Lâm Khiết Vy cả đầu đen lại, trái tim vừa mới thả lỏng trong nháy mặt lại nâng lên.
Hiệu trưởng vừa mới lau nước mắt tiếp đó lại chảy xuống.
Hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, kỷ niệm ngày thành lập trường!
Có thể yên tĩnh chút không. Hai người siêu cấp giàu có đứng đầu thành phố này, lúc này muốn ồn ào loại nào?
Lâm Khiết Vy khẽ cau mày nhìn Mạc Lâm Kiêu sẵng giọng: "Anh đây là lại chuyện gì nữa? Không phải nói được rồi ngừng chiến sao? lại không phải là trẻ con, đấu một với một làm gì?
Tiếp theo quay mặt trừng mắt nhìn Phùng Thiên Long: "Còn anh nữa, đều lớn tuổi như vây động tý thì ra tay, cũng không sợ người khác chê cười"
Phùng Thiên Long oán trách kêu một tiếng: "Trời chứng giám. Tôi mới 30 tuổi, đâu phải đã lớn tuổi rồi?"
Mạc Lâm Kiêu đắc ý mà cười xấu xa nói: "Thân thể của anh chức năng già rồi."
"Chết tiệt! Cậu chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi. Tôi nếu như già rồi thi cậu cho rằng cậu trẻ?"
"Tôi giữ mình trong sạch tất nhiên tinh lực vẫn giữ nguyên, anh cũng không biết xấu hổ so với tôi?"
Phùng Thiên Long nghiến răng nghiến lợi: "Tinh lực giữ nguyên cái rắm. Cậu đó là chỉ được mã ngoài, không dùng sớm đã gỉ mất rồi. Không phải là dùng miệng thổi mà là nhìn thực chiến có được hay không."
Chúng học sinh nghe được mồ hôi chảy ròng ròng. Hai vị
này nói gì thì nói vì sao lại nói bậy chứ?
Hứa Tịnh cũng hai mắt phóng túng nhìn trộm ngắm đi ngầm lại quần của hai người bọn họ để có thể nhìn ra được đại khái cái gì đó.
Lâm Khiết Vy nghe thấy muốn điên mất, không kiên nhẫn mà hét lớn: "Hai người muốn đánh thì ra ngoài đánh, đừng ở trong trường học đánh, đỡ phải làm cho trường chúng tôi mang tiếng ảnh hưởng xấu"
Hiệu trưởng hết sức đồng ý mà gật đầu.
Mạc Lâm Kiêu nhướng mày không tán thành đề nghị này. Đi ra ngoài đánh cho dù anh thắng cũng không có ý nghĩa gì. Anh ta muốn là khiến cho Lâm Khiết Vy tận mắt thấy. Anh ta là đại chiến thần uy như thế nào, trong phút chốc dễ dàng đem Phùng Thiên Long tiêu diệt.
Ai bảo cô vừa nãy ánh mắt sùng bái như vậy nhìn Phùng Thiên Long ra tay? Anh ta tuy rằng võ công cao cường nhưng còn chưa từng ở trước mặt cô bộc lộ thực lực tinh thông, hình như có chút đáng tiếc.
Anh ta muốn cô sùng bái mà nhìn anh. Cho nên nhất định phải chiến đấu!
Mà Phùng Thiên Long cũng suy nghĩ giống vậy. Anh ta từ sau trung học thì rốt cuộc chưa từng cùng Mạc Lâm Kiêu ra tay. Anh quanh năm trà trộn vào giang hồ, tự cho rằng võ công không ngừng tiến bộ, khẳng định so với Mạc Lâm Kiêu cả ngày ngồi ở phòng làm việc mạnh hơn.
Cũng muốn ở trước mặt người phụ nữ trong lòng bầy ra hình tượng mạnh mẽ.
