Lâm Khiết Vy vội vàng đứng lên, nhanh chóng rửa mặt, vào phòng quần áo chăm chú tìm một chiếc váy, lại chọn một món trang sức vừa hiếm thấy vừa đơn giản, buộc một ít tóc lên còn lại để xõa trên vai, dùng một cái kẹp tóc trân châu kiểu dáng hồ điệp.
Nhìn qua gương, cũng thấy mặc như vầy rất phù hợp, dù sao cũng là đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường long trọng, không thể quá đơn giản được.
Lâm Khiết Vy từ trên cầu thang uốn cong đi xuống dưới, Mạc Lâm Kiêu vừa lúc đứng ngay ở dưới bậc thang, ngẩng đầu lên nhìn vào cô, trong lúc nhất thời kinh ngạc như gặp thần tiên, nháy mắt ngây ngốc đứng ở đó.
Cô bình thường không trang điểm, vốn để mặt mộc đã cực kỳ đẹp đẽ, hôm nay mặc bộ trang phục như này, thì đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Váy dài màu lam nhạt, chất vải mềm mại, đem dáng người hoàn mỹ của cô lộ ra những đường cong, ngực thì có ngực, eo thì có eo, Mạc Lâm Kiêu nhìn thấy đáy mắt bốc hỏa, thật không muốn để cho bộ dáng mê người chết tiệt này của cô hiện ra ở trước mặt người khác.
"Làm sao vậy, cứ nhìn em như thế?"
Ánh mắt anh nhìn đăm chiêu, đến Lâm Khiết Vy cũng hoài nghi xem mình có chỗ nào không ổn, kinh ngạc hỏi Mạc Lâm Kiêu.
"Khụ khụ" Mạc Lâm Kiêu hơi dời ánh mắt đi chỗ khác: "Hay là đi đổi một chiếc váy khác đi."
"Tại sao vậy?"
"Anh nhìn thấy có chút béo.
Ở bên cạnh Trần quản gia nghe được câu này, không nhịn được hơi lảo đảo.
Cậu Mạc nhà ông thật hay, ha ha, thật sự để cho người ta cười đến đau răng, thật quá mất mặt.
"Nhìn béo sao?"
Quả nhiên, bất kỳ người phụ nữ nào nghe được cái từ này, cũng sẽ không cao hứng, khuôn mặt nhỏ của Lâm Khiết Vy hơi nhíu lại, cúi đầu nhìn nhìn váy, lập tức lại bình thường nói: "Được rồi, trông béo thì cứ béo đi, thay quần áo rất phiền phức, với lại nhìn em béo lên một chút, Hứa Tịnh sẽ rất cao hứng."
Mạc Lâm Kiêu nhăn lông mày, còn muốn tiếp tục nghĩ thêm lý do, muốn cô đổi một bộ váy mà không tôn lên dáng người, nhưng Lâm Khiết Vy đã nhanh chóng đi tới phòng ăn, chuẩn bị giải quyết đồ ăn sáng, ăn một ít điểm tâm, liền đi tới trường học. Lâm Khiết Vy ăn như hổ đói, hoàn toàn cùng trang phục cô đang mặc trên người không hề tương xứng, bác Tô cũng nhịn không được khuyên nhủ: "Cô cứ ăn từ từ thôi."
Mạc Lâm Kiêu cũng gật đầu, nói: "Kỷ niệm ngày thành lập trường thời gian không phải là mười giờ sao? Giờ vẫn còn sớm, ăn từ từ, ăn xong đi đối một cái váy khác đẹp hơn."
Cậu Mạc đối cái váy này có chút cố chấp, làm cho Trần quản gia thấy lạ, ông ở trong lòng thầm nghĩ, cái này váy chỗ nào chọc tức cậu Mạc sao, thật đẹp mà, thật sự là người đàn ông khó tính.
