Một người một ngựa tất nhiên sẽ đi nhanh hơn một đại đội, Thẩm Chiếu Độ cả đoạn đường thúc ngựa chạy như điện để đuổi kịp Thập Nhị Vệ lên đường trở về hoàng cung trước đó.
Cửa cung đã đóng kín, cho dù Thẩm Chiếu Độ là cận thần cũng không có lý do để vào cung, hắn ngay cả ngựa cũng không thèm xuống dứt khoát chờ bàn giao cấm quân hoàn tất sẽ lập tức trở về phủ.
“Hầu gia, xin dừng bước.”
Thẩm Chiếu Độ nghe thấy có người gọi mình, hắn liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một ŧıểυ thái giám nhìn khá quen mắt đi đến bên cạnh ngựa của hắn, cung kính cúi người bái kiến hắn: “Bệ hạ cho mời Hầu gia đến ngự thư phòng thương nghị quốc sự.”
Thẩm Chiếu Độ nhíu mày.
Đến khi ngồi lên bộ liễn, Thẩm Chiếu Độ ngẩng đầu nhìn dải trời đêm bị bức tường của hoàng cung chia cắt, bên phía cung điện u ám âm u, không biết có bao nhiêu oan hồn ẩn trốn trong đó.
Ngón tay của hắn gõ gõ lên tay vịn, không nhịn được thúc giục: “Nhanh lên một chút.”
Ra khỏi con đường yên tĩnh không tiếng động trong cung, ngự thư phòng đèn đuốc sáng choang đã ở gần ngay trước mắt. Thẩm Chiếu Độ bước xuống liễn, ŧıểυ thái giám cả đoạn đường vẫn luôn đi theo tiến đến gần phía sau hắn, hỏi: “Có cần chuẩn bị đồ ăn cho Hầu gia không ạ?”
Thẩm Chiếu Độ dừng chân một chút, quay đầu lại nhìn cậu ta.
ŧıểυ thái giám nhỏ giọng nói: “Trước khi Hầu gia đến, bệ hạ đã gặp người của Trấn Phủ ty.”
Trấn Phủ ty được Tiêu Linh thành lập sau khi lên ngôi, đây là tổ chức bí mật thu thập tình báo cho Hoàng đế, củng cố Hoàng quyền, ngay cả tâm phúc cận thần như Thẩm Chiếu Độ cũng nằm trong sự giám sát của những người này.
Cánh cửa lăng hoa đỏ thẫm từ từ mở ra, Thẩm Chiếu Độ bước qua ngưỡng cửa đi đến trước án rồng cúi người ôm quyền.
“Trước khi nghị sự, có phải Trẫm nên nói một câu chúc mừng trước với khanh không?”
Thẩm Chiếu Độ nhướng mày, Tiêu Loan nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cao thống lĩnh của Anh Vũ Vệ báo cáo với trẫm, nói ngươi cưỡng chiếm một vị tiên nữ có đôi mắt sáng linh động, huyên náo cả đa͙σ quán đều nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng khóc nỉ non. Người có thể khiến khanh phải phạm giới như vậy thì chỉ có vị Thẩm quý phi kia thôi.”
Ghế thái sư đã được đưa đến sau lưng, Thẩm Chiếu Độ chỉnh sửa vạt áo lại, phát hiện trên đó còn sót lại vài vệt nước, hàng chân mày nhiễm vài phần vui mừng.
“Chuyện này còn phải cảm tạ bệ hạ đã ân cần dạy bảo.”
Nếu không phải Tiêu Loan ép hắn phải “Tận trung với cương vị”, hắn chắc chắn sẽ không lên núi, cũng sẽ không gặp được Thẩm Nghê.
Hương thơm cùng mùi vị dâm mỹ đó dường như còn quanh quẩn trên chóp mũi, lửa dưới đũng quần còn chưa hoàn toàn tắt, mọi suy nghĩ trong đầu hắn đều là Thẩm Nghê.
