"Y tá trưởng về rồi!" Hứa Tịnh dùng bàn tay mập mạp véo vào eo cô.
"Cậu còn không mau trở về? Nhiều lần cậu xin đến trễ liên tục như vậy, muốn bị đuối sao?
Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh là bạn học đại học, cả hai đều là đám bạn cùng hội cùng thuyền với thành tích không được vẻ vang cho lắm. Hứa Tịnh mạnh hơn một chút, ít nhất có thể với tới mức trung bình, trong khi đó thành tích của Lâm Khiết Vy vẫn luôn rất ổn định, luôn từ dưới đếm lên. Hai người họ còn một năm nữa là tốt nghiệp, hiện tại cả hai đang làm y tá thực tập tại bệnh viện này.
Nói xong chuyện quan trọng, Hứa Tịnh mới nhớ đến Lý Liên Hoài, hỏi: "Em trai đẹp trai của chúng ta Có phải biến nguy thành an rồi không?"
Lâm Khiết Vy gật đầu: "Phẫu thuật thành công rồi."
"Tớ đã nói rồi mà! Em trai của chúng ta đẹp trai như vậy, tính cách lại tốt như thể, ông trời không nỡ bắt cậu ấy đi đâu." Nhớ đến khuôn mặt của Liên Hoài, đồi mắt Hứa Tịnh trở nên mơ màng. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
"Nói rồi đầy, hừ, sau này nếu em trai đẹp trai không chế thì tớ sẽ là sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí cô dâu của em ý.”
Cậu ấy bé hơn cậu bảy tuổi lận! Cậu còn dám nói vậy sao?" Lâm Khiết Vy bất lực, trợn mắt nói. Lại nữa rồi, lại nữa rồi, ước mơ nuôi một chú chó nhỏ của Hứa Tịnh lại bắt đầu rồi.
Hứa Tịnh lý lẽ thẳng thừng: "Không dám nói hay dám nói gì chứ. Tở không chế cậu ấy non thì thôi, cậu ấy dám chê tớ già!"
Hai cô gái vừa đấu võ mồm vừa đi về khoa của mình, nhân lúc y tá trướng đi vệ sinh, hai cô nàng giá bộ về vị trí.
Hôm nay số bệnh nhân tương đối it, các y tá cũng không bận rộn như mọi khi. Lâm Khiết Vy rảnh rồi đến mức trở nên ngơ ngẩn.
Từ hôm qua đến hôm nay, cuộc sống của cô giống như đang đóng phim vậy.
Đột nhiên mất đi sự trong trâng, rồi bông dưng phải ký một cam kết chết tiệt si nhục đất nước, không những vậy còn trở thành loại người có ghét nhất.
Trời a!
Thực sự muốn quay ngược thời gian, trở về ngày hôm qua, dù bị đánh chết cô cũng không theo Nam Cung Hào đến cải tổ đó.
Hứa Tịnh nhiệt tình như pháo vừa phát nố, đôi mắt phát sáng: "Hả há há, biết tin gì chưa, nam thần yêu thích của cậu trở về Trung Quốc rồi!"
Đôi mắt Lâm Khiết Vy mờ mịt: "Nam thần... yêu thích của tớ? Sao tớ không biết là ai nhỉ?"
"Ai chà, cậu thật là, não kiểu gì vậy, cậu quên rồi sao? Ba năm trước cậu còn nói rất sùng bái người ta đó! Chính là người tốt nghiệp loại xuất sắc của trưởng chúng ta, đàn anh được đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, Hạ Dịch Sâm đó!"
Hình ảnh, trên sân khấu một bài phát biểu đầy phong thái từ từ ghép lại trong tâm trí Lâm Khiết Vy: "Ồ, anh ấy á!"
Cô thực sự có một quãng thời gian vô cùng ngưỡng mộ anh, không chỉ học giỏi mà còn đẹp trai, thân hình cực chuẩn, mỗi lần thi bóng rổ đều là nhân vật trung tâm trong ánh mắt và tiếng hò reo của mọi cô gái.
Anh ấy rực rỡ và chói lóa như một ngôi sao.
Còn cô... một người binh thường không chút nổi bật.
"Trở về thì trở về thôi, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta."
Hứa Tịnh vẫn rất hào hứng: "Nói thế nào nhỉ? Nói không chừng anh ấy được phân đến bệnh viện chúng ta chính là cơ hội để tớ cùng đàn anh trải qua tinh yêu mãnh liệt"
"Hừ! Cười chết tôi." Kim Ngọc bước tới, vẻ mặt khinh thường: "Chỉ chém gió là giỏi, không sợ giỏ lớn làm liệt lưỡi sao? Hạ Dịch Sâm sẽ nhìn trúng loại người như cô sao? Cũng không biết tự soi gương nhìn lại bản thân mình xem sao!"
Khuôn mặt Hửa Tịnh đỏ bừng vì tức giận: "Cô nói cái gì?"
Kim Ngọc bĩu môi, ghét bỏ nói: "Cô béo đến mức không thể coi là phụ nữ nữa rồi. Cô còn dám mơ tưởng đến Hạ Dịch Sâm, vứt cô ra đường, đến heo còn ghét bỏ nữa là."
Hứa Tịnh tức giận suýt chút nữa đập vỡ nhiệt kế: "Tôi mập mạp, không xinh đẹp. Nhưng Lâm Khiết Vy nhà tôi xinh đẹp, xinh đẹp gấp cô trăm lần!"
