Lỡ Yêu Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 115 - Rốt cuộc đoán mò cái gì

Trước Sau

break
Hứa Tịnh giơ ống kim to xoay người hung dữ nói: "Vì sao Khiết Vy nhà chúng tôi phải khóc? Hẳn là người nào đó không được đàn anh Sâm coi trọng khóc mới đúng!"

Vừa rồi Kim Ngọc đến trước mặt Hạ Dịch Sâm kiếm chút hảo cảm, lại bị lạnh nhạt lần nữa. Trước đây Hạ Dịch Sâm còn có thể chào hỏi khách sáo với cô ta, hôm nay không biết vì sao gương mặt lạnh lùng, không nói một câu, trực tiếp đi qua. Hiện giờ bị Hứa Tịnh đâm trúng chỗ đau, gương mặt Kim Ngọc đều đã vặn vẹo rồi.

"Các cô còn không biết sao? Tối thứ bảy tuần này, sẽ cử hành tiệc đính hôn của bác sĩ Lâm Thúy Lan và cậu chủ nhà họ Tạ! Không phải cậu chủ Tạ là chồng sắp cưới của Lâm Khiết Vy lúc trước sao? Bị người ta vứt bỏ như thế, không phải nên khóc à?"

Sau khi nói xong những lời này, Kim Ngọc không có ý ở lại, xoay người rời đi. Bởi vì Hứa Tịnh là người giỏi đánh nhau, chọc giận cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ đâm kim vào mặt cô ta.

Hứa Tịnh vô cùng lo lắng nhìn Lâm Khiết Vy ở bên cạnh, cố gắng hạ giọng hỏi: “Chuyện này là thật sao?" Lâm Khiết Vy gật đầu: “Đúng vậy, tối thứ bảy tuần này, ở khách sạn Hải Châu, tớ nhận được lời mời rồi."

"Hả? Không phải chứ? Cậu cũng đi sao?"

Vẻ mặt Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ: “Tớ có thể làm gì, bác cả cầu xin tớ, cho dù thế nào, nhiều năm như vậy đều là bác cả quan tâm tớ và em trai, tớ không thể không cho bác ấy mặt mũi."

Hứa Tịnh hung dữ nói: “Vậy tối đó cậu phải ăn mặc thật xinh đẹp, đè bẹp Lâm Thúy Lan!"

Lâm Khiết Vy chỉ mỉm cười.

Bỗng nhiên Hứa Tịnh nghĩ tới Phùng Thiên Long ngày hôm qua, không nghĩ tới anh ta keo kiệt như vậy, mười mấy hộp cơm, vậy mà không cho cô ấy một hộp, tàn nhẫn mang đi hết như thế, càng nghĩ càng giận, sau đó bắt đầu kể chuyện ngày hôm qua cho Lâm Khiết Vy nghe, đương nhiên từ đầu tới cuối, đều không nói một câu hay về Phùng Thiên Long.

"Cậu không thấy anh ta xuất hiện khoa trương thế nào đâu... Chậc chậc, thực sự coi mình như vua, phía trước phía sau có bảy người mặc âu phục đen, quả thực vô cùng buồn cười."

"Khiết Vy à, anh ta keo kiệt như thế, cũng không nói để lại một hộp cơm, loại người đàn ông tính kế như thế, cậu ngàn lần đừng để ý."

"Tuy bộ dạng cũng tạm, nhưng trên đầu quấn bằng gạc, nói chuyện ngang ngược như thế, vừa nhìn là biết tố chất không cao."

"Loại người như vậy theo đuổi đúng là hạ thấp cấp bậc của cậu!"



Phùng Thiên Long đang cạnh tranh đấu thầu đất, đột nhiên liên tục hắt xì vài cái.

Lâm Khiết Vy hiểu rất rõ người bạn tốt này của mình, cười tít mắt hỏi: "Vậy nếu hôm nay anh ta tặng cậu sáu hộp cơm, tất cả đều là thịt cậu thích ăn, cậu cảm thấy thế nào?"

