Lúc Thẩm Nghê xông ra ôm lấy Thẩm Chiếu Độ bảo vệ hắn trong ngực, Trần phương trượng cũng nhanh chóng đuổi theo rút kiếm đuổi hai ảnh vệ còn muốn động thủ kia đi.
Ông lấy một cái bình sứ từ trong lồng ngực ra, đổ hai viên thuốc nhỏ đưa đến bên miệng Thẩm Chiếu Độ.
Thẩm Chiếu Độ nhận ra là Trần phương trượng, thấy ông cũng khoác áo choàng y hệt của Thẩm Nghê, dù đau đến mấy cũng quay mặt đi chỗ khác: “Không uống, cút!”
Trần phương trượng không nhúc nhích: “Thuốc cầm máu, nếu không uống vào tối nay ngươi sẽ nộp cái mạng ở đây đấy.”
Thẩm Chiếu Độ tức giận trừng mắt nhìn Trần phương trượng, lục phủ ngũ tạng dường như đang căng lên vì đau đớn, mảng đỏ mỏng nổi ở đuôi mắt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hơi thở lúc thì gấp gáp, lúc lại mỏng manh.
“Dù sao ta không…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Thẩm Nghê đã cầm lấy viên thuốc nhét vào trong miệng hắn, hai ngón tay bóp miệng hắn: “Nuốt xuống.”
Thẩm Chiếu Độ bất mãn nhìn nàng một cái, không có kết quả, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống.
Sau trận quyết chiến hỗn loạn này, thứ thổi qua phủ Chiêu Vũ hầu không phải là gió, mà là máu tanh hòa lẫn với sát khí, mãi cho đến khi vết máu trên từng phiến đá, ngọn cỏ được rửa sạch, khi hương hoa ban đêm nở rộ, bầu không khí tràn ngập sự kinh hãi mới tản đi bớt.
Ánh nến trong Trạc Anh đường sáng trưng, mùi tùng hương nhàn nhạt dưới tác dụng của ánh lửa ấm áp khuếch tán tỏa hương trong không khí, Thẩm Nghê hắt xì hơi một cái, thìa kim sang dược đang rắc dở đổ hết lên vết thương chưa kết vẩy trên lưng Thẩm Chiếu Độ, hắn đau đến nỗi không kiềm chế được co quắp người lại.
Hắn đợi một lúc, không thấy Thẩm Nghê có bất kỳ bày tỏ gì thì bất mãn muốn xoay người lại, bả vai của hắn lập tức bị đè lại: “Người đừng lộn xộn, sắp xong rồi.”
“Nàng thay đổi rồi.”
Thẩm Chiếu Độ không nhúc nhích nữa, nhưng hai tay rảnh rỗi lại không chịu ngoan ngoãn, thò tay xuống dưới giường nắm lấy viên ngọc trai nhỏ trên đôi giày lụa của nàng: “Thấy ta chảy máu đầm đìa, nàng không có khóc nữa.”
Sau khi bôi thuốc xong cho tấm lưng máu thịt lẫn lộn kia của hắn, Thẩm Nghê cầm lấy chiếc quạt tròn nhẹ nhàng quạt gió cho hắn: “Đô đốc, ngươi đã cập quan rồi đấy.”
*及冠 Từ cập quan là dùng để chỉ con trai đã hai mươi tuổi.
Thẩm Chiếu Độ nghe ra được nàng đang châm chọc tính trẻ con của mình, hắn xoay người ngồi dậy, trong tiếng quát lo lắng cùng trách mắng của nàng đè nàng lên giường.
Chỗ thuốc mới khó khăn rắc lên giờ bị trôi đi hết, nàng tức giận nói: “Ta thấy ngươi còn không bằng mười năm trước, còn trẻ con hơn cả Vô Danh.”
Thuốc của Trần phương có tác dụng thần kỳ, Thẩm Chiếu Độ đã không còn cảm thấy đau đớn khó chịu nữa, hai cánh tay trần trụi chống trước người Thẩm Nghê, đôi mắt hắn còn sáng hơn cả ánh đèn trong phòng, bên trong chỉ chứa được mỗi hình bóng của nàng.
Mười năm trước như vậy, mười năm sau cũng như vậy.