"Anh là khách quý của trường học, nên khác với em, có thể đến muộn một chút, bọn em lại không được như thế, nhất định trước chín giờ phải ở trong trường học rồi"
Lâm Khiết Vy đang nuốt cơm vào bên trong miệng, đột nhiên phát hiện, một đêm trôi qua, có vẻ như hỏa khí của Mạc Lâm Kiêu đã hạ xuống rất nhiều, vậy mà lại có thể hòa hảo cùng cô chung sống, đây là điều tốt, thế là Lâm Khiết Vy tranh thủ thời gian nắm lấy thời cơ, cười híp mắt nói:
"Mạc tiên sinh, có thể đem số tài khoản ngân hàng chuyển cho em được không, em muốn chuyển lại tiền cho anh."
Mạc Lâm Kiêu lập tức lạnh mặt, trừng cô mDọa cho Lâm Khiết Vy phải co đầu rụt cổ lại, cũng không dám nhắc lại chuyện trả tiền.
Trong lòng cô đã có tính toán, được rồi, đợi đến hôm nay sau khi tham gia xong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, lại gắng sức dỗ dành vị đại gia này, thật là ngày đen đủi, muốn trả tiền vậy mà cũng không được.
Lâm Khiết Vy đi trước, dẫn đầu rời khỏi biệt thự Mạc Vũ.
Mạc Lâm Kiêu tức tối đập luôn điện thoại.
Vì cái gì mà cô một lòng đòi phải trả tiền!
Trần Kiệt không nói lời nào, yên lặng lấy ra một chiếc di động mới, đổi cho anh.
Từ trường học cách năm mươi mét ở bên ngoài, Lâm Khiết Vy để lái xe dừng lại, hôm nay tới đây có rất nhiều người nổi tiếng, cô vẫn nên khiêm tốn một chút tốt, miễn cho bị người quen nhìn thấy chiếc này lại chói mắt.
Mặc chiếc váy này, liền phối với giày cao gót năm phân, thậm chí cũng khó mà sải bước dài được, phát hiện không thể đi nhanh, dưới váy bó rất hẹp, chỉ có thể bước bước nhỏ.
"Khiết Vy!"
Một chiếc xe dừng ở bên người cô, kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt rạng ngời của Hạ Dịch Sâm, anh ta cười ấm áp hoàn toàn giống như trước đây vẫn luôn ôn hòa, coi như hôm qua cô chưa từng nói với anh ta những lời quá đáng như thế.
Lâm Khiết Vy có chút buồn bực, cười nhạt khách khí đáp lại: "Bác sĩ Hạ"
Hạ Dịch Sâm vẫn nở nụ cười như cũ không hề sốt ruột: "Hôm nay tới tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, em còn dám gọi anh như vậy ư? Hôm nay nhìn thấy anh chính là đàn anh của em thôi."
Nói xong, mong đợi nhìn vào cô, chờ Lâm Khiết Vy thay đổi cách xưng hô.
Lâm Khiết Vy chỉ hơi cười cười "Hứa Tịnh đang ở cửa ra vào chờ em, em muốn qua đó với cô ấy." Hạ Dịch Sâm đột nhiên xuống xe: "Anh và em cùng quay vào đi, cũng chỉ có mấy bước
Lâm Khiết Vy nhìn Hạ Dịch Sâm một chút, hôm nay anh ta vô cùng anh tuấn, một thân âu phục thẳng tắp, eo nhỏ chân dài, mười phần tinh anh. Cô không muốn sóng vai cùng anh ta đi vào với nhau, quá bắt mắt, dễ dàng bị bắt gặp, nhưng cô lại không có cách nào đuổi anh ta đi.
Một người trẻ tuổi nhanh chóng chạy tới bên người Lâm Khiết Vy, xém chút nữa thì đụng vào cô, Hạ Dịch Sâm tay mắt lanh lẹ, đem cả người Lâm Khiết Vy bảo vệ ở trong ngực, ôm thật chặt.
"Vẫn chưa đụng vào em đúng không?"
Cảm xúc lo lắng, như lộ rõ ở trên mặt anh ta.
