Thẩm Nghê chưa lùi được hai bước đã đụng phải hương án, tay nàng siết chặt vạt áo lỏng lẻo, nhưng không dám khiêu chiến Thẩm Chiếu Độ.
Thẩm Chiếu Độ nhìn dáng vẻ tức giận mà không dám nói của nàng, hắn tùy tiện ném cây trâm vàng sang một bên, túm lấy vạt áo tán loạn của nàng kéo xuống: "Nương nương mài cây trâm sắc bén như vậy, là vì muốn lấy mạng của thần sao?"
Cây trâm rơi xuống phát ra tiếng vang lanh lảnh, Thẩm Nghê bị buộc phải ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt: "Ta còn chưa không biết tự lượng sức mình đến mức đó." Trong ánh mắt yêu kiều ẩn chứa đầy gai độc, "Muốn ta trao thần cho loại nghịch tặc như ngươi, ta thà chết còn hơn!"
Trong đại điện rộng lớn trống rỗng bỗng vang lên tiếng hét duyên dáng dồn dập, cả người Thẩm Nghê bỗng nhẹ bỗng, trong chớp mắt đã bị Thẩm Chiếu Độ ôm ngang người lên.
"Thần còn phải chạy về cung phụng lệnh." Đôi chân dài của hắn bước qua một hàng đệm cói, khom người đặt Thẩm Nghê lên lớp vải mỏng mềm mại, "Chỉ có để nương nương chịu ấm ức cầu nguyện ở đây rồi.”
Một tay Thẩm Chiếu Độ đè bả vai nàng lại, một tay nắm lấy vạt áo đơn bạc kéo mạnh một cái, đa͙σ bào cùng áo lót màu trắng mộc mạc bên trong lập tức biến thành tấm vải rách.
Hắn cởi đai lưng của mình ra, dươиɠ ѵậŧ có phản ứng đã cương cứng từ lâu đè lên bụng Thẩm Nghê: “Thập Nhị Vệ còn đang chờ thần ra lệnh, nếu như thần không có được bảo bối mong muốn, kiếm của bọn họ sẽ phải rút ra khỏi vỏ.”
Nào có đa͙σ lý đã rút kiếm ra khỏi vỏ mà không thấy máu đổ.
Thẩm Nghê lập tức dừng vùng vẫy, phẫn uất nhìn Thẩm Chiếu Độ lập mưu bày kế: “Vô sỉ!”
Thẩm Chiếu Độ vẫn nở nụ cười: “Thần chưa bao giờ ép bức nương nương hiến thân, chỉ là nương nương đã đặt mũi tên của thần lên dây cung, thần không bắn không được.”
Vật nóng bỏng đè trên bụng nhỏ càng căng cứng hơn, Thẩm Nghê nhìn cây trâm vàng cắm vào cột gỗ ở một góc xó xỉnh qua bờ vai của hắn, vân gõ nứt ra, đầu trâm sắc nhọn cắm sâu vào bên trong, bàn tay đang siết chặt dưới ống tay áo của nàng cũng buông lỏng.
Tính mạng của tất cả mọi người trong đa͙σ quán đang nằm trong tay Thẩm Chiếu Độ, nàng còn có thể giãy giụa cái gì nữa đây?
Coi như bị chó cắn đi.
Nàng quay mặt đi chỗ khác nhắm chặt mắt lại, có nén cảm giác nhục nhã, nhẹ giọng nói: “Mong Đô đốc thương tiếc…”
Mắt không thấy, thính giác trở nên nhạy bén hơn.
Thẩm Nghê nghe thấy tiếng y phục ma sát sột soạt ồn ào, vật cứng rắn đè trên bụng nàng đã rời đi, tiết khố bên trong bị xé toạc ra, hơi lạnh mát rượi của núi rừng buổi chiều tối lướt qua hạ bộ nàng, tiếng cười khàn khe khẽ của Thẩm Chiếu Độ còn chói tai hơn tiếng tiếng gió thét gào qua khe cửa sổ.
"Thần đây là lần đầu, nhiều chỗ mạo phạm, mong nương nương bỏ qua cho..."
GIọng nói bỗng nhiên trở nên gần hơn, ngay cả tóc mai hai bên thái dương cũng bị hơi thở của hắn lướt qua phải run lên trong sợ hãi.
Thẩm Nghê muốn mở mắt, nhưng giữa hai chân nàng đột nhiên có một con mãnh thú xông vào, không hề có một chút do dự nào, cứng rắn đâm vào trong miệng huyệt không mấy ướt át của nàng, khiến nàng bị đau lập tức rên lên một tiếng, giơ tay lên muốn đẩy hắn ra.
"Ngươi đi ra..."
Thẩm Chiếu Độ vừa mới nếm được ngon ngọt, lúc này làm sao có thể bỏ qua cho nàng được.
Hắn bị xoắn lại không có cách nào tiến vào sâu hơn, hắn luồn tay xuống dưới chiếc yếm màu hồng cánh sen đang phủ lên đỉnh nhũ hoa kia, bàn tay có thể bẻ gãy xương người vào giờ phút này bỗng trở nên mềm nhũn, lần mò xoa nắn bầu ngực tuyết trắng một tay không thể nắm xuể. Hắn mân mê cho đến khi đỉnh nhũ hoa dần dần dựng thẳng lên, đường hầm khô khốc cuối cùng cũng có nước rỉ ra.
Hắn nâng hai chân của Thẩm Nghê lên, miệng huyệt nhỏ hẹp ngậm lấy quy đầu sung huyết căng phồng của hắn, trên thân cây gậy cứng kia đua nhau nổi đầy gân xanh nhao nhao muốn thử, hắn đẩy đẩy từng chút từng chút một đi vào bên trong.
Thẩm Nghê đau đến mức hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kháng cự: "Đau..."
Biểu tượng kỳ lân trên quan bào bị mở toang ra, Thẩm Chiếu Độ khó khăn tiến lại gần, nhưng Thẩm Nghê vẫn còn đang vùng vẫy, vặn vẹo, kẹp hắn chặt đến mức suýt chút nữa là hắn bắn ra.
"Đau mà nàng còn nhúc nhích sao?" Hắn lên tiếng, không thể che được tiếng thở dốc của mình, hắn thẹn quá hóa giận nhéo eo Thẩm Nghê, cậy mạnh hung hăng đâm vào.
Tiếng rêи ɾỉ thê lương làm kinh động đến cả ánh đèn đuốc trong phòng, Thẩm Nghê túm lấy cánh tay đang đặt trên người mình, theo mỗi lần hắn chầm chậm rút ra đâm vào nàng cũng không chịu thua ghì thật mạnh móng tay cắm vào cánh tay hắn.
"Xem ra Đô đốc không lừa ta. Phàm là người đã từng làm chuyện này một lần, sẽ không khiến cho người ta phải khó chịu như vậy."
Sắc mặt Thẩm Chiếu Độ cứng đờ, động tác dưới thân đột nhiên trở nên cuồng bạo, những tiếng rêи ɾỉ nhẫn nhịn giữa môi lưỡi Thẩm Nghê không thể giấu được nữa, giống như tiếng chim non khóc lóc nỉ non, cho dù có cứng rắn hơn nữa nhưng khi nghe thấy cũng phải trở nên mềm nhũn.
Mỗi lần hắn cắm vào, cây gậy thịt cứng rắn kia lại đi vào sâu hơn một chút.
Vật nam tính mạnh mẽ cắm vào trong hoa tâm, Thẩm Nghê nắm lấy tấm đệm cói dưới người, suýt chút nữa không nhịn được mà rên thành tiếng.
"Nương nương, dáng vẻ hiện tại của người không hề giống như đang khó chịu." Thẩm Chiếu Độ sờ nơi giao hợp giữa hai người, nơi đó đã có dịch trong suốt chảy ra, ướt đẫm cả một mảng.
Sợi chỉ bạc treo trên hai ngón tay rắn rỏi, Thẩm Nghê xấu hổ không chịu nổi, nàng bỗng nhiên thít chặt hoa huyệt, bao bọc sít sao lấy vật đang cắm vào kia.
Thẩm Chiếu Độ chưa bao giờ được nếm trải loại cảm giác này, vật nam tính cực kỳ nhạy cảm bị sự mềm mại nuốt trọn, dương tinh cố gắng đè nén không bắn trong tích tắc đã phun trào, khiến hắn vội vàng rút ra, chất dịch trắng đục nhớp nháp lập tức rơi xuống đa͙σ bào và tấm đệm cói bên dưới.
Mánh khóe thành công, Thẩm Nghê híp mắt khẽ cười xùy một tiếng: "Hóa ra Đô đốc không chỉ giết địch thần tốc, mà đầu hàng cũng giống như vậy."
Vải thô áo gai không thể làm che đi gò má hồng đào của nàng, chất giọng càng khàn khàn càng làm nổi bật lên vẻ kiều diễm của nàng, cười một tiếng là có thể làm điên đảo chúng sinh.
Thẩm Chiếu Độ nhìn thấy sắc nước lênh láng, vật bên dưới vốn chưa hoàn toàn mềm xuống lại ngóc đầu dậy, hắn nghiêng qua một độ cong lạnh lùng, xé mảnh vải trên ngực, cởi áo bào tướng quân và đồ lót mặc bên trong ra ném xuống dưới đáy án, hai cánh tay để trần đè lên người Thẩm Nghê.
Bầu ngực tròn trịa khiến người ta rạo rực kia dán chặt lên ngực hắn, nhũ hoa nhẹ nhàng cọ xát lên cơ ngực hắn chỉ cách một lớp lụa mỏng, gần như không có gì che chắn giữa bọn họ.
Hắn cúi đầu xuống, hàm răng cắn chặt miếng vải quấn quanh ngực mỏng manh, hơi thở ẩn nhẫn phả lên cổ nàng: "Tên hôn quân đó truyền đạt tin tức sai lệch cho nương nương rồi. Thần giết địch không phải nhanh, mà là mạnh."
Mảnh vải che chắn cuối cùng cũng bị hắn xé nát một cách tàn nhẫn, Thẩm Nghê còn chưa kịp hét lên, cây gậy vẫn luôn đặt bên chân nàng bất ngờ tấn công giống như thú dữ, nặng nề xuyên qua nàng, đâm thẳng vào chính giữa hoa tâm vẫn còn đang tê dại.
Mỗi một lần cắm vào càng mạnh hơn càng sâu hơn, là mỗi một lần Thẩm Nghê cảm giác như mình sẽ bị đụng văng ra ngoài, nhưng lại bị một bàn tay thô ráp kéo trở về chỗ cũ, tiếp tục đón nhận từng đợt va chạm.
Làn da dưới lòng bàn tay trở nên bóng nhờn, cả người Thẩm Chiếu Độ cũng đổ mồ hôi.
“Người cắn răng chịu đựng làm gì?” Hắn há miệng ngậm lấy nhũ hoa đang nhảy lên nhảy xuống bên môi mυ"ŧ chùn chụt, đến khi nghe thấy âm thanh yểu điệu hít một hơi sâu mới hé miệng ra lần nữa: “Lúc tên hôn quân kia làm người, không phải người rêи ɾỉ rất sung sướиɠ sao?”
"Ngươi!"
Tên điên này, ngươi có biết mình đang nói cái gì không!
Thẩm Chiếu Độ bắt lấy bàn tay đang quơ về phía mình, nụ cười trên môi hắn càng sâu xa hơn: “Rõ ràng thần lớn hơn hắn ta, vì sao nương nương không thích?”
Cứ nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều nũng nịu của Thẩm Nghê thở gấp nằm dưới người tên hôn quân đó thừa nhận hoan ái từ hắn ta, lửa hận của Thẩm Chiếu Độ càng cháy dữ dội hơn. Hắn nắm lấy chân còn lại của nàng quấn lên hông mình, dường như muốn nhét cả túi ngọc của mình cùng nhau chen vào bên trong, chiếm lấy tất cả của nàng.
Hắn muốn Thẩm Nghê biết, hắn mạnh hơn tên hôn quân vô dụng kia rất nhiều.
Động tác rút ra rồi đâm vào càng lúc càng mãnh liệt, mở rộng ra nơi kết hợp giữa hai người càng chặt chẽ hơn, đâm đến mức dâm thủy văng ra khắp nơi, nửa người dưới của Thẩm Nghê bị nâng lên vặn vẹo cũng không thể cản được mãnh thú đang ra vào, hai tai nàng bất lực ôm lấy bả vai Thẩm Chiếu Độ, yêu kiều run rẩy cầu xin tha thá: "Cầu xin ngươi, ưm, nhanh, nhanh quá..."
Sau đó âm thanh rêи ɾỉ quyến rũ cũng theo đó tràn ra, nhưng không thể ngăn được sự ra vào gần như điên cuồng của Thẩm Chiếu Độ.
Hắn cúi đầu hôn lên bờ môi đang hé mở của nàng, tham lam liếʍ láp cái lưỡi mềm mại kia, bàn tay đang ôm lấy ôm nàng chuyển qua trước ngực, vân vê núm vυ" giữa kẽ ngón tay, suồng sã xoa bóp hai bầu ngực mềm mại.
Thẩm Nghê cố gắng đè nén cảm giác khó chịu, vùi mặt vào trong hõm cổ của hắn, bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve dọc theo rãnh lưng hắn đi xuống.
"Đừng bóp... Ưm, đừng bóp mạnh như vậy..."
Thẩm Chiếu Độ đang chuyển động trên người nàng dừng lại một chút, bắt lấy bàn tay đang quấy rối của nàng đè lên đệm cói, duỗi thẳng eo bắn toàn bộ chất lỏng sền sệt vào nơi riêng tư của Thẩm Nghê.
Hơi thở dồn dập vang vọng trong đại điện trống rỗng, bờ môi nóng bỏng lướt qua vai gáy Thẩm Nghê, nàng mở to hai mắt, Tam Thanh tôn thần nghiêm nghị ngồi ở đó, khóe miệng nở nụ cười, nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng khi nàng nhìn, nụ cười này lại cảm giác vô cùng châm chọc.
Trong nửa năm nay, mỗi ngày nàng đều quỳ ở đây đọc kinh, cầu nguyện Tiêu Linh có thể bình an trở về, và rồi phu thê bọn họ đoàn tụ.
Mà bây giờ nàng lại ở trước mặt những bức tượng thần làm chuyện tằng tịu với nam nhân khác.
Bàn tay thô ráp đan vào giữa các ngón tay của nàng, những nụ hôn nóng bỏng rơi vào bên cổ nàng.
Nàng chịu đựng cảm giác khó chịu nghiêng đầu tránh đi, trả đũa bằng cách đâm đầu móng tay vào bắp thịt thoáng thả lỏng của Thẩm Chiếu Độ, bình tĩnh nói: "Bây giờ Thẩm Đô đốc nguyện ý bỏ qua cho trên dưới Trường Sinh quán rồi chứ?"
Thẩm Chiếu Độ nằm ở trên người nàng dừng một lúc, chợt đứng dậy nhìn nàng.
Rõ ràng lúc này trên gương mặt nàng vẫn ửng hồng do đợt cao trào sau khi hoan ái mang lại, nhưng trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo buốt giá, tựa như những tiếng rêи ɾỉ thở gấp vui sướиɠ kia không phải là từ nàng.
Hắn hôn lên vành tai nhỏ nhắn của nàng, hạ thân lại hăng hái cắm vào trong hoa huyệt đang chảy nước: "Chỉ cần nương nương đi theo thần trở về Hầu phủ, thần tất nhiên sẽ bỏ qua cho những tên ngang bướng kia."