Hơn ba ngàn ngày lẫn đêm, hắn từ nơi hoang dã đi đến triều đình, vượt qua những xác người chất thành núi, qua cả máu chảy thành sông, một thân một mình cô độc lớn lên trở thành ngọn núi cao sừng sững, đứng trên đỉnh núi gánh vác cả nửa giang sơn, nhưng điều hắn nhìn thấy vẫn chỉ là một mình nàng.
Lòng nàng mềm thành một vũng người, giơ tay lên khẽ sờ lên vết sẹo trắng nhạt trên mặt hắn: “Đau không?”
Trên bàn tay nõn nà còn sót lại một chút mùi tùng hương, Thẩm Chiếu Độ bị nàng sờ đến mức lòng xôn xao, không nhịn dựa kề sát mặt vào lòng bàn tay nàng, dụi dụi: “Không đau, chút vết thương nhỏ này có là gì.”
Mặc dù nói đau có thể sẽ lấy được tình cảm của Thẩm Nghê, nhưng hắn muốn cho nàng thấy mình đã trưởng thành một ngọn núi cao, nàng có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại, phụ thuộc vào hắn hơn.
Khi nhìn thấy trong mắt nàng lại bắt đầu có ánh nước, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi nàng: “Ta nói không đau rồi mà, nàng khóc cái gì?”
Vừa nói dứt câu thì chính hắn lại ngẩn ra, sau đó càng hưng phấn hơn dụi đầu vào hõm cổ của nàng, vết thương lại nhói lên cũng phải ôm nàng thật chặt, bàn tay to lớn thô ráp tha thiết lần mò vào trong làn váy của nàng.
“Hầu gia!” Tiếng gõ cửa “Rầm rầm” của tên sai vặt ở bên ngoài vang lên, “Bên ngoài có vị Thẩm đại nhân muốn gặp Hầu gia, chúng ŧıểυ nhân sắp không ngăn được ông ấy xông vào rồi!”
Thẩm Nghê ý thức được vị “Thẩm đại nhân” kia là ai, nàng nhanh chóng muốn đứng dậy, nhưng Thẩm Chiếu Độ hoàn toàn không có ý buông tay, cắn mυ"ŧ vành tai của nàng, càng quấn lấy nàng chặt hơn.
“Thẩm Chiếu Độ!”
Bàn tay đang đẩy vạt áo nàng ta dừng lại một lát, Thẩm Chiếu Độ dứt khoát đèn nửa người lên trên người nàng, nhỏ giọng tố cáo: “Ta còn chưa bôi thuốc xong.”
“Ta trở lại sẽ bôi thuốc tiếp cho ngươi.” Thẩm Nghê nhíu mày chỉ đầu vai hắn, “Ngươi nhìn đi, vết thương lại hở ra rồi.”
Thẩm Chiếu Độ cúi đầu, quả nhiên trên miếng vải trắng đã lấm tấm vết máu đỏ thấm ra, hắn buông tay Thẩm Nghê ngoan ngoãn nằm xuống: “Vậy nàng giúp ta cột chặt lại lần nữa rồi hẵng đi ra ngoài.”
“Còn chậm trễ nữa là muốn để cho thuộc hạ thấy bộ dạng xốc xếch này của ngươi hả?”
Sáu mươi trượng ở trong Chiếu ngục kia, mặc dù quản ngục không dám đánh mạnh tay, nhưng vẫn đánh đến mức khiến vết thương ngoài da của hắn trông rất dữ tợn, hơn nữa vừa rồi còn bị chém vài nhát, cả người quấn đầy vải trắng, ngay cả y phục cũng không mặc được, nhìn quả thật sự có chút hủy hoại thanh danh.
Vì để bôi thuốc cho hắn, Thẩm nghê chỉ mặc một chiếc váy mỏng với ống tay áo bó. Mà bên ngoài gió đêm rất lạnh, nàng không thể không phủ thêm áo khoác rồi mới ra cửa.
Hắn nhìn chằm chằm áo choàng màu đen kia, cuối cùng vẫn giận dỗi quay đầu lại gào lên: “Để cho cái tên lỗ mũi trâu đó đi vào bôi thuốc cho ta.”
Thẩm Nghê mới bước một chân ra khỏi Trạc Anh đường, quay đầu nhìn cái đầu sọ vênh váo nằm trên giường, muốn mắng hắn ngây thơ chết đi được, nhưng vừa mở miệng lời đến đầu lưỡi lại uốn lại, nói: “Ngoan ngoãn nằm xuống, lúc ta trở lại mà để ta nhìn thấy vết thương lại nứt ra, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.”
