Mạc Lâm Kiêu suýt chút nữa thì không giữ được bình tĩnh, anh nhanh chóng đứng dậy, tách khỏi Lâm Khiết Vy, sau đó xoay lưng về phía cô. Ở trong tối không ngừng điều chỉnh hô hấp.
Chết tiệt!
Mạc Lâm Kiêu mäng thầm trong lòng.
Vốn dĩ muốn trêu chọc cô một chút, kết quả lại khiến bản thân mình mất kiếm soát.
Chuyện này là sao?
Mạc Lâm Kiêu cúi đầu nhìn nơi nào đó của chính mình, thật muốn tát cho bản thân một cái.
Anh không nên như vậy!
Bình thường Mạc Lâm Kiêu vốn là người vô cùng lạnh lùng, cho dù có bất kỳ người phụ nữ nào lột sạch trước mặt anh, anh cũng không hề nổi lên phản ứng nào.
Nhưng vì sao khi gặp được cô gái này anh lại bị mất khống chế?
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên đứng dậy rời đi, đứng cách Lâm Khiết Vy mấy mét, lại còn xoay lưng lại, dáng vẻ giống như đang tức giận.
Lâm Khiết Vy sẽ không rảnh rỗi đi phỏng đoán nguyên nhân vì sao anh lại như vậy, cô vừa rồi suýt nữa thì xấu hổ phát khóc, vừa tức vừa thẹn, cô đến thở cũng không dảm, nếu vừa rồi Mạc Lâm Kiêu không đứng lên có lẽ cô sẽ bất tỉnh nhân sự vì ngột ngạt mất.
Âm thầm liếc nhìn bóng lưng mạnh mẽ thắng tấp của người kia.
Hừ, lớn lên đẹp như vậy, đáng tiếc làm người quả xấu xa!
Chỉ biết nói những lời làm nhục nhã người khác, đúng là tâm hồn quỷ dữ.
Lâm Khiết Vy cản cần môi, cố gắng nhớ lại những chi tiết của buổi tối hôm đó, nhưng mà dù thế nào cô cũng không nhớ được, trời ạ, chẳng nhẽ đúng như lời Mạc Lâm Kiêu nói, cô vừa nhiệt tình lại chủ động, quấn quýt lấy anh mãi không buông?
Nếu đúng là vậy xem như cô đã ném hết mặt mũi đi rồi!
Mạc Lâm Kiêu vận dụng hết công lực cuối cùng cũng điều chỉnh lại trạng thái bình thường, đột nhiên lại đem áo cởi ra, vứt lung tung xuống sàn nhà.
Lâm Khiết Vy nhìn trên mặt đất bỗng xuất hiện cái áo, sau đó nhìn theo cái áo hướng lên trên xem, nhất thời bị dọa cho hồn bay phách lạc. Má ơi, đang bình thường tự nhiên cái người này không nói không rằng liền cởi đồ rồi, chuyện này là sao? Không phải anh ta muốn..
Cả người Lâm Khiết Vy run rẩy, hai mắt trợn tròn xoe, theo bản năng nắm chặt lấy quần áo của mình.
Vốn dĩ tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu có chút không vui cho lầm, thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng thỏ con sợ hãi của Lâm Khiết Vy tự nhiên bỗng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Mạc Lâm Kiêu nghiêng người, giống như con sói đang đánh giá miếng mồi trước mắt, giọng nói ma mị vang lên: “Ánh mất khao khát của cô là có ý gi? A, tôi hiểu rõi, cô lại đói bụng, lại muốn rồi? Tuy rằng hôm nay tôi hơi mệt mỏi, nhưng mà nể mặt cô chủ động như vậy, tôi đành miễn cưỡng thỏa mãn cô vậy."
Bàn tay thon dài chậm rãi chuyển xuống thắt lưng, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Trong đầu Lâm Khiết Vy không còn nghĩ được cái gì nữa, cô đã bị dọa cho mất hết cả phương hướng, may mà vẫn còn cái miệng này, Lâm Khiết Vy vội vàng la lên: “Tinh huống buổi tối hôm đó tôi thật sự không nhớ rõ, nhưng mà bây giờ tôi tuyệt đối không có chút ý đồ nào muốn mạo phạm anh. Trời không còn sớm nữa, anh Kiều chác cũng cảm thấy mệt mỏi rồi, anh mau mau đi nghỉ ngơi đi, tạm biệt!”
