Cứ tưởng rằng cô sẽ không vui, thế mà ai ngờ được là cô chẳng những không hề nghi ngờ, ngược lại còn nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ hơn nhiều.
Lâm Khiết Vy sảng khoái gật đầu: “Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi."
Cô thực sự không thích những bộ quần áo quá hở hang, đi lại cũng mệt, cô mong cả đời cũng không phải mặc chúng.
"Anh Kiêu, hôm nay tôi mời, chúng ta mau gọi món đi."
Cô đã nghĩ kỹ lắm rồi, chờ lát nữa phục vụ tới, chuẩn bị gọi món thì cô sẽ sử dụng kỹ thuật diễn xuất thần sầu của mình, ôm bụng kêu đau sau đó trốn trở lại bệnh viện để ăn đồ ăn vặt mà Hứa Tịnh đem giấu.
"Ban nãy cô lên xe lấy đồ thì tôi đã gọi món rồi." "Cái gì cơ?" Câu trả lời của Mạc Lâm Kiêu giống như một đòn nặng nề giáng thẳng xuống đầu cô khiến cô hồn lìa khỏi xác, trong đầu cứ ong ong vang lên. Cô đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào Mạc Lâm Kiêu.
Trong đầu kêu gào thảm thiết: Một tỷ không trăm năm mươi triệu. Đó là một tỷ không trăm năm mươi triệu đó! Trời ơi, sao không đem cô bán đi luôn đi hả trời? Lần này cô xong thật rồi. Thật sự xong đời rồi.
Nhưng kể cả bây giờ cô có không ăn thì đồ ăn cung đã gọi ra rồi, cô vẫn phải trả tiền thôi.
Mạc Lâm Kiêu khẽ cười, khóe mắt cong lên, giọng nói ôn hòa chậm rãi: "Còn ngu ngốc nhìn tôi như vậy thì cô khỏi cần ăn cơm nữa đấy. Lập tức về nhà vào phòng ngủ đi được rồi."
Nói xong, anh nhẹ nhàng nở một nụ cười xấu xa, giơ tay búng trán cô một cái. Sau đó ra hiệu cho phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Lâm Khiết Vy cúi mặt nhìn bàn âm thầm bắt đầu một phút mặc niệm cho ví tiền của cô. Sau khi ngẩng đầu lên thì cô đã thay sang biểu cảm tươi tắn như hoa. Thôi, cứ kệ đi vậy, nếu đã không thể cứu vãn nữa, thì cô nhất định phải ăn cho thật đã, cùng lắm thì cô chỉ có thể trả ba trăm năm mươi triệu thôi. Cô thực sự hết cách mà, ai bảo cô là con mắm vô sản nghèo khó đây. Hơn ba trăm năm mươi triệu là toàn bộ gia sản của cô rồi đó.
Khi các món ăn lần lượt được bày ra, Lâm Khiết Vy lập tức hiểu được, tất cả những món mà cái tên Mạc Lâm Kiêu này gọi, đều là những món đắt tiền cả. Nào là gan ngỗng, tôm hùm Boston, hàu sống, cá ngừ đại dương, thịt bò Kobe hun khói gỗ thông, vịt om gỗ thông đen...
Coi như anh giỏi rồi.
Lâm Khiết Vy trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, quyết định nhất định phải ăn hết mình, ăn nhiệt liệt. Thế là cô nhanh chóng đưa dĩa nhắm thằng vào con tôm hùm Boston. Một con tôm hùm vừa to vừa thơm, thịt lại tươi non mơn mởn, lấp la lấp lánh khiến người ta vô cùng thèm thuồng. Thế nhưng đĩa của cô lại rơi vào khoảng không. Mạc Lâm Kiêu đã nhanh tay lẹ mắt mà kéo cái đĩa về phía anh, cách Lâm Khiết Vy rất xa.
Lâm Khiết Vy trừng mắt xem thường nhìn Mạc Lâm Kiêu, hoàn toàn bộc lộ ra dáng vẻ phẫn uất của một kẻ tham ăn bị cướp đồ ăn ngay trước mắt.
