Lưỡi kiếm đã cứa sâu vào da thịt, máy chảy ra từ cần cổ cứng ngắc của hắn, giống như một sợi lông vũ lướt qua, nhột đến tận xương tủy hắn, nhưng hắn lại không dám manh động.
“Chàng đang làm gì thế?”
Cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực vẫn còn đó, khi Thẩm Nghê mở miệng nói chuyện hơi thở mỏng manh,cổ họng nàng giống như bị một tảng đá thô ráp chặn ngang, giọng nói vừa khàn vừa đục.
Thẩm Chiếu Độ chậm rãi cúi đầu, Thẩm Nghê được hắn đặt nằm ngay ngắn trên tấm đệm bồ đoàn mở mắt ra, bàn tay mềm nhũn vô lực đặt trên cổ tay hắn.
“Còn không mau buông thanh kiếm đó xuống!”
Nàng tức giận vừa mở miệng ra lập tức bị sặc liên tục ho khan mấy tiếng , Thẩm Chiếu Độ vứt trường kiếm trên tay xuống vang lên tiếng leng keng, lập tức lăn một vòng quỳ gối bên cạnh nàng."
"Nàng, nàng..."
Hắn thật sự có quá nhiều nghi vấn, muốn hỏi có phải bản thân đang nằm mơ hay không, muốn hỏi Thẩm Nghê tại sao nàng có thể tỉnh lại, nhưng khi thấy nàng ho khan không dứt, hắn vẫn ngậm miệng lại đỡ nàng ngồi dậy trước.
"Nàng muốn uống chút nước không?"
Bất tỉnh quá lâu, lúc Thẩm Nghê ngồi dậy bỗng thấy xây xẩm mặt mày, nghiêng đầu lảo đảo suy yếu dựa vào bả vai Thẩm Chiếu Độ: "Uống..."
Thẩm Chiếu Độ vội vàng muốn đứng dậy, lại bị nàng yếu ớt kéo ống tay áo lại: "Chàng muốn đi đâu?"
Nàng vừa nôn nóng lại vừa tủi thân, khiến cho Thẩm Chiếu Độ như rơi vào mê man.
"Tất nhiên là đi rót nước cho nàng rồi."
"Vậy ta không muốn uống nữa." Nàng siết chặt tay hắn, dùng trán cọ cọ vào trong lồng ngực hắn, "Ta muốn chàng ở bên cạnh ta hơn."
Khác với sự cứng ngắc lạnh lẽo vừa rồi, Thẩm Nghê trong ngực hắn ấm áp mềm mại, hơi thở yếu ớt lướt qua những ngón tay nứt nẻ của hắn, làm ẩm ướt vùng đất khô cằn trong hắn.
“Vậy nàng ăn trái cây nhé?”
Hắn nhặt một quả lê cánh mình gần nhất lên, sau khi lau vào tấm nệm bồ đoạn sạch sẽ rồi mới đưa cho Thẩm Nghê.
Thẩm Nghê ngước mắt lên nhìn hắn một cái, chê bai đẩy ra: “Đây là đồ cúng, ta không ăn đâu.”
Này cũng không được, kia cũng không xong, Thẩm Chiếu Độ nhíu mày cảm thấy có chút khó khăn: “Vậy…”
“Chàng không hiếu kỳ ta làm thế nào sao?” Thẩm Nghê muốn bổ cái đầu gỗ này của hắn, “Trông chàng không có một chút gì gọi là vui mừng thế!”
Trần phương trượng từng nói với nàng, quy tức hoàn có thể ngụy tạo ra trạng thái chết giả, tác dụng của dược cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù không làm tổn thương đến gốc rễ, nhưng khi dược phát huy tác dụng càng giãy giục, quá trình huyệt đa͙σ đóng lại sẽ càng đau đớn.
Nếu như nàng yên lặng nàng chờ huyệt đa͙σ đóng lại, quá trình giả chết sẽ dễ dàng như đi ngủ thôi, nếu không phải vì nhắc nhở Thẩm Chiếu Độ, nàng còn lâu mới cần phải khổ cực vật lộn với mấy viên thuốc để hít thở.
Kết quả người này thật sự không nghe lời nàng, định tự sát.
Nàng buồn bực vươn tay ra bóp gò má nhếch nhác của hắn: “Chàng đúng là không hề nghe lời ta gì hết!”
Gương mặt dưới ngón tay không còn mềm mại nhẵn nhụi nữa, mà trở nên cứng rắn thô ráp, trải qua sự mài giũa của gió sương nơi sa trường gương mặt này dường như đã trở thành một con dao găm sắc bén.
Thẩm Nghê còn muốn bóp thêm mấy cái nữa, Thẩm Chiếu Độ đột nhiên nhào lên, hai cánh tay ôm nàng thật chặt, cho đến khi cơ thể của hai người dính sát chặt vào nhau, hai cánh tay quấn lấy nàng vẫn không chịu buông lỏng dù chỉ là một chút.