Lâm Khiết Vy vừa nói vừa chạy mất dép.
Rất có tiềm lực chạy cự ly ngân nha, mới có giây đến bóng dáng cũng không thấy nữa.
Mạc Lâm Kiêu vån đứng ở đó, chợt cười một tiếng, không biết trong lòng cảm thấy vui vẻ hay mất mát nữa.
Tâm trạng rất phức tạp, anh thật sự không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế salon, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nhanh chóng tĩnh tâm lại, thậm chí anh còn niệm trong đầu: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc."
Anh từ nhỏ đến lớn không thích nói chuyện, lúc nào cũng tích chữ như tích vàng, cũng không thích chủ động đưa ra đề tài tán gẫu nào đó, càng sẽ không cùng người khác tán gẫu.
Lúc cô ở đây anh đã nhiều lần phá vỡ quy tắc.
Mỗi lần nhìn thấy cô anh lại không nhịn được mà trêu chọc cô, còn nói nhiều như vậy, còn trở nên giống như trai hư, như tên sắc lang dục cầu bất mãn.
Anh cũng tự cảm thấy khinh bi chính mình.
Mạc Lãm Kiêu thề không thế để bản thân mất khống chế như vậy nữa,
Anh nhanh chóng khoác thêm áo ngủ, buộc dây lưng lại sau đó đi xuống tầng.
Bên dưới có mấy vệ sĩ đang bận rộn vận chuyển đồ đạc, Trần Kiệt ở bên cạnh chỉ huy. Bình thường trong nhà cực kỳ yên tĩnh, hiếm có dịp nào diễn ra tinh cảnh hò hét loạn lên như vậy, quan trọng hơn là anh lại không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Đang làm gi?"
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng hỏi, anh vốn có chút không vui, hơi hơi cau mày.
Trần Kiệt nhanh chóng tiến lại chỗ Mạc Lâm Kiêu đang đứng: "Anh Kiêu, sao cậu vẫn chưa đi nghỉ?"
"Không phải tôi bảo cậu khiến người phụ nữ kia biến mất sao, việc quan trọng không làm, ở đây bận rộn cái gì?"
Trần Kiệt gãi gãi đầu, khó xử nói: "Cái này không phải do Nam Cung Hào sắp xếp sao, cậu ta báo tôi nhất định phải chuyển chỗ thiết bị này vào, còn nhấn mạnh chỗ thiết bị này vô cùng vô cùng quý giá. Thu xếp xong chỗ này tôi sẽ lập tức đi đuổi người. Anh Kiêu cứ yên tâm nghỉ ngoi, sáng mai tinh dậy tôi đảm bảo anh sẽ không còn nhin thấy người phụ nữ kia nữa."
Không ngờ Mạc Lâm Kiều lại nắm bắt được trọng điểm: “Nam Cung Hào? Cậu ta không ở nhà mình, chạy đến đây làm gi?"
Vừa dứt lời liên thấy bỏng người bước vào.
"Anh Kiệu"
Nam Cung Hào cầm một hòm thuốc lớn, mặc chiếc áo ống tay rộng đi từ ngoài vào, vừa đến liền cười xấu xa như lão hồ ly: "Tôi nghĩ rằng anh đã nghỉ ngơi rồi mới cho chuyển đồ về bên này, không ngờ rằng vẫn quấy rầy anh. Anh xuống chào đón tôi sao?"
Trần Kiệt giọng nói uất hận, trợn mắt lên, tích cực phối hợp diễn kịch, chi là hành động hơi vội vàng: "Nam Cung Hào, không phải chỉ chuyển máy móc đến sao? Chẳng lẽ cậu cũng chuyển đến?"