Mạc Lâm Kiêu hoàn toàn không thèm nhìn ánh mắt uất hận của cô, ngón tay thon dài bắt đầu di chuyển, động tác vô cùng ưu tú lại thu hút như làm ảo thuật, khi anh dừng lại, mặt Lâm Khiết Vy đã phồng lên như cái bánh bao.
“Anh Kiêu, anh như thế này không hay lắm đâu? Tại sao bên anh đặt toàn tôm hùm rồi hàu sống, cá ngừ đại dương tất cả đều được để bên phía anh còn chỗ tôi thì toàn thịt là thịt thế?"
Cô cúi đầu xuống là lập tức có thể nhìn thấy gan ngỗng, thịt bò, vịt om...
Mạc Lâm Kiêu nhấm nháp thịt tôm hùm, giọng điệu thản nhiên: "Không hợp với cô."
"Tại sao lại không hợp chứ? Tôi cảm thấy tôi với tôm hùm, cá ngừ đại dương là một sự kết hợp hoàn hảo!" "Hải sản là thực phẩm kích thích, dễ gây dị ứng, hiện tại cô không được ăn"
Lâm Khiết Vy tức giận đến sắp phát điên lên được, múa may dao nĩa: "Đồ kích thích thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng đâu mắc bệnh phải kiêng khem gì?"
"Nhưng cô bị thương ở đầu gối." Có lẽ Mạc Lâm Kiêu nhận thấy Lâm Khiết Vy có chút buồn bực, lập tức tự tay đút cho cô một miếng vịt om: “Ngoan, ăn đi. Khi nào khỏe hơn nếu muốn ăn hải sản thì lại đến.”
Lâm Khiết Vy tức đến mức muốn lật bàn! Đây là bữa cơm hơn một tỷ đấy. Cô đã tiêu hết tiền rồi, lẽ ra phải thích ăn gì thì ăn nấy. Thế mà cuối cùng kết quả lại là không thể ăn thứ mà mình muốn. Cô cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ bực bội đến thế.
Lâm Khiết Vy quăng mạnh bộ dao đĩa xuống bàn, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt nhỏ phụng phịu, tức giận nói: “Khỏi ăn đi."
Đúng lúc này phục vụ vừa bê món nhím biển tới, lập tức bị dáng vẻ ngang ngược của Lâm Khiết Vy dọa sợ.
Trời ạ, cô gái này thật không đơn giản. Thế mà lại dám tỏ thái độ với cậu chủ Kiêu cơ đấy.
Anh ta cố ý đi ra thật chậm, lỗ tại anh ta vểnh lên nghe ngóng. Anh ta muốn nghe xem cậu chủ Kiêu sẽ dạy dỗ cô gái này như thế nào.
Không ngờ rằng điều anh ta nghe được lại là tiếng thở dài bất lực của cậu chủ Kiêu, anh nhẹ giọng dỗ dành: "Tôm hùm ở đây cũng chỉ bình thường thôi nhưng thịt bò thì rất ngon đấy. Nào, mau nếm thử đi."
Anh ta cảm thấy hình tượng cậu chù Kiêu đang dần dần sụp đổ. Không, nhất định không phải. Cậu chủ Kiêu này nhất định không phải là cậu chủ Kiêu lạnh lùng vô tình trong lời đồn đâu.
"Vết thương trên đầu gối của tôi đã kết vảy rồi, sao vẫn không được ăn hải sản nữa?"
Lâm Khiết Vy vẫn không cam lòng, không nhịn được nhìn lướt qua con tôm hùm.
Mạc Lâm Kiêu bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy. Khi mà tất cả mọi người đang cho rằng anh sẽ nổi giận thì cuối cùng anh lại đột nhiên buông dao đĩa xuống, quay đầu nói với phục vụ: “Đổ hết số hải sản này đi"
Mắt không thấy tâm không phiền. Nếu anh không ăn thì cô cũng sẽ không thèm.
