Lỡ Yêu Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 207 - Nói chút chuyện phụ nữ

Trước Sau

break
Mạc Lâm Kiêu cau mày "Đã ngất xiu, không có thân tri suốt thời

gian dài, sao lại không cần thiết?"

Cô có biết, khoảng thời gian cô hôn mé, người khác đau lòng thế nào không? Ngược lại cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng người sợ hãi là anh! "Mạc Lâm Kiêu!” Lâm Khiết Vy vừa xấu ho vua tức gian, phiên chán lẩm bẩm: "Có thể dừng tháo luận những chuyện này ở đây không? Về nhà rồi nói không được sao?"

Nói rồi, Lâm Khiết Vy xấu hổ lấy chăn che mặt minh lại.

Cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đáng sợ,

Những bác sĩ trong phòng, bao gồm giám đốc bệnh viện, toàn bộ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy bất an lén nhìn Mạc Lâm Kiêu.

Trời ạ, lá gan cô gái này thật lớn, dám ở trước mặt mọi người chống đối anh Mạc, à không, dạy dỗ anh Mạc!

Mạc Lâm Kiêu bị Lâm Khiết Vy gào, khế sửng sốt, xem ra cô nhóc này xấu hổ rồi, chỉ có lúc cô xấu hổ hoặc tức giận mới la hét gọi cả tên họ anh, vừa rồi cô nói về nhà nói sau...về nhà à, trong bản năng của cô, biệt thự Mạc Vũ được coi là nhà sao? Nghĩ như vậy, trong mắt như núi tuyết của Mạc Lâm Kiêu lóe lên, lập tức cong môi cười,

Cười rồi? Anh Mạc sao có thể cười được? Bị người ta la hét mot trận, ngược lại mim cười!

Sắc mặt mọi người như nứt ra,

Giám đốc bệnh viện ho khan một tiếng, hỏi: "Nếu bệnh nhân không có việc gì, cậu Mạc, để các bác sĩ ra ngoài nhé?”

Mạc Lâm Kiêu nghiêm túc nói: "Còn chưa kiểm tra toàn diện cho cô ấy mà, sao có thể đi được?”

Nụ cười cứng ngắc trên gương mặt giám đốc bệnh viện, khóe môi giật giật. Trời ơi, thật sự chưa từng gặp, người đến kỳ kinh nguyệt còn phải

kiểm tra toàn diện!

Không ngờ, Lâm Khiết Vy ở trong chăn không nằm tiếp được nữa, soạt một tiếng giở chăn ra, lộ ra cái đầu nhỏ bù xù, dứt khoát ngồi dậy, không vui nói: "Tôi không kiểm tra gì hết! Hoàn toàn không cần!”

Lần này Mạc Lâm Kiêu rất kiên quyết: "Kiểm tra một chút cũng không có gì xấu, lỡ còn chỗ nào không thoái mái, còn có thể kịp thời chữa trị."

Lâm Khiết Vy gấp đến muốn điên rồi, vừa muốn tiếp tục gào thét với Mạc Lâm Kiêu, mắng anh bệnh thần kinh, thích đốt tiền, nhưng nhìn mắt ưng sâu thẳm của anh lộ ra vẻ kiên quyết nồng đậm, chỉ đành đổi cách, quyết định dùng chiêu dỗ dành.

Móng vuốt trắng nhỏ vươn qua, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng lắc lư qua lại, gương mặt nhỏ nặn ra dáng vẻ mấy phần muốn khóc, nũng nịu nói: "Tôi thật sự không sao mà, đừng kiểm tra nữa, có được không? Tôi đã ngửi mùi nước biển đủ nhiều rồi, tôi muốn về nhà, về nhà ăn đồ ngon. Đừng kiểm tra, nhé?"

Trong lòng bàn tay có thêm bàn tay ấm áp của cô, trái tim của Mạc Lâm Kiêu, đột nhiên run lên. Nhìn gương mặt non mịn của cô, nghe giọng nói dịu dàng của cô, lập tức nhớ lại cái đêm tuyệt vời kia, cô quyến rũ uyển chuyển, trái tim mềm thành vũng nước.

Khoảnh khắc này, cho dù Lâm Khiết Vy muốn trời muốn đất muốn

toàn thế giới, anh cũng sẽ thỏa mãn cô, hoàn toàn không có một chút kháng cự nào! Đáng chết! Trong lòng Mạc Lâm Kiêu thầm khinh bỉ chính mình, sao lại không có sức miễn dịch với cô thể?



Có thể đoán được, sau này nếu Lâm Khiết Vy ở phòng ngủ sử dụng các loại thủ đoạn làm nũng đáng yêu với anh, có lẽ anh sẽ chết trên người cô.