Mạc Lâm Kiêu chậm rãi cởi áo khoác tây, lộ ra quần áo trong trắng như tuyết. Anh ta tự nhiên mà cởi cúc áo trong xắn tay áo lên. Động tác chậm rãi nhưng lại vô cùng mị hoặc. Phùng Thiên Long phóng khoáng mà đưa áo khoác của mình ném qua chỗ thuộc hạ. Bên trong mặc áo bó sát khiêu gợi, bọc một khối cơ bắp có thể thấy được rõ ràng.
So sánh hai người một lúc như vậy thì rõ ràng Phùng Thiên Long cường tráng lại hào phóng giống như là thảo nguyên hoang dã.
Mà Mạc Lâm Kiêu tôn lên được sự nho nhã, đơn thuần và xinh đẹp vì mặc quần áo trong nhìn không được cơ bắp của anh. Chỉ cảm thấy thân thể anh ta cao to hơn hẳn.
Lâm Khiết Vy thì nhịn không được có chút lo lắng.
"Mạc Lâm Kiêu, có thể nghe tôi khuyên một câu được không? Đừng đánh nữa được không? Hôm nay chúng tôi là đến tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường, không phải là ngăn hai anh"
Mạc Lâm Kiêu cong môi cười: "Sao vậy, lo lắng cho tôi?" "Đó là, anh là bạn trai của tôi. Tôi không lo lắng cho anh còn có thể lo lắng cho ai? Nghe lời tôi không đánh nữa, được không?"
Bị lời nói mềm mỏng nhỏ nhẹ dỗ dành như vậy, đáy lòng Mạc Lâm Kiêu cực kỳ thoải mái, vừa muốn đáp ứng thì nghe thấy Phùng Thiên Long bên kia hổn hển mà kêu lên: "Mạc Lâm Kiêu! Hôm nay không đánh cho ra một thẳng một bại thì người đó chính là cháu trai!"
Kêu gào ầm ĩ, Phùng Thiên Long liền hướng đến Mạc Lâm Kiêu mà công kích.
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm đi lên nghênh đón.
Hai người ra sức đánh nhau thì nhất định là cao thủ đối chiến, động tác rất nhanh lại sắc bén làm cho người ta không kip nhìn thấy so với nhìn đánh võ đặc biệt càng phấn khích.
Động tác Phùng Thiên Long hung mãnh lại có lực, từng quyền tạo ra gió, sức lực chân mạnh mẽ.
Mà động tác của Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng lại nho nhã, nhìn qua nhẹ nhàng bâng quơ liên giải trừ chiêu thức của Phùng Thiên Long.
Lâm Khiết Vy kìm lòng không đậu mà bắt đầu lo lắng cho Mạc Lâm Kiêu: "Mạc Lâm Kiêu, đừng đánh nữa. Phùng Thiên Long dừng lại đi."
Cô đến bây giờ cũng chưa hiểu được, hai người bọn họ đánh trận đấu này rốt cuộc là vì cái gì. Ai thắng ai thua có quan trọng như vậy không?
"Học sinh Lâm. Em có muốn làm cho bọn họ dừng lại?" Hiệu trưởng lại gần, ngiêng người nói đề nghị: "Thí dụ như, lấy kết hôn uy hiếp bọn họ dừng lại."
Lâm Khiết Vy không nói gì mà nhìn thầy hiệu trưởng, trở mặt xem thường.
Ngài hiệu trưởng già mà không kính như vậy hoàn toàn không đáng tin cậy, là vì sao lên làm hiệu trưởng?
Vừa xoay mặt, liền nhìn thấy Trần Kiệt và Nam Cung Hào tất cả đều mờ hồ lộ ra vẻ lo lắng. Cô nghĩ lại nháy mắt cũng trở nên hoảng loạn.
Mạc Lâm Kiêu bây giờ nội lực chưa lành, đánh nhau như vậy đối với anh ấy tuyệt đối không có lợi.
Quan tâm sẽ bị loạn, cô thật sự chuẩn bị dùng đề nghị của hiệu trưởng, lấy kết hôn để uy hiếp bọn họ dừng lại.