Mạc Lâm Kiêu mặt tối sầm lại nhìn hai tên này diễn kịch. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Nam Cung Hào đặt hòm thuốc xuống đất, bóp bóp hai vai nhức mỏi, lời lẽ đanh thép: "Tôi cũng muốn sống cuộc sống tự do tự tại lẫm chứ, chỉ là sức khỏe của ông chủ nhà họ Mạc đây là thử quan trọng nhất, tôi lại là thần y là bác sĩ riêng của anh, không còn cách nào khác đành phải từ bỏ cái tôi của mình, trong thời điểm then chốt này làm tốt công việc của mình, bảo đảm sức khỏe của anh."
Ha ha, bịa đến mức chính mình cũng cảm động muốn khóc, thậm chí còn muốn cho bản thân một tràng pháo tay.
Mạc Lâm Kiêu hử một tiếng: "Nếu tự xưng là thần y sao lại không có bản lĩnh giải sạch độc tính?”
Mặt mũi của Nam Cung Hào bông chốc rớt sạch.
Trần Kiệt mim miệng lén lút cười. Đáng đời! Nhất định phải để anh Kiêu đến trị lão hồ ly này, tự cho mình quyền quyết định, giờ mất mặt rồi chứ.
Nhưng Nam Cung Hào có da mặt rất dày: "Thần y cũng chỉ là người, là người thì chắc chắn cũng có những việc không thể giải quyết chu toàn. Có điều bây giờ có thuốc giải là người sống, thêm vào khả năng nghiên cứu thiên tài của tôi, giải độc không còn là vấn đề khó khăn nữa!Cái này, tất cả máy móc thiết bị nghiên cứu đều chuyển vào tầng một, sau đó tôi với máy móc và người phụ nữ kia đều ở đây, thuận tiện cho việc nghiên cứu thuốc giải."
Nói xong Nam Cung Hào còn âm thầm nhảy nhảy mắt với Trần Kiệt bên kia.
Trần Kiệt vội vã giả vờ thở dài nói: "Ai da, sao cậu không nói sớm, Anh Kiêu vừa ra lệnh đuối người phụ nữ kia đi rồi. Nói rằng quá nhiều người ngoài trong nhà, không thuận tiện cho lâm."
Nam Cung Hào cười cười nói: "Không thể đuổi, không thể đuổi. Nhỡ cô ta ở bên ngoài tiếp xúc với những chất độc hại, ảnh hưởng đến thể chất giải độc, vậy tất cả xem như tham cái nhỏ mà mất cái lớn. Anh Kiêu, anh cũng không thể coi người phụ nữ kia là người ngoài được, nói thể nào hai người cũng từng tiếp xúc thân mật, nên làm cái gì đều làm cả rồi, xem như là người quen đi.”
Gương mặt Mạc Lâm Kiêu tối sầm xuống.
Anh càng muốn cách xa nguyên nhân khiến mình mất khống chế, người bên cạnh lại không ngừng đưa cô về phía anh.
Nam Cung Hào không ngừng cố gắng khuyên bảo: “Và lại, anh Kiêu, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ít nhất cũng phải có phụ nữ bên cạnh giải quyết nhu cầu sinh lý chứ, như vậy cơ thể mới tốt được."
Nghe xong, ánh mắt Mạc Lâm Kiêu liên như dao phay phóng đến.
Dưới ánh nhìn sắc bén của Mạc Lâm Kiêu mà Nam Cung Hào vẫn không ngừng nói: “Ký hợp đồng là để làm màu hay sao? Còn tiền nữa, tiền kia cũng không phải tự nhiên mà có, chi ra bảy trăm triệu chả nhẽ không thu lại được cái gì? Anh phát bệnh, ngủ một lúc là có thể giải độc. Anh không phát bệnh, ngủ hai lúc là có thể dập lửa. Một người có ích như vậy, sao lại không dùng?”
Trần Kiệt dùng sức gật đầu tán thành: “Nói rất đúng, nói rất đúng!"
Mạc Lâm Kiêu ở cạnh không ngừng nghiến răng nghien lợi: "Tôi đúng là có bệnh mới để hai người diễn trò ở đây."