Đôi mắt to tròn của Lâm Khiết Vy, mong đợi nhìn anh, chu môi nhỏ, trong mắt Mạc Lâm Kiêu, thật sự là đáng yêu đến bùng nổ. Âm thầm thở dài một hơi, anh bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

"Yeah! Bây giờ đi thôi!" Lâm Khiết Vy lập tức cười tươi như hoa.

Bàn tay xinh đẹp của Mạc Lâm Kiêu ấn đầu cô, lạnh mặt trầm giọng nói: “Nhưng phải truyền xong hai bình này đã" “A? Đã không sao rồi, còn truyền nước?”

Mạc Lâm Kiêu vẫn mơ hồ lo lắng cho cô như cũ, ngồi trước giường bệnh, giọng nói tuy không lớn, lại lộ ra vẻ kiên quyết: “Không truyền nước, vậy thì kiểm tra toàn diện, cô chọn đi.”

Lâm Khiết Vy trề môi nhìn anh, một lúc sau, lặng lẽ nằm xuống, giống như nhận mệnh tiếp tục truyền nước,

Nhóm bác sĩ nòng cốt trong phòng bệnh, vô duyên vô cớ bị nhét đầy một bụng cẩu lương, đồng thời cũng có nhận thức mới về Lâm Mạc Kiêu.

Sự thương tiếc bá đạo của anh Mạc, dịu dàng cứng rắn, thật sự khiến chân mềm nhũn, trái tim muốn bay lên! Trần Kiệt và Nam Cung Hào nhận được tin, lần lượt đuổi đến, suýt

nữa vào phòng bệnh cùng một lúc. Họ vừa bước vào đã nhìn thấy bên chữa trị."

Lâm Khiết Vy gấp đến muốn điên rồi, vừa muốn tiếp tục gào thét với Mạc Lâm Kiêu, mång anh bệnh thần kinh, thích đốt tiền, nhưng nhìn mát ưng sâu thẩm của anh lộ ra vẻ kiên quyết nồng đậm, chỉ đành đổi cách, quyết định dùng chiêu dỗ dành.

Móng vuốt träng nhó vươn qua, năm lấy tay anh, nhẹ nhàng lắc lư qua lại, gương mặt nhỏ nặn ra dáng vẻ mấy phần muốn khóc, nũng nịu nói: "Tôi thật sự không sao mà, đừng kiểm tra nữa, có được không? Tôi đã ngửi mùi nước biển đủ nhiều rồi, tôi muốn về nhà, về nhà ăn đồ ngon. Đừng kiểm tra, nhé?"

Trong lòng bàn tay có thêm bàn tay ấm áp của cô, trái tim của Mạc Lâm Kiêu, đột nhiên run lên. Nhìn gương mặt non mịn của cô, nghe giọng nói dịu dàng của cô, lập tức nhớ lại cái đêm tuyệt vời kia, cô quyến rũ uyển chuyển, trái tim mềm thành vũng nước.

Khoảnh khắc này, cho dù Lâm Khiết Vy muốn trời muốn đất muốn

toàn thế giới, anh cũng sẽ thỏa mãn cô, hoàn toàn không có một chút kháng cự nào! Đáng chết! Trong lòng Mạc Lậm Kiêu thầm khinh bỉ chính mình, sao lại không có sức miễn dịch với cô thế?

Có thể đoán được, sau này nếu Lâm Khiết Vy ở phòng ngủ sử dụng các loại thủ đoạn làm nũng đáng yêu với anh, có lẽ anh sẽ chết trên người cô.

Đôi mắt to tròn của Lâm Khiết Vy, mong đợi nhìn anh, chu môi nhỏ, trong mắt Mạc Lâm Kiêu, thật sự là đáng yêu đến bùng nổ. Âm thầm thở dài một hơi, anh bất đắc dĩ nói: “Được rồi."

"Yeah! Bây giờ đi thôi!” Lâm Khiết Vy lập tức cười tươi như hoa.

Bàn tay xinh đẹp của Mạc Lâm Kiêu ấn đầu cô, lạnh mặt trầm giọng nói: "Nhưng phải truyền xong hai bình này đã "A? Đã không sao rồi, còn truyền nước?”

Mạc Lâm Kiêu vẫn mơ hồ lo lắng cho cô như cũ, ngồi trước giường bệnh, giọng nói tuy không lớn, lại lộ ra vẻ kiên quyết: “Không truyền nước, vậy thì kiểm tra toàn diện, cô chọn đi.”

Lâm Khiết Vy trề môi nhìn anh, một lúc sau, lặng lẽ nằm xuống, giống như nhận mệnh tiếp tục truyền nước.



Nhóm bác sĩ nòng cốt trong phòng bệnh, vô duyên vô cớ bị nhét đầy một bụng cẩu lương, đồng thời cũng có nhận thức mới về Lâm Mạc Kiêu.