Đột nhiên động tác Mạc Lâm Kiêu bên kia bắt đầu nhanh hơn, một quyền đánh vào ngực của Phùng Thiên Long. Phùng Thiên Long lảo đảo lùi về sau mấy bước, một chút sức lực không nhấc lên được. Mạc Lâm Kiêu xoay người đá một cái vào cằm của Phùng Thiên Long. Phùng Thiên Long nghiêng đầu cả người bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Một đám người sợ tới mức hét ầm lên, nhìn thấy đều đau thay Phùng Thiên Long. Phùng Thiên Long từ mặt đất chậm rãi đứng lên lảo đảo hai bên, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi,
Anh ta không dám tin mà nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, mơ hồ mà nỉ non: "Không thể nào"
Anh ta đã sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng Mạc Lâm Kiêu thế nhưng vẫn nhanh như vậy đã đánh anh ta ngã. Lúc trung học Mạc Lâm Kiêu còn không có mạnh như vậy.
"Hừ, anh bại rồi, quả thực không chịu nổi một đòn"
Mạc Lâm Kiêu phủi phủi quần áo trong tay áo, bởi vì vận động, trên mặt màu xanh nhạt hơi đỏ ửng, gương mặt của anh vốn là tuyệt mỹ hiện ra càng biến thành yêu nghiệt.
Anh nhanh chóng xoay mặt nhìn Lâm Khiết Vy, giọng điệu
giành công nói: "Lâm Khiết Vy, nhìn thấy không, tôi so với anh ta mạnh mẽ hơn.”
Còn thiếu là phe phẩy cái đuôi nói, nhanh đến khen tôi, mau đến sùng bái tôi nào.
Lâm Khiết Vy chạy đến trước mặt Mạc Lâm Kiêu, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, oán giận nói: "Để tôi nói anh cái gì tốt, đánh trận này có ý nghĩa gì chứ."
Nói xong, lặng lẽ dùng tay đặt lên cổ tay anh, dùng tâm để nghe trạng thái mạch của anh.
Mạc Lâm Kiêu mặt trầm xuống hoàn toàn ấm ức bực bội ở nơi đó.
Đánh thắng rồi cũng không thấy được cô sùng bái, xem ra trong mắt của cô không có anh ta. Chẳng lẽ thật sự giống như Phùng Thiên Long nói, phụ nữ phải dựa vào áo ngủ?
Không được, anh phải mau chóng ở trong phòng ngủ chứng minh bản thân cho cô thấy phương diện năng lực kia rất tốt, rất tốt.
Đồ ngủ của cô!
Cái gì là một đêm bảy lần, anh ta đều có đều làm được.
Lâm Khiết Vy nhăn mày, tay đặt trên cổ tay anh run rẩy. Anh ta tình hình không tốt lắm, vỗn nội lực đã từ từ hồi phục, nhưng anh vì cầu thắng mới vừa vận dụng nội lực, quả thật là nội thương quá nặng. Bây giờ hơi thở của anh đều có chút hỗn độn.
Lâm Khiết Vy vô cùng đau lòng nhéo Mạc Lâm Kiêu một chút. Mạc Lâm Kiêu cứng đờ giống như bị điện giật, ánh mắt mờ mịt mà cúi đầu nhìn cô. Nhìn thấy Lâm Khiết Vy ngoắc ngoắc ngón tay anh cười yếu ớt mê người cúi đầu. Cho rằng Lâm Khiết Vy sẽ ở trước mặt mọi người cho anh ấy một nụ hôn. Không ngờ rằng Lâm Khiết Vy căm hờn mà ở bên cạnh tai anh. nói:
"Lập tức về nhà, thành thật uống thuốc đông y cho tôi"
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng anh ta đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội đả kích tình địch. Giương mắt khiêu khích mà nhìn Phùng Thiên Long. Miệng biết nghe lời mà mềm móng nói: "Được, nghe theo em. Chúng ta bây giờ về nhà"
Phùng Thiên Long bên kia quả nhiên bị đâm một nhát, tiếp theo lại nhổ ra một ngụm máu. Hai thuộc hạ đỡ anh ta có chút đứng không vững.