“Úi…” Thẩm Nghê sắp bị hắn ôm đến mức không thở nổi, lúc đang định dùng tay đẩy hắn ta, bỗng có một giọt nước ấm nóng chảy xuống gáy nàng, cảm giác mát lạnh trượt xuống sống lưng nàng.
“Ta biết đau đấy.”
Lời nói không đầu không đuôi này của hắn khiến bàn tay đang đẩy hắn ra của Thẩm Nghê khựng lại: “Vậy chàng bóp ta lại nhé?”
Thẩm Chiếu Độ dựa vào bả vai nàng hơi run lên, đôi môi mềm mại dán lên mạch đang đập của nàng.
“Vậy nên, đây không phải là mơ đúng không?”
Đây không phải là mơ, thứ mà cả đời hắn mong muốn, thật sự đã trở lại trước mặt hắn.
Chấp niệm của hắn, tham sân si bị tất cả mọi người phỉ nhổ khinh bỉ đều không phải là hão huyền, dây tơ dây dưa cũng đã quấn lại thành sợi tơ hồng, buộc hắn và Thẩm Nghê lại với nhau.
Không ai có thể chia lìa bọn họ.
Nước mắt tuôn rơi nhỏ từng giọt lên da của nàng, như Thẩm Chiếu Độ lại không hề phát ra âm thanh nào hết.
Thẩm Nghê vỗ về tấm lưng hơi co quắp của hắn: “Được rồi, chàng còn khóc nữa bảo điện bị chàng làm lụt mấy đấy.”
“Ai khóc chứ.” Sư phản bác của hắn không hề có một chút thuyết phục nào, nhưng vẫn không chịu đứng dậy, chỉ buông tay đang khoác trên lưng nàng ra len len dụi mắt một cái.
Khóe môi Thẩm Nghê cong lên, không trêu chọc hắn nữa, để mặc cho bờ vai rộng lớn của hắn tựa vào người mình, cảm thụ hơi ấm của nàng, chứng minh mọi chuyện là sự thật.
“Thẩm Chiếu Độ.” Cánh tay ôm lấy nàng lại siết chặt, Thẩm Nghê không dung túng cho hắn nữa, “Chàng còn siết chặt nữa thì ta sẽ phải chết thật đấy.”
“Không cho nàng nói chết!”
Hắn kích động bật người dậy, đôi mắt được nước mắt gột rửa sạch sẽ trong veo, ánh mắt đục ngầu trống rỗng ban nãy đã không còn nữa, thay vào đó là vành mắt hồng hồng, khiến người ta sinh lòng thương xót.
Thẩm Nghê không mấy để ý, nhìn cánh cửa điện đóng chặt một chút, đanh định đứng dậy, Thẩm Chiếu Độ vẫn còn đang nắm bả vai nàng không chịu buông tay.
Hắn cố gắng mở to đôi mắt đẫm nước mắt của mình trừng nàng: “Nàng nói lại đi, không cho phép nói đến từ đó nữa.”
Lúc thuốc gần hết tác dụng, giác quan đầu tiên khôi phục là thính giác, Thẩm Nghê nghe thấy tiếng rống lên đầy giận dữ của Đổng Thương, nàng không biết bên ngoài còn có người khác canh chừng hay không, không có tâm tư đùa giỡn với hắn.
“Chàng nhỏ giọng một chút, e rằng người ta sẽ biết được ta vẫn chưa…”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Nghê đã bị hắn ngang ngược che miệng lại, chỉ có ú ớ mấy tiếng rồi sau đó là lời mắng hắt thốt ra: “Chàng làm gì thế!”
“Không cho phép nói từ đó.” Một khi hắn đã cố chấp thì ai cũng không thể lay động được, ép nàng phải nói lại lần nữa, “Lát nữa nàng phải nói lại lần nữa đấy.”
Thẩm Nghê nghiêm túc quan sát hắn một chút, phát hiện trên mặt hắn không hề có ý đùa giỡn, nàng khẽ bật cười thành tiếng.
“Được rồi, được rồi.” Nàng kéo lấy tay Thẩm Chiếu Độ, chạm vào vết thương đã đóng vảy sần sùi của hắn, hàng lông mày nhướng lên rồi lại rũ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay hắn, “Đau lắm đúng không?”
Người A Ngọc Kỳ mang theo đều là thị vệ tinh nhuệ, một người hắn có thể thoát khỏi vòng vây, nhất định trên người đã chịu không ít vết thương.
Đối diện với đôi mắt mơ hồ của nàng, trái tim Thẩm Chiếu Độ cũng mềm theo.
