng trở nên dồn dập hơn, Thẩm Nghê không thể kiểm soát được hét lên một tiếng, gót ngọc co lại, bật khóc thành tiếng.
Thẩm Chiếu Độ không vì vậy mà bỏ qua cho nàng, nâng người dậy xoay người nàng qua một bên, sau đó ôm chặt nàng từ phía sau.
“Lần này kẹp chặt hai chân lại nhé.”
Thẩm Nghê còn chưa kịp phản ứng, cây gậy nóng hổi kia đã chen qua giữa hai chân nàng.
“Đừng…”
Nàng vừa mở miệng, lập tức bị Thẩm Chiếu Độ ở sau lưng chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ kháng cự.
Làn da mịn màng bao quanh vật thô cứng nổi đầy gân xanh của hắn, hắn cạy hàm răng của Thẩm Nghê, quấy lấy cái lưỡi đang muốn kháng cự của nàng.
Hắn ôm càng chặt, Thẩm Nghê càng kẹp chặt chân lại hơn, vật to dài kia nhiều lần cắm vào miệng huyệt non mềm, ma sát đến mức cả hai người quấn lấy nhau càng thêm chặt hơn.
“Thẩm Nghê.” Bàn tay hắn nắm lấy nhũ hoa đang nhảy loạn kia, đôi môi đặt từng nụ hôn li ti lên vành tai đỏ rực của Thẩm Nghê, “Đợi ta thêm hai năm nữa, ta nhất định sẽ mang theo công trận về cưới nàng.”
Thẩm Nghê quay đầu lại, lập tức bị hắn cắn lấy cánh môi nàng.
“Vậy nếu như ta không chờ thì sao?”
Thẩm Chiếu Độ hung dữ cắn môi dưới của nàng: “Ta sẽ giết tên nam nhân đó, sau đó nhốt nàng ở trên thuyền, cả ngày lẫn đêm đều làm nàng.”
Dương tinh bắn lên chân Thẩm Nghê, nàng không lau đi, xoay người ôm lấy thiếu niên cả người đầy lệ khí kia.
“Đệ đúng là quỷ hẹp hòi mà.”
Mười lăm tháng tám, ánh trăng và bóng đêm vương vấn bên nhau.