Nụ cười trên mặt Lâm Khiết Vy bỗng nhiên cứng đờ, tức giận đến trước người Mạc Lâm Kiêu uốn éo một chút, rồi ngồi vào chỗ cũ.
"Phần thưởng hay là cứ giảm đi."
Bị người phụ nữ này uốn éo ở trước mặt, giờ phút này tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu như đang nhảy cẫng lên: "Vậy thì tốt thôi, không cho phần thưởng nữa, bản ghi chép cũng trả lại cho tôi đi, không tiễn."
"Anh!"
Lâm Khiết Vy không dám tin nhìn vào anh, trong vô thức nhanh chóng đem bản ghi chép thuốc giấu vào sau lưng: "Mạc Lâm Kiêu, arh không thể nhỏ mọn như vậy được, đồ vật đã cho đi, sao có thể lại lấy trở về." Mạc Lâm Kiêu ý cười tà mị: "Không lấy lại cũng được thôi, vậy cô nhất định phải đồng ý với tôi về đề nghị vừa rồi"
Lâm Khiết Vy tức giận đến mức phồng lên quai hàm, con ngươi đảo một vòng, dụ dỗ nói: "Anh nếu là thật tâm vui mừng cho tôi, đưa lễ vật cho tôi rồi, thì anh không nên đòi hỏi hồi báo chứ."
"Đây là luật lệ cũ của người bình thường. Bây giờ ở chỗ này, tôi yêu cầu báo đáp tôi mới thể hiện được tôi coi trọng cô. Lâm Khiết Vy cùng Mạc Lâm Kiêu mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau nửa ngày, Lâm Khiết Vy khẽ hừ bất đắc dĩ nói:
"Thù này tôi sẽ nhớ"
Mạc Lâm Kiêu cười một tiếng đây vui vẻ, biết đây là cô đã thỏa hiệp: "Ăn nhiều một chút đi, ban đêm liền rửa mát mà chờ
đợi.
Tay cầm dao của Lâm Khiết Vy, không nhịn được run lên. Ai có thể nghĩ tới, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, mà hai người bọn họ lại ở đây cò kè mặc cả. Hơn nữa còn là vì những chuyện xấu hổ ban đêm kia nói ra ở đây!
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở lại biệt thự Mạc Vũ, Mạc Lâm Kiêu thì đi đến thư phòng xử lý một chút công việc, Lâm Khiết Vy thì về phòng ngủ tắm rửa.
Tắm rửa xong, Lâm Khiết Vy đổi một chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng đào, lấy ra những bản ghi chép nghề nghiệp kia, nhìn vào chăm chú.
Một bên nhìn, vô số loại thuốc cùng các vụ án tự động chạy trong đầu như bộ phim, mỗi hình ảnh đều vô cùng rõ ràng.
Bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Khiết Vy vẫn chưa thỏa mãn để bút xuống, đi mở cửa, Trần Kiệt đang dựa vào cửa, vừa liếc mắt thấy cô, trong nháy mắt cứng đờ.
Cô mặc áo ngủ màu hồng đào, nổi bật cơ thể trắng như băng ngọc, nửa làn tóc dài giống như là tơ lụa, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vô song.
Trần Kiệt đột nhiên liền nghe thấy trong lồng ngực mình truyền đến tiếng tim đập rất nhạn.
"Tìm tôi có việc gì à?"
Trần Kiệt một mực tại ngẩn người, Lâm Khiết Vy không kiên nhẫn hỏi một tiếng.
Nói xong, xoay người chạy, giống như là thấy quỷ, làm cho Lâm Khiết Vy trong đầu thấy mờ mịt. "Cái này đúng là như đứa trẻ vậy, lại làm cái gì, kỳ kỳ quái
quái"
Lâm Khiết Vy gấp bản ghi chép thuốc lại, sau đó đi xuống lầu vào trong thư phòng.
Nói là Mạc Lâm Kiêu đang làm việc, giờ phút này lại
nghiêng người dựa vào ghế salon nhỏ trong thư phòng, cả người tuyệt mỹ lại lười biếng, chén thuốc Đông y kia đặt trên bàn trà bốc khói lượn lờ.
"Anh lớn bao nhiêu tuổi rồi, uống thuốc còn cần người giám sát"
Mạc Lâm Kiêu vẫy tay với cô: "Đến đây đi, vào trong lòng tôi này."
"ít làm những chuyện ngu ngốc như vậy đi, anh uống nhanh thuốc lên!"
"Cô không đến, tôi liền không uống."
"Hay thật, đem mạng sống của anh đến uy hiếp tôi sao? Thích uống hay không uống thì kệ anh!"
"Tôi chết đi cô liền trở thành quả phụ"
"Phi phi phi, anh đừng nói điềm xấu"
Lâm Khiết Vy cũng không có chấp nhặt với anh, ngồi vào trong ngực của anh, bị anh dày vò trong ngực một hồi, anh mới bất đắc dĩ uống hết chén kia thuốc.
Sau đó... Hai người bọn họ vẫn chưa đi ra khỏi thư phòng.
Mạc Lâm Kiêu không khách khí chút nào dựa theo ước định, không ngừng nghỉ yêu cầu "phần thưởng". Kiếm Hiệp Hay
Quản gia Trần đang ở trong phòng khách đem từng chiếc từng chiếc đèn lau sạch, trên mặt thỏa mãn mỉm cười: "Tốt, tốt rồi, hai người bọn họ vui vẻ, thời gian này liền có thể bớt đau đầu"
Vừa quay đầu, phát hiện con của ông đang ngồi ở trên ghế salon, giống như là bức tượng gỗ đang ngơ ngác, ông liền đi qua đá Trần Kiệt một cước.