“Không đau.” Hắn trở tay nắm lấy bàn tay Thẩm Nghê, mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu dùng chóp mũi chạm lên chóp mũi nàng, “Chỉ mải thương xót nàng bỏ ta lại, những chuyện khác ta không quan tâm.”
Thẩm Nghê bị hắn chọc cười, giơ tay lên nhéo chóp mũi của hắn: “Từ lúc nào miệng lưỡi chàng trở nên trơn tru như vậy?”
“Đây đều là lời thật lòng.” Thẩm Chiếu Độ lần nữa ôm nàng vào trong lòng, “Ta cũng rất muốn nghe lời của nàng, nhưng nghĩ đến cuộc sống sau này không có nàng, ta không sống nổi.”
Nước mắt vất vả lắm mới nuốt ngược trở lại giờ phút này lại bắt đầu trào ra, hắn lại giấu mặt vào hõm cổ của Thẩm Nghê: “Nàng không thể nhẫn tâm để ta sống một mình được.”
Tiếng chuông giữa trưa hùng hồn lại linh hoạt kỳ ảo, hai tay Thẩm Nghê khoác lên vai hắn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sự chán ghét từ trong nội tâm nàng dành cho hắn dần dần giảm bớt, có thể là lúc ở trong sau núi phía sau hành cung, có lẽ là khi hắn vì nàng đối đầu với Thẩm Họa ở điện Tử Vi.
Hắn dùng vô số điều thiên vị và sự tình yêu của mình để đúc thành một tòa thành trì vây khốn nàng vào trong đó.
Trước khi mất đi ý thức, ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu nàng, chính là muốn hôn Thẩm Chiếu Độ.
Mà hiện tại cũng như vậy.
“Thẩm Chiếu Độ,” Nàng kéo bàn tay hắn qua đặt trên bụng mình, “Ta đói rồi.”
Thẩm Chiếu Độ lần nữa lại gặp khó khăn.
Hắn đang định đứng lên thì Thẩm Nghê lại không chịu buông tay hắn ra, mặc dù trong bảo điện đầy thức ăn, nhưng…
Hắn nhặt quả lê vừa rồi vẫn còn ở đó lên, cắn một miếng, rồi đưa lại cho nàng: “Ta đã ăn rồi, không còn coi là đồ cúng nữa.”
Thẩm Nghê từ lâu đã quen với thói vô sỉ này của hán, nàng cười một tiếng yếu ớt, nhưng không chịu nhận lấy quả lê: “Ta đói bụng không còn sức nữa, chàng đút ta ăn đi.”
Thẩm Chiếu Độ ngẩn người.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy từ sau khi tỉnh lại Thẩm Nghê cực kỳ dính người, không phải kiểu quấn quýt dây dưa vui sướиɠ khi ở trên giường đó, mà là một loại ỷ lại gần gũi.
Khiến cho lòng người rung động.
Khóe môi bất giác cong lên, Thẩm Chiếu Độ đưa quả lê đến bên miệng nàng, nhưng Thẩm Nghê dùng tay che miệng lại.
Nàng ra vẻ thần bí lắc đầu, ngẩng dậy từ trong lòng của hắn, đẩy quả lê về đến bên miệng hắn: “Chàng cắn một miếng, nhưng không được phép nuốt xuống.”
Thẩm Chiếu Độ nghe lời làm theo, hắn mới vừa cắn một miếng nhỏ, Thẩm Nghê lập tức tiến lên trước, vươn lưỡi ra cuốn lấy miếng lê trong miệng hắn.
“Đừng…”
Thẩm Chiếu Độ hốt hoảng tránh về phía sau, hai tay Thẩm Nghê lập tức kẹp lấy mặt hắn, hung dữ nói: “Chàng dám chê ta!”
“Không phải!” Thẩm Chiếu Độ hoảng loạn đến mức giọng run cả lên, ngậm miếng lê trong miệng nuốt xuống không được nhả ra cũng không xong, chỉ có thể ồm ồm nói tiếng không rõ ràng, “Ta bẩn.”
Trên mặt hắn dính đầy máu và bụi đất dơ bẩn không nhìn nổi, đôi môi khô bút, vừa chật vật lại khó coi.
“Ai nói bẩn chứ.” Hai tay Thẩm Nghê càng siết chặt hơn không cho hắn cúi đầu xuống, nàng ngồi dậy nhắm mắt hôn lên môi hắn, muốn cắn nát miếng lê kia ra, để nước lê ngòn ngọt làm dịu đi răng môi khô khốc của hai người.
“Sau này, không cho phép chàng nói mình dơ bẩn.” Thẩm Nghê mở mắt ra, dùng ngón tay từng chút lau sạch vết bẩn trên mặt hắn: “Cho dù có bẩn, ta cũng muons chàng.”
Nói xong, nàng ngậm lấy môi dưới của hắn một lần nữa, quấn lấy đầu lưỡi của hắn vụng về dây dưa.