“Không biết bệ hạ triệu thần vào cung là vì chuyện gì?”
Tiêu Loan thu lại nụ cười trên môi, ngồi thẳng người: “Trẫm muốn để khanh tiếp quản Binh bộ.”
Thẩm Chiếu Độ đơn giản là không hề cân nhắc, từ chối: “Binh bộ và phủ Đô đốc cân bằng lẫn nhau, thần tiếp quản thêm Binh bộ sẽ khó khiến kẻ dưới phục.”
Phủ Đô đốc có quyền thống nhất binh quyền, mà Binh bộ lại có quyền điều động binh quyền. Nếu thật sự tiếp quản Binh bộ, nắm giữ tất cả binh quyền, hắn không tin Tiêu Loan có thể vô tư không lo.
Hắn chưa từng nghiêm túc đàng hoàng, nhưng cũng biết rõ đa͙σ lý vắt chanh bỏ vỏ, sợ chọc tới họa sát thân, hắn từ lâu đã dâng thư khẩn cầu Tiêu Loan thu hồi binh quyền trong tay mình, cho hắn một chức quan nhàn hạ giết thời gian thôi cũng được.
Nhưng Tiêu Loan ở ngay trước mặt hắn ném sổ con qua một bên: “Trẫm cứ như vậy thu hồi binh quyền trong tay những công thần như các khanh, chẳng phải sẽ khiến cho người khác đau xót sao? Trẫm tín nhiệm các khanh mười vạn phần, hy vọng các khanh cũng như vậy.”
Sau đó một đa͙σ thánh chỉ giáng xuống, hắn người đã được phong làm Chiêu Vũ Hầu nay lại trở thành Tả đô đốc nắm giữ binh mã đại quyền, quyền lực trải rộng.
Vinh dự không?
Tất nhiên.
Chỉ là ở trên cao khó tránh được lạnh, đứng càng cao, khi ngã xuống sẽ càng đau.
Hắn vừa mới có được Thẩm Nghê, còn muốn sống lâu một chút.
Cũng may, Tiêu Loan dường như cũng chỉ nói vậy mà thôi, lần nữa mở miệng biểu cảm đã thả lỏng hơn một chút: “Trấn Phủ ty thăm dò được, Binh bộ thượng thư muốn dẫn theo bè cánh cũ của Hoàng huynh chuẩn bị bếu xấu trẫm mưu phản đoạt vị.”
Thẩm Chiếu Độ trước khi bước vào cửa đã đoán trước được.
Tiêu Loan lên ngôi đã nửa năm, nhưng long ỷ này lại không vững chắc, trong triều có không ít người nói hắn ta giết huynh đoạt vị, chỉ trích hắn ta tàn bạo bất nhân, thẹn với liệt tổ liệt tông của Tiêu gia, có lỗi với muôn dân trăm họ trong thiên hạ.
Chẳng qua là những lời đàm tiếu này nổi lên nhanh chóng, nhưng biến mất cũng rất nhanh —— Bởi vì những người nói ra những lời này đều bị Thẩm Chiếu Độ giết.
Tiêu Loan thượng vị không ngay thẳng gì, vì để bịt miệng những người nhàn rỗi kia, hắn ta buộc phải xuất hiện với tư thái của một vị vua nhân từ.
Nhưng thế cục hỗn loạn không cho phép vị vua thật sự nhân từ tồn tại, Tiêu Loan muốn ngồi vững vị trí này, trên tay tất nhiên phải có một lưỡi kiếm sắc bén, khiến thiên hạ phải kinh sợ.
Mà lưỡi kiếm sắc bén này chính là Thẩm Chiếu Độ giết người không ghê tay.
“Lữ Thượng thư đang thương nghị với các vị đồng liêu ở Ngọa Vân các, tính toán dựa theo khoảng thời gian tan cuộc những ngày trước đó, thì bây giờ khanh xuất phát chắc hẳn có thể đuổi kịp ông ta, ra tay trước khi lão về đến phủ.