Người mà Kim Ngọc ghét nhất chính là Lâm Khiết Vy, vì cô thực sự quá nổi bật, làn da trắng như sữa. Cho dù binh thường cô không trang điểm thi có trong đám đông, cô vẫn là người đẹp đầu tiên được để ý đến. Hầu hết người tinh trong mộng của đa số các chàng trai trong trường đại học là Lâm Khiết Vy. Từ khi vào đại học, năm này qua năm khác, có luôn đứng nhất trường. Thử hỏi xem có cô gái nào mà không ghét cô, xinh đẹp động lòng người như vậy, không phải đáng bị ghét sao?
Kim Ngọc đố kỵ gần như nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lâm Khiết Vy, nói: "Hừ, chỉ có cái mã ngoài xinh đẹp thì sao? Có năng lực, học vấn sao? Thật là nông cạn!"
Hoa Đoá Đóa đắc ý, lắc đầu: "Ồ, chúng tôi nông cạn nhưng vui vẻ, cô muốn dựa vào vẻ ngoài nông cạn cũng không có đâu!"
Kim Ngọc như con mèo bị giảm phải đuôi, nhảy dựng lên: "Hứa Tịnh! Liên Bạch Vỹ! Tôi không nghĩ các cô không muốn làm việc tại bệnh viện này nữa đúng không?"
Bố cô ta là Phó giám đốc của bệnh viện, ông ta muốn loại bỏ vài y tá cũng đơn giản như chuyện hít thở thường ngày.
Liên Bạch Vỹ nhanh chóng nắm lấy Hứa Tịnh đang bốc đồng, quay mặt xin lỗi Kim Ngọc: "Kim Ngọc cô đừng nóng giận, là chúng tôi không tốt, mọi người đều là bạn học, nên quên đi.”
Kim Ngọc được cho lối thoát, trợn tròn mắt: "Hừ, coi như các cô thức thời! Sau này đừng khiến cho tôi không vui. Đồ sâu kiến."
Kim Ngọc mặc chiếc áo blouse trắng xoay người õng ẹo rời đi.
Hứa Tịnh phồng má tức giận, vẫn không nuốt trôi cơn tức này,
Liên Bạch Vỹ vỗ lưng, khuyên nhủ cô ấy: "Được rồi, cứng rắn với cô ta thì làm gì chứ, bố cô ta là Phó giám đốc bệnh viện, chúng ta động vào không nổi đầu."
"Lâm Khiết Vy, cậu có ưu thế là vẻ ngoài xinh đẹp, cầu cố gắng gả cho Giảm đốc bệnh viện rõi đuối việc bố cô ta,"
Liên Bạch Vỹ trợn mắt, rồi lại tiếp tục làm việc, không xem những lời ngớ ngẩn của Hứa Tịnh là thật. . ngôn tình sủng
Trưởng khoa đã năm mươi tuổi rồi, còn hỏi đầu, cảm ơn, cô không có sở thích này.
Tiêu Dao Quản là một nhà hàng có kiểu vườn cao cấp nhất trong khu vực.
Ngày hôm nay, có rất nhiều xe hơi sang trọng đậu bên ngoài, cái này thực sự chấn động.
Từ xa, năm chiếc xe hơi sang trọng chạy tới rồi dừng lại trước cổng Tiêu Dao Quản.
Người quản lý của Tiêu Dao Quán đã sớm đợi ở đây, ông ta đích thân mở cửa cho chiếc xe hơi sang trọng ở giữa, nụ cười luôn nở trên mặt.
"Cậu Kiêu, cậu tới rồi."
Bốn chiếc xe phía trước và phía sau đều là đi theo Mạc Lâm Kiêu, một dàn những vệ sĩ cao lớn uy nghiêm đứng đó.
Tô Trần xuống xe từ phía ghế phụ, ghét bỏ quản lý đang vẫy vẫy tay, đẩy ông ta tránh ra một chút, sau đó anh ta đứng trước cửa xe cung kinh mời Mạc Lâm Kiêu xuống xe.
Một đôi giày da bóng loáng bước xuống thám, tiếp đó là một đôi chân dài thẳng táp. Khi khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Lâm Kiêu xuất hiện, nhìn thấy người quản lý đã gặp vô số lần, anh không khỏi nín thở,
Tuy nhiên, đẹp thi đẹp, nhưng lại quá lạnh lùng, đôi mát sâu thầm đầy mê hoặc ấy lơ đãng tản ra khí lạnh đến dọa người.
Cung Hào, người xuống từ chiếc xe phía sau, anh ta mặc một chiếc áo khoác kiểu Trung Quốc nhưng có chút kỳ lạ, giống như một người đàn ông đến từ thế giới bên ngoài, trên mặt treo nụ cười của một con cáo già, lắc lư theo sau Mạc Lâm Kiều bước vào trong.
"Cậu Kiêu đến rồi!"
Không rõ tiếng hô là của ai, nhưng những người đang trò chuyện vui vẻ trong Tiêu Dao Quán bỗng chốc im bặt, thở cũng không dám thở mạnh.
Sợ hãi nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, củi chào rồi đứng thắng người như bút vẽ.
Những người này đều là con ông cháu cha của những người có thân phận trong thành phố, ông lớn của giới xã hội đen lån chính đạo, có người nào khi gặp Mạc Lãm Kiêu, tất cả đều co lại thành chim không phải là nhân vật lớn của bốn phương? Nhưng cút, chỉ sợ xui xẻo mà đụng phải cầu Kiêu.