Sự thương tiếc bá đạo của anh Mạc, dịu dàng cứng rắn, thật sự khiến chân mềm nhũn, trái tim muốn bay lên! Trần Kiệt và Nam Cung Hào nhận được tin, lần lượt đuổi đến, suýt

nữa vào phòng bệnh cùng một lúc. Họ vừa bước vào đã nhìn thấy bên trong chật kín áo blouse trắng đêm không hết, kinh ngạc đến sứng sốt.

Tình hình này...lẽ nào người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia không ổn? Khóe môi Trần Kiệt khẽ cong, âm thầm vui mừng. Nếu cô chết như vậy, để cho anh ta phải phí hết công sức nghĩ ra sự cố ngoài ý muốn nào đó.

"Anh Mạc, cô Lâm không sao chứ?” Nam Cung Hào nhìn Lâm Khiết Vy đang nằm, phát hiện đôi mắt to tròn của cô lanh lợi xoay chuyển, không giống như bệnh nặng, đồng thời xem thử bệnh án của các bác sĩ hội chẩn.

"Đau đến ngất xỉu" Trong giọng nói Mạc Lâm Kiêu có chút lo lắng.

Khi Nam Cung Hào nhìn tên bệnh viết trong bệnh án, trợn mắt há miệng, dụi mắt nhìn bệnh án lần nữa, rồi lại ngơ ngác nhìn nhóm bác sĩ, anh ta cảm thấy rất xấu hổ.

"Anh Mạc, tôi thấy vẫn nên để các bác sĩ đi đi, cũng không phải chuyện gì lớn, họ ở đây chẳng phải ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi sao?" Nam Cung Hào nói rồi, nháy mắt ra hiệu cho giám đốc bệnh viện, sau khi nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu khế gật đầu, giám đốc bệnh viện vội vàng đưa các bác sĩ nhón mũi chân theo thứ tự rời khỏi phòng bệnh.

Trần Kiệt liếc mắt ra hiệu cho Nam Cung Hào, muốn hỏi xem Lâm Khiết Vy bị bệnh gì, nếu là bệnh hiểm nghèo thì quá tuyệt, Nam Cung Hào lén lút lắc đầu với anh ta, âm thầm đưa bệnh án cho anh ta, Trần Kiệt nhận lấy, trong lòng nghĩ sao anh ta có thể đọc hiểu bệnh án được, tùy ý liếc nhìn bệnh án, khi nhìn thấy chữ đau bụng kinh, trong lòng điên cuồng mắng chửi.

"Ây dà, không ổn rồi!" Cơ thể Lâm Khiết Vy cứng ngắc, cắn môi, vẻ mặt hoảng loạn. "Sao vậy?" Mạc Lâm Kiêu quan tâm hỏi, đồng thời vươn tay xoa

nhẹ lên trán cô, sợ cô bị sốt.

Lâm Khiết Vy khó xử nhìn Trần Kiệt và Nam Cung Hào, muốn nói lại thôi, Mạc Lâm Kiêu nhìn ra vẻ cố kỵ của cô, liếc Nam Cung Hào, Nam Cung Hào hiểu ý, kéo Trần Kiệt ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy. "Có phải muốn đi vệ sinh không? Tôi bế cô đi” Mạc Lâm Kiêu đoán.

Lâm Khiết Vy lắc đầu, gương mặt đỏ bừng, lầp bắp nói: "Quần, quần áo...bị dính rồi."

Mạc Lâm Kiêu không hiểu, nhìn quần áo của cô.

Lâm Khiết Vy xấu hổ đến mức muốn ngất đi, nhưng trước mắt chỉ có Mạc Lâm Kiêu có thể giúp cô, căng da đầu khẽ xoay người, ngón tay chỉ dưới mông mình. Mạc Lâm Kiêu nhìn qua, phát hiện quần áo của cô dính máu, lập tức kinh ngạc đứng bật dậy.

"Cô bị thương rồi? Để tôi gọi bác sĩ!”

"Mạc Lâm Kiều, anh đứng lại cho tôi!" Lâm Khiết Vy dùng sức trợn mắt, cô rất bất đắc đĩ, vị kim chủ đại nhân này ngay cả chuyện cháy máu cũng không biết là gì? Chỉ đành vẫy tay với anh, Mạc Lâm Kiêu nghiêng người xuống, đưa lỗ tai qua, Lâm Khiết Vy vừa xấu hổ vừa tức giận nói với anh chút chuyện phụ nữ.

Trời ạ, cảm giác bản thân giống như giáo viên sinh lý, xấu hổ muốn chết.

Trần Kiệt ở ngoài cực kỳ uể oải, rút điểu xì gà ra khỏi hộp thuốc, vừa muốn châm lửa, Nam Cùng Hào đá anh ta, ra hiệu anh ta nhìn bên đó, liền thấy một nhóm người đông đúc bước đến từ đầu hành lang bên kia, người đi đầu, oai phong đĩnh đạc, eo thon chân dài, gương mặt đẹp như một đóa hoa đào.

Sao Phùng Thiên Long lại đến đây?
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc