Bên ngoài phố Thăng Bình là một sự yên bình, những con phố khác sẽ không có vải rách che chắn, sẽ không có nước bẩn hôi thối tràn lan, người đi đường tấp nập, sầm uất như như kéo sợi, tiếng rao hàng tiếng la hét không dứt rủ rỉ bên tai.
Một cái miếu thờ, hai thế giới.
Ngay cả Thẩm Nghê - người đang lôi kéo Thẩm Chiếu Độ không biết liêm sỉ kia ra khỏi con phố, trên mặt nàng còn vệt đỏ, lo lắng không biết hai đứa bé có nhìn thấy hay không, nhưng khi một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa lại không khỏi cảm khái: "Những quyển sổ con trình lên long án của Hạc Hiên chưa bao giờ viết đến có một nơi như thế này."
Thẩm Chiếu Độ cười một tiếng khinh thường: "Chỉ cần hắn ta chịu bỏ ra một ngày hay nửa ngày cẩm y ngọc thực của mình bước ra khỏi cung nhìn một chút, sẽ không đến nỗi bị gian thần che mắt."
Thấm Nghê há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.
Trong những năm Tiêu Linh trì vì, nạn tham ô mục nát mỗi năm mỗi nhiều hơn, vàng bạc kim ngân lấy ra từ quốc khố không đến tay của muôn dân trăm học, mà toàn đổ lên người đám tham quan ô lại béo núc ních, cộng thêm phía Nam bị dịch châu chấu hoành hành, phía Bắc thì nɠɵạı địch xâm chiếm, dùng một câu sinh linh đồ thán để miêu tả tình cảnh của người dân tuyệt đối không hề quá đáng.
Mùi thịt dê bò cùng mùi tương ớt thoang thoảng thổi qua, Thẩm Nghê dừng bước chân ngẩng đầu lên nhìn thấy có một sạp hàng bán mỳ dựng ở ngay phía trước thì nàng không nhúc nhích nổi nữa.
Từ khi được sinh ra đến giờ Thẩm Chiếu Độ chưa từng có được một ngày ba bữa cơm đúng giờ cả, đến gần xế trưa cũng không cảm thấy đói. Hắn nhìn thấy Thẩm Nghê nhìn chằm chằm miếng thịt dê trên bếp lửa của ông chủ, không hiểu sao lại thấy buồn cười, lúc hắn đang định lên tiếng thì một nhóm thương nhân dắt lừa ù ù kéo tới ngồi xuống, trong chốc lát đã lấp đầy mấy cái bàn trong quán mỳ.
"Lý ca, nghe nói buôn bán dược liệu làm thuốc kiếm được nhiều tiền lắm, lúc nào huynh dẫn theo ŧıểυ đệ cùng nhau phát tài đi?"
Người được gọi là Lý ca "Chà" một tiếng: "Phát tài ở cái cửa nào chứ, chỉ là lúc ra ngoài chuẩn bị một chút xã giao phí, kết quả dọc đường mấy người châu phủ quan viên kia đều không nhận, mang bao nhiêu bây giờ mang về từ đó thôi."
Vừa nói chuyện hắn vừa chỉ vào đại thúc ngồi bàn kế bên: "Ta thấy những người như lão Trương bên này, đi biên giới làm ăn kiếm được mới nhiều tiền, bây giờ bọn người man di vừa nghe đến thương nhân của Đại dụ là không dám cướp bóp quấy rầy nữa rồi, còn phải cảm tạ đương kim Thánh thượng dũng mãnh, giữ cho biên giới yên ổn."
Hắn ta nói rồi lại nhỏ giọng thì thầm: "Dáng vẻ của vị trước kia..."
Giọng điệu cực kỳ chán ghét, trái tim Thẩm Nghê không khỏi đau nhói, nào người người bên cạnh bật cười phì thành tiếng, nàng quay đầu trợn mắt nhìn Thẩm Chiếu Độ một cái, nhấc chân lên định rời đi.
"Đi đâu? Không phải nàng đói à?" Hắn nhanh tay lạ mắt kéo Thẩm Nghê đi về phía quán mỳ, "Ông chủ, cho ta cái bà, mang tới hai tô mỳ thịt bò, một bát cho nhiều tiêu."
Thẩm Nghê liều mạng hất tay hắn ra, nhưng bàn tay đã quen cầm đao thương sao có thể cho phép nàng dễ dàng thoát ra được.
"Không nghe thấy có nghĩa là không tồn tại sao? Cẩu hoàng đế kia dậy nàng như vậy sao?" Thẩm Chiếu Độ ấn Thẩm Nghê ngồi xuống ghế, "Người còn không làm được thì làm Hoàng đế cái gì chứ!"
Cuồng vọng thành thói quen, Thẩm Chiếu Độ nói chuyện chưa từng biết phân nặng nhẹ, giọng hắn lớn đến mức mọi người trong quán mỳ đều quay đầu lại nhìn hắn.
"Nhìn cái gì!" Những cặp mắt kia không chỉ bay đến trên người hắn, thậm chí còn vượt qua hắn nhìn đến Thẩm Nghê, bản tính độc chiếm trong xương hắn điên cuồng gào thét ầm ĩ, "Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt các ngươi ra cho chó ăn!"
Khắp nơi trong kinh thành đều là quan to quý tộc, tùy tiện đắc tội một người cũng không gánh vác nổi, chứng đừng nói chi là người cuồng vọng nóng nảy trước mặt này, những ánh mắt tò mò kia lập tức rơi xuống bát mỳ của mình. Ông chủ cũng sợ gây chuyện, vội vàng mang phần ăn hắn gọi lên, còn cho thêm rất nhiều thịt bò.
“Cường đa͙σ.” Thảm Nghê so sánh thịt bò trong bát mình với bát những người khác, “Ngươi như vậy thì có khác gì những tên tham quan ô lại kia?”
Thẩm Chiếu Độ không đói bụng, nhưng từ trước đến nay khi ăn vẫn luôn ăn với vẻ ngấu nghiến, hắn gắp thịt bò trên mặt mỳ một hơi nhét vào trong miệng rồi mới nói: “Bọn họ rớt đài còn ta thì không.”
Thịt bò hơi nghẹn ở cổ họng, hắn bưng bát lên húp một ngụm nước mỳ, vị cay cay thoải mái rồi nói tiếp: “Những thứ như thịt dê thịt bò này đều là đồ ở biên giới vận chuyển đến, nếu không phải ta giành lại được ba trấn Lũng Châu thì bọn họ chỉ có ăn rắm, tặng thêm cho bổn hầu một ít thì có làm sao?”
Thẩm Nghê nhớ hắn từng bị treo ở trên cửa thành Lũng Châu rồi còn bị quất roi chín mươi chín cái, lúc ấy tất cả quan văn võ trong triều còn cho rằng trận chiến này chắc chắn sẽ thua, Thẩm Chiếu Độ sẽ mất mạng. Nhưng bản thân hắn đã cắn răng sống sót, chịu đựng cố gắng tiếp tục, còn giành lại được ba trấn Lũng Châu đã mất nhiều năm, dẹp sạch tất cả nơi cư trú của đám người man di, từ đó biên giới không còn loạn lạc nữa.
“Lần đó… Ngươi làm sao mà sống sót được?”
Bàn tay cầm đũa dừng một lúc, Thẩm Chiếu Độ nhìn Thẩm Nghê ngồi bên cạnh.
Mũ che mặt của nàng vẫn chưa tháo xuống, không nhìn rõ biểu cảm của nàng, chỉ là cơ thể nàng hơi nghiêng về phía trước một chút, hướng về phía hắn, nhìn hắn.
Mùi vị của sợi mỳ vốn dĩ đã chẳng ra làm sao, bây giờ lại càng không ra mùi vị gì.
“Mạng cứng, tất nhiên không thể chết được.” Hắn liếc trộm thất một bên má của Thẩm Nghê phồng lên, cúi đầu cười một tiếng, “Sau khi bị quất chín mươi chín roi, ta cố ý giả chết, sau đó nhân lúc bọn chúng thả ta xuống, ta đoạt lấy thanh kiếm giết thủ lĩnh của bọn chúng.”
Cũng là một đường kiếm cắt đứt cổ họng, đám người man di mất kẻ đầu đàn bỗng chốc phân tán, Tĩnh vương chờ bên ngoài thành lập tức phát động tấn công,m một đêm đã chiếm lấy được Lũng Châu.
Mà trong một đêm đó, hắn sốt cao không giảm, tất cả đại phu trong thành cũng đều bó tay không có biện pháp gì, chỉ có thể dùng rượu cao lương giúp hắn hạ nhiệt.
Nhưng trên người hắn toàn là vết roi, vừa thoa rượu lên là đau, hắn cứ như vậy nửa mê nửa tình chịu đựng đến buổi sáng hôm sau, con sốt cao cuối cùng cũng hạ, hắn cũng nhặt về được một cái mạng.
Nhưng mà hắn không kể cụ thể ra, lo lắng Thẩm Nghê nghe xong sẽ sợ hãi.
Thẩm Chiếu Độ vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, thấy bàn tay để trên mặt bàn của nàng từ từ siết chặt, hắn thoải mái nói: “Hơn nữa thần đã đồng ý với nương nương rồi, sẽ khiến nương nương phải khuất phục trước thần.”
Bàn tay hắn phủ lên mu bàn tay đang nắm chặt của nàng: “Thần luôn luôn giữ lời hứa.”
Đũa tre đập lên mu bàn tay của hắn, Thẩm Nghê thoát ra khỏi bàn tay của hắn, cởi mũ màn che xuống cúi đầu ăn mỳ.
Sợi mỳ vừa cho vào miệng thì thấy mềm mềm, còn nước canh quá mặn, rất khó nuốt trôi.
Lại gắp thêm một đũa nữa, không đúng, phải nói là một lát thịt bò, cũng phải khâm phục kỹ năng dùng dao của ông chủ rất lợi hại, có thể thái miếng thịt mỏng như cánh ve.
Tiếng cười trộm vang lên không đúng lúc, Thẩm Chiếu Độ gắp chút mỳ cuối cùng cho vào miệng, ngửa đầu bưng bát húp sạch nước mỳ.
“Ăn không ngon cũng đừng lãng phí.” Hắn cầm lấy bát của Thẩm Nghê, gắp một đũa mỳ ăn một miếng thật lớn, “Một bát mỳ thịt bò ba mươi văn tiền, đủ cho cả nhà ŧıểυ tử kia ăn cả một ngày.”
Trước khi được mười tuổi Thẩm Nghê sống ở phủ Thành quốc công, sau khi mười sáu tuổi thì lại tiến cung, cũng chỉ có khoảng thời gian khi nàng sống ở Triệu Châu mới thấy được một chút cuộc sống của người dân khó khăn thế nào.
“Nàng là quý phi của Tiêu Linh, những khó khăn nàng nhìn thấy chỉ là hắn ta bị gian thần che mắt, nhưng nàng có biết bách tính dân thường bên ngoài hoàng cung vì sự hèn nhát của hắn ta mà phải chịu đựng biết bao khổ sở?”
Thẩm Chiếu Độ nghĩ đến vừa rồi đôi mắt nàng hồng hồng, còn cả quyển [Thái Thượng cứu khổ kinh] kia, hắn từng bước ép sát lại, muốn nàng nhìn thấy một mặt khác của sự thật, sớm có thể nhìn ra bộ mặt thật mềm yếu hèn nhát của Tiêu Linh.
“Tiêu Linh có khó khăn hơn nữa thì hắn ta cũng là Hoàng đế, cho dù chết cũng có một đám người làm đệm thịt cho hắn. Mà bách tính trong thiên hạ bị tham quan ô lại chèn ép, bị đám người man di, quấy nhiễu tàn sát, bị nɠɵạı tộc hoành hành ở một phương phá hoại, tình hình vô vùng nguy cấp, hoảng loạn khiếp sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, những chuyện này còn khổ hơn hắn ta nhiều.”
“Chỉ một mình ta và Tiêu Loan muốn tạo phản sao có thể triệu tập được một trăm nghìn quân phản loạn?” Hai mắt hắn đỏ bừng, là vì kích động, cũng là vì không cam lòng, “Đó là cả nghìn, và chục nghìn bách tính rơi vào con đường cùng dùng tính mạng của họ để đưa ra quyết định.”
Mí mắt Thẩm Nghê rũ xuống, nhìn nửa bát mì trước mặt, nàng giống như vừa hạ quyết tâm gì đó, hai tay bưng bát mỳ trở về trước mặt mình, cầm đũa lên học Thẩm Chiếu Độ há miệng thật to ăn mỳ.
Sợi mỳ càng ngâm càng mềm, ngấm nước canh vừa mặn lại nghẹn, thảo nào Thẩm Chiếu Độ phải dùng thêm hạt tiêu để làm thức tỉnh khẩu vị.
Thẩm Nghê hút cạn chút nước mỳ cuối cùng, nàng đặt lại bát mỳ xuống bàn, rầm một tiếng, cực kỳ có khí phách.
Sợi mỳ còn chưa nuốt trôi, hai má nàng phồng lên, hơn nữa đôi mắt quật cường to tròn kia đang trợn tròn, nhìn buồn cười không thể tả được.
Thẩm Chiếu Độ nghiêng mặt nhìn nàng: “Ăn no chưa?”
Thẩm Nghê cố gắng nuốt xuống, hừ một tiếng.
“Ăn no rồi thì tốt.” Thẩm Chiếu Độ đừng lên lấy một miếng bạc vụn từ trong túi ra ném cho ông chủ, lúc thu tay về thuận thế nắm lấy bàn tay của Thẩm Nghê, nhỏ giọng nói, “Đã đến lúc loại bỏ tên bám đuôi phiền phức kia đi rồi.”