"Tiểu tử này phát ngốc cái gì đây, bố đang nói chuyện đấy" Trần Kiệt giật mình, một đôi mắt đẹp lúc này cảm xúc vô cùng mờ mịt và luống cuống.
"Da"
"Dạ cái gì mà dạ, con cũng trưởng thành rồi, cũng nên nghiêm chỉnh mà tìm bạn gái."
Trần Kiệt đột nhiên thế lương cười một tiếng, lúng ta lúng
túng nói thầm: "Con sẽ cố gắng đời này không có."
Quản gia Trần giật nảy mình: "Cái gì! Con nói bậy cái gì đó?" "Con thích thì không lấy được, không thích con sẽ không lấy... Con thật ngốc, thật ngu, thật đáng đời."
Trần Kiệt thất hồn lạc phách lẩm bẩm, đi ra ngoài. Quản gia Trần khiếp sợ không thôi mà nhìn vào bóng lưng
của con trai, không khỏi cảm thấy một trận đau lòng. Cái hỗn trướng tiểu tử này sao lại đột nhiên như thế?
Ngày thứ hai, Mạc Lâm Kiêu cả người sảng khoái, ánh mắt đầy thỏa mãn, càng trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Hai người chuẩn bị cùng đi làm, Nam Cung Hào tới báo cáo một tiếng: "Ai, cũng không biết Trần Kiệt làm sao vậy, tối hôm qua uống rượu một đêm, hôm nay không bò dậy nổi, cho anh ta xin phép được nghỉ đi"
Tất cả mọi người không nghĩ nhiều, duy chỉ có nụ cười của quản gia Trần cứng đờ.
Mặc Lâm Kiêu cùng mấy chiếc xe sang trọng vẫn như cũ đứng ngay ở dưới phòng khám, Lâm Khiết Vy vừa muốn xuống xe, Mạc Lâm Kiêu híp mắt, giữ chặt cô lại: "Từ từ thôi."
Ánh mắt sắc bén bắn ra bên ngoài, Lâm Khiết Vy thuận theo nhìn sang, có mấy phần bất đắc dĩ.
"Hừ, còn không hết hy vọng!"
Mạc Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu xuống xe, sau đó kéo theo Lâm Khiết Vy đi xuống, đứng trước một người mặc đồ màu đỏ trước mặt.
Người trẻ này đột nhiên run lên, ngẩng mặt, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu cùng Lâm Khiết Vy vô cùng sửng sốt.
Anh ta mới mở miệng đã vô cùng ủy khuất: "Cậu trẻ, cháu van cậu, đem cô ấy nhường cho cháu đi." Mặc Lâm Kiêu giận tím mặt, một cổ máy khát máu như xuất
liên, trong nháy mắt như muốn trực tiếp giết chết Tế Việt, cũng
may Lâm Khiết Vy cầm tay của anh, anh mới giảm được phần nào lửa giận.
"Tề Việt cậu nghe cho kỹ, Khiết Vy rất nhanh liền là vợ của tôi. Gọi mợ đi"
Mợ!
Tề Việt nam một ngụm máu ra ngoài.
"Gọi mợ!"
Tề Việt cơ hồ cắn nát bờ môi mình, nhẫn nhịn nửa ngày, mới ủy khuất thầm thì lên tiếng: "Mợ"
Lâm Khiết Vy sảng khoái cười một tiếng: "Ngoan nha, lúc sau tết mợ cho cháu một bao lì xì lớn."
Triệt để chặt mất suy nghĩ của tiểu tử này là tốt nhất.
"Các người... Khinh người quá đáng, ô ô." Tề Việt khóc to rồi chạy đi.
Là khóc thật.
Mạc Lâm Kiêu cổ quái nhìn Lâm Khiết Vy một chút, thở dài: "Thật là lắm hoa đào, chỉ muốn đem cô buộc ở bên cạnh tôi, không bằng cô đi theo làm trợ lý thân cận của tôi đi"
Thân cận, ừ.
"Ha ha, xin miễn cho kẻ bất tài này, cô nương đây có lý tưởng theo đuổi y học cổ truyền, không phải là bình hoa nhỏ." Mạc Lâm Kiêu mặc kệ nhiều người vây xem xung quanh, cúi đầu xoay người, ôm cô, ở trên môi cô hôn một chút: "Tốt thôi, cổ lên, về sau tôi liền dựa vào cô nuôi."
Bận rộn cho tới trưa, Lâm Khiết Vy bị Quách Kiều gọi đì tới cửa hàng thuốc Đông y.
"Khiết Vy, từ hôm nay trở đi, em buổi chiều hãy xin phép nghỉ, đến trong tiệm của chị mà ngồi khám bệnh Quách Kiều đột nhiên xuất hiện, dọa Lâm Khiết Vy
"Tại sao ạ?"
"Em thiếu kinh nghiệm thực tế của nghề này, chị mang theo em cùng tới đó khám bệnh, em sẽ tiền bộ rất nhanh."
Cám dỗ lớn như vậy, Lâm Khiết Vy suy nghĩ một chút, gật gật đầu đồng ý.
"Mặt khác, sáng nay chị đã báo danh cho em thi đấu giải y học cổ truyền trong nước"
"Cái gì cơ? Giải thi đấu cả nước ư? Em sao?"
"Chị đối với em có lòng tin, nhưng em phải khắc khổ một chút, nhất định phải đi theo chị buổi chiều đến phòng khám ngồi khám bệnh"
Lâm Khiết Vy trong lòng hơi nóng lên, lại có chút không thể tin được. Cô còn chưa có cầm được chứng nhận tốt nghiệp học tập, lại muốn đi tham gia thi đấu y học cổ truyền trong cả nước sao?