"Không được!" Lâm Khiết Vy quả quyết phản đối:
Đồ ăn đắt tiền như vậy, sao nói đổ là đổ được? Không được đổ: Giữ lại! Tôi ăn!"
Phục vụ bối rối nhìn Mạc Lâm Kiêu không biết phải làm thế nào nhưng thái độ của Mạc Lâm Kiêu rất kiên quyết. Anh nhẹ nhàng xua tay, phục vụ thấy vậy thì vội bưng mâm đi đổ.
Nhìn một mâm đồ ăn sắp biến mất, trong lòng Lâm Khiết Vy vô cùng đau đớn nhưng lại không thể làm gì! Nhìn thấy trên bàn vẫn còn một đĩa nhím biển, cô vội vàng vươn tay ra, cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Ngay lập tức, Mạc Lâm Kiêu đã đứng bật dậy, giơ tay nâng cằm cô lên, không cho cô nuốt xuống, quát: "Nhổ ra mau!"
Lâm Khiết Vy nhất quyết không chịu, cái miệng nhỏ càng khép chặt hơn. Thấy cô bướng bỉnh, Mạc Lâm Kiêu nheo mắt, sau đó đột nhiên cúi người, tay nâng cằm cô lại dùng thêm chút sức nữa khiến Lâm Khiết Vy đau phải hé miệng ra, sau đó môi anh cũng lập tức tiến tới.
“Ưm ưm..." Lâm Khiết Vy kinh ngạc trợn tròn mắt. Tại sao cô ăn nhím biển thì anh lại hôn cô chứ?
Môi lưỡi giao nhau. Oanh oanh liệt liệt một lúc lâu anh mới buông cô ra, quay người ngồi lại chỗ cũ.
Lâm Khiết Vy chép miệng thì lại phát hiện trong miệng không còn miếng thịt nhím biển nào! Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện, thấy anh đang vui vẻ mà nhai nhím biển, vẻ mặt dương dương tự đắc của kẻ thắng cuộc, đôi môi đỏ mọng cong lên tạo thành một nụ cười xấu xa khiêu khích Lâm Khiết Vy. Cứ như thể thứ mà anh đang nhai không phải nhím biển, mà là cô vậy.
Trong lúc nhất thời, Lâm Khiết Vy vừa tức giận vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ lúc xanh lúc đỏ. Ngay sau đó cô đã biến phẫn nộ thành sức mạnh, không tiếp tục tranh cường háo thắng với anh, dù sao đấu cũng không đấu lại anh, thôi thì tốt nhất vẫn nên tiết kiệm sức lực, yên tĩnh ăn thịt đi.
Cô phồng má, cúi đầu tập trung ăn, giống như một con heo nhỏ, ăn rất hùng dũng, rất hoang dại đến mức mấy người phục vụ bên cạnh cũng chỉ có thể ngây người mà nhìn. Bất kì một cô gái nào khi đi ăn đồ Tây đều sẽ điềm đạm nho nhã, hơn nữa cô còn đang ngồi trước mặt một người đàn ông giàu có lịch thiệp số một thành phố như Mạc Lâm Kiêu. Tại sao cô gái này lại không biết rụt rè, e thẹn, giữ ý giữ tứ một chút cơ chứ?
Cô cứ há miệng ăn từng miếng từng miếng thịt lớn, còn anh cũng vẫn cứ nhấp từng ngụm nước nhỏ.
Nhìn cô ăn ngon lành như vậy, hết miếng này tới miếng khác, anh bỗng thấy có cảm giác bản thân mình như đang nuôi thú cưng vậy.
"Cô bán chiếc vòng ngọc kia là để trả viện phí cho em trai?"
Anh nhàn nhạt hỏi một câu, giống như bạn bè nói chuyện phiếm.
Lâm Khiết Vy lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục gặm thịt, gật đầu lia lịa, mơ hồ nói: “Ừm, vay tiền thì anh không cho. Bệnh viện thì lại đòi gấp. Tôi cũng không có cách khác."
"Vậy tại sao lúc đó cô không gọi điện cho tôi, nói là mượn tiền để nộp viện phí cho em trai?"