*
Phòng bị ở cửa sau Hầu phủ còn nghiêm ngặt hơn cả cổng chính, khi Thẩm Nghê đến nơi, một nhóm thị vệ lập tức tách ra thành một đường cho nàng tiến lên.
Dưới cánh cửa treo chiếc đèn lòng có chữ Thẩm, Thẩm Chính Vinh đang đứng hiên ngang như cây tùng bách, mạnh mẽ ngay thẳng bị đám thị vệ bao vây cũng không có chút phiền loạn, cho đến khi ông nhìn thấy Thẩm Nghê đi tới, mặt mũi nghiêm nghị mới thoáng dịu lại.
“Tham…”
“Nếu như phụ thân không coi con là nữ nhi của người, vậy thì con sẽ đi vào trong.”
Thẩm Chính Vinh ngạc nhiên, nhưng lại không một chút do dự bỏ vạt áo xuống đứng thẳng người dậy: “Con thật sự muốn bỏ mặt mũi của tiên đế, không thèm màng đến để ở bên cạnh cái người đang ở bên trong kia sao?”
Thẩm Nghê không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ trần thuật lại thực tế: “Là tiên đế bỏ mặc không màng đến con, con mới có thể xuất hiện ở nơi này.”
“Như vậy làm sao có thể gọi là bỏ mặc,” Thẩm Chính Vinh nóng nảy, “Bao nhiêu người khát vọng thoát khỏi thâm cung, chẳng lẽ con muốn cùng người táng thân trong biển lửa, hay là cô độc chết già ở một nơi như thế?”
“Con thà rằng ngài ấy kéo con chết cùng, như vậy còn có vẻ có quyết đoán.” Thẩm Nghê cố nén chua xót, “Trước khi ngài ấy chết sao không suy nghĩ một chút, thân phận của con như vậy làm sao có thể giữ được mình trong cái thời loạn thế như thế này? Ngài ấy nói là người yêu con, là đưa cho con một xấp văn thư để cho cả nhà chúng ta phải rơi vào cảnh chạy trốn sao?”
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪,怀璧其罪) : Thất phu là dân thương vốn không có tội, nhưng vì trong người có mang theo ngọc bích mà thành có tội. Ý chỉ là những người có thứ quý giá hơn người khác thì chắc chắn sẽ bị người ta ganh ghét, thậm chí hãm hại, vu oan.
Nếu như không phải Thẩm Chiếu Độ đủ cứng rắn, đa͙σ thánh chỉ trong tay nàng đủ để cho toàn bộ trên dưới Thẩm gia bị đầy vào trong ngục tù, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nàng đúng là đã từng yêu Tiêu Linh, từng yêu cái nữ nhi tình trường người dành cho nàng, chàng chàng thiếp thiếp, nhưng cái thứ tình yêu nhỏ bé hư ảo này chỉ có thể tồn tại trong thời đại thịnh thế như dệt hoa trên gấm, một khi rơi vào vũng bùn, người đầu tiên bị bỏ rơi chính là nàng.
“Ngài ấy cho rằng tẫn quốc là việc rất cao quý sao? Chẳng qua là không chấp nhận nổi việc thua cuộc, muốn lưu lại thanh danh tốt cho huynh đệ, ngài ấy có thật sự nghĩ đến một con đường lui cuối cùng cho con sao!”
Những lời đại nghịch bất đa͙σ như vậy vang vọng khắp bầu trời đêm yên tĩnh, Thẩm Chính Vinh một người luôn khôn khéo bị nữ nhi nói đến mức không thốt nên lời.
Một bước vào cánh cửa cung sâu như biển rộng, ông đã rất nhiều năm không cùng nữ nhi đối mặt nói chuyện như vậy.
Nữ nhi trong ký ức của ông vừa ham chơi lại nghe lời, khi còn nhỏ có khi gối đầu lên chân ông ngủ, nước miếng chảy ướt vạt áo của ông, khi tỉnh lại phát hiện ra thì nơm nớp lo sợ nhìn ông, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Giữa phụ tử và nữ nhi bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
“Mẫn Mẫn…”
“Phụ thân, con chỉ hỏi người một câu.” Thẩm Nghê không vì hai người đồng thời lên tiếng mà lùi bước, “Người để cho con vào cùng là vì củng cố địa vị của Thẩm gia sao?”