"Không có việc gì."
Lâm Khiết Vi hơi đẩy Hạ Dịch Sâm ra, ngẩng đầu lên một cái, liền thấy Kim Ngọc tức giận đứng tại cách đó không xa, nhìn thẳng vào bọn họ.
Kim Ngọc tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, ngũ quan như méo đi, dùng đôi mắt phẫn hận trừng cô chắm chắm.
Hạ Dịch Sâm vẫn chưa phát hiện ra, cúi đầu nhìn Lâm Khiết Vy, thấp giọng ôn nhu giao phó: "Hôm nay trong trường học có rất nhiều người, em mang giày cao gót, đi đường nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để bị đau chân"
Lâm Khiết Vy nói nhỏ lại: "Được rồi, em đã biết, cảm ơn anh. Anh nhìn đi, phía trước có nhiều bạn học như vậy đều nhìn về đây, hai chúng ta vẫn là không nên đi gần như vậy"
Hạ Dịch Sâm hơi nheo mắt, bắt lấy cánh tay của Lâm Khiết
Vy: "Tất cả đều nhìn thấy thì sao."
"Được rồi, bác sĩ Hạ, em không muốn như vậy. Em đi trước đây."
Lâm Khiết Vy dùng sức đẩy tay Hạ Dịch Sâm ra, nghiêm túc nhìn Hạ Dịch Sâm một chút, kiên quyết nói rõ ràng với anh ta, sau đó nhanh chóng đi về phía trước.
"Lâm Khiết Vy! Cô thật đúng là tâm cơ, cố ý đụng vào người Hạ Dịch Sâm, còn dám nói cô không có câu dẫn anh ấy." Kim Ngọc tức đến mức muốn khóc, chạy ra ngăn cản Lâm
Khiết Vy, khí thế hùng hổ.
Lâm Khiết Vi a một tiếng, khinh bỉ phun ra mấy chữ: "Ngu xuẩn, đã vậy còn nhàm chán!"
Nói xong, để mặc Kim Ngọc đứng đó, rồi Lâm Khiết Vy hướng về phía cửa chính đi đến, tìm kiếm Hứa Tịnh.
Kim Ngọc hơi sửng sốt một chút, dậm chân một cái, tức hồn hến hỏi ngay Lâm Thúy Lan ở bên cạnh: "Cô ta vừa rồi có ý gì? Dám nói tôi ngu xuẩn sao?"
Lâm Thúy Lan nhìn Hạ Dịch Sâm đang đi về phía này rồi cười nhạt nói: "Cô gấp cái gì, không phải tôi đã nói cho cô biết, hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ có trò hay để xem sao? Cô không phải cũng chuẩn bị một phần quà lớn sao?"
Được nhắc nhở như vậy, Kim Ngọc mới nghĩ đến chuyện này, hơi bình tĩnh lại một chút rồi gật gật đầu.
Lâm Thúy Lan cười đến thâm ý: "Cô nên tự mình động thủ để Lâm Khiết Vy nếm chút đau khổ, như này mới hả giận. Tin tưởng tôi đi, trải qua giáo huấn của hôm nay, Lâm Khiết Vy sẽ không còn là đối thủ của cô nữa"
Đáy mắt Kim Ngọc như nổi lên tia sáng, cũng không nhịn được cười lên, "Đúng, hôm nay tôi thật muốn nhìn xem trò hay này"
Kim Ngọc đầy nhiệt tình đón Hạ Dịch Sâm đi tới, đáng tiếc, Hạ Dịch Sâm đối với cô như không có gì, trực tiếp lướt qua cô, cùng mấy vị thanh niên anh tuấn nói chuyện phiếm.
Lâm Khiết Vy liếc mắt liền nhìn thấy bóng lưng của Hứa Tịnh, đi tới, vỗ vỗ vào vai cô ấy, Hứa Tịnh quay người, một khuôn mặt được trang điểm đậm, làm cho nụ cười trên môi Lâm Khiết Vy cứng đờ.