Khi đang nói chuyện, ŧıểυ thái giám từ nội thất đi ra bưng một bộ trang phục màu đen, đưa đến trước mặt Thẩm Chiếu Độ.
Giết người đối với Thẩm Chiếu Độ mà nói chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, hắn cởi quan bào đang mặc ra, thay y phục dạ hành ở ngay trước mặt Tiêu Loan.
“Thần có thể xin bệ hạ một phần thưởng không?” Đai lưng bó lại, vòng eo thon gầy cùng bờ vai rộng, đường con cơ thể sắc bén, giống như sát khí lóe lên trong ánh mắt hắn.
Thẩm Chiếu Độ chưa bao giờ đòi một phần thưởng gì từ Tiêu Loan, điều này khiến hắn ta ngạc nhiên: “Khanh muốn cái gì?”
“Lần này không cần chuẩn bị thức ăn gì cho thần đâu.” Trong mắt hắn tản ra một chút nhiệt độ, “Hầu phủ thiếu đầu bếp, muốn xin bệ hạ mấy người ngự trù từng hầu hạ cơm nước cho Thẩm Nghê.”
*
Đêm tối gió lớn, Binh bộ Lữ thượng thư giống như mọi ngày, ông ta say khướt được tên sai vặt đỡ đi ra ngoài Ngọa Vân các, ngoài miệng còn la hét muốn khiến cho người của phủ Đô đốc đẹp mặt.
Quán rượu nằm trong một con hẻm hẹp, xe ngựa không chạy vào được. Lữ thượng thư sau khi vẫy tay tạm biệt mất người đồng liêu không về cùng đường, ông ta vùng ra khỏi tay tên sai vặt tự mình đứng thẳng người dậy.
"Đóng cửa quán của ngươi đi, ta tự mình đi."
Tên sai vặt nhìn thời gian sắp đến giờ giới nghiêm, cậu ta cũng vội vàng đóng cửa quán, cúi người gật đầu cung tiễn: "Thượng thư đại nhân đi thong thả, ngài đi cẩn thận nhớ nhìn đường nhé —— "
Tên sai vặt nhìn bóng lưng chắc khỏe của Lữ thượng thư đi xa dần, lúc cậu ta cầm tấm ván lên chuẩn bị đóng cửa quán thì hắt xì hơi một cái.
"Đã đến dương xuân tháng ba rồi mà sao vẫn lạnh thế nhỉ?"
Cánh cửa cuối cùng trong con hẻm đã đóng lại, mặt trăng bị mây đen che lấp, một bóng đen đi ra từ con hẻm nhỏ chồng chất đống sọt đi ra, bên hông hắn ta đeo vỏ trường kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm đen vàng, mỗi một bước đi đều yên lặng đến mức không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lữ thượng thư vẫn còn đang lảo đảo bước từng bước, khi thì chửi đống, khi lại ca một đoạn ca dao, không hề phát giác nguy hiểm đang đến gần.
Tiếng người gõ chiêng đang đến gần, chiếc đèn lồng treo đầu hẻm lay động theo làn gió.
Bước chân của Thẩm Chiếu Độ càng lúc càng nhanh, năm ngón tay siết chặt, hắn sải một bước dài về phía bên phải, lướt qua người Lữ thượng thư.
Một khắc lướt qua vai kia, hắn đột nhiên rút kiếm, động tác xoay người lưu loát, lưỡi kiếm đi ngang qua rạch một đường trên cái cổ ngắn mập mạp của Lữ thượng thư, một kiếm đứt cổ, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không có cơ hội để thốt ra.
Kiếm vàng được tra vào vỏ, Thẩm Chiếu Độ thản nhiên tiếp tục đi về phía trước, Lữ thượng thư đã không còn hô hấp vẫn đứng tại chỗ, loạng choạng mấy bước rồi nặng nề ngã rầm xuống đất.
Mười bước giết một người, xong việc rũ áo ra đi, con hẻm u tối sâu hút chỉ còn lại tĩnh mịch kéo dài.