Đôi mắt Hứa Tịnh mở to, có vẻ như đã thấy được thịt kho tàu đang vẫy tay với cô ấy, há to miệng, sảng khoái nói: “Vậy con người anh ta không tệ, cậu có thể tìm hiểu sâu hơn một chút."

"Hứa Tịnh! Chỉ có mấy miếng thịt đã có thể thu mua cậu, cậu có chút cốt khí được không?"

Hứa Tịnh chẳng để ý cười ngây ngô hai tiếng, đúng lý hợp tình nói: "Cuộc đời này rất ngắn, mình cần gì làm khó mình, vì ăn thit mà sống, vì đồ ăn ngon mà sống, cuộc đời này không uồng."

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hỏi: "Xin hỏi Lâm Khiết Vy có ở đây không?"

"Tôi ở đây!" Lâm Khiết Vy đáp, từ phòng thuốc đi tới, Hứa Tịnh cũng đi ra xem, thì phát hiện đứng chỗ y tá là hiệu trưởng mặc âu phục, trong tay là một bó hoa tươi. "Ông trời của tôi ơi! Tớ không nhìn nhầm đấy chứ, sao lại là hiệu trưởng của chúng ta?" Hứa Tịnh kinh hãi

kêu lên, trên gương mặt tròn tràn ngập biểu cảm.

Nhìn thấy Lâm Khiết Vy đi tới, hiệu trưởng tươi cười rạng rỡ đi qua, không nói hai lời, tặng bó hoa kia trước tiên: “Bạn học Vy, tặng cho em!"

Lâm Khiết Vy không hiểu hiệu trưởng đang làm gì, cười gượng nói: “Ha ha, hiệu trưởng quá khách sáo rồi, sao còn tặng hoa em nữa?"

Bất đắc dĩ nhận lấy bó hoa, lại bị Hứa Tịnh kéo lại gần, dán sát tai cô nói nhỏ.

"Không phải là hiệu trưởng muốn theo đuổi cậu đấy chứ? Cậu trăm ngàn lần đừng dao động đấy, ông ta khiến người ta nhìn là muốn nôn, còn nữa, ông ta đã già như vậy rồi, còn muốn ăn cỏ non, đúng là không biết xấu hổ, cục xương già như thế, đến phòng ngủ còn không biết có thể làm việc được không." Sau khi nói xong, cô ấy còn nghiến răng nghiên lợi bổ sung: Không biết xấu hổ! Già mà mất nết!"

Lâm Khiết Vy đều hết nói nổi, cô trợn trắng mắt đâm vào trán Hứa Tịnh, nhỏ giọng nói: “Cả ngày trong đầu cậu đoán mò gì thế?"

Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh ở một bên nói nhỏ, hiệu trưởng vẫn đứng thẳng tắp, thậm chí tươi cười trên mặt vẫn giữ nguyên như vừa rồi. Lâm Khiết Vy hơi xoay người nhìn hiệu trưởng, cảm thấy nhức đầu, thăm dò hỏi: “Hiệu trưởng à, sao hôm nay thầy lại rảnh tới bệnh viện vậy?"

Mấy sợi tóc thưa thớt còn xịt keo, bóng nhoáng sáng loáng, ăn mặc quần áo y như đi xem mắt.



"Bạn học Vy, không phải là tôi nhớ em nên đến thăm em sao."

Hứa Tịnh không nhịn được lớn tiếng ho khan vài tiếng, dùng lực nháy mắt với Lâm Khiết Vy.

Lâm Khiết Vy đành phải tiếp tục cười nói: "Hiệu trưởng bận rộn nhiều việc như thế, thầy quá khách sáo rồi. Thầy hẳn là không có chuyện gì đúng không?"

Hiệu trưởng lấy một đồng đồ ăn vặt từ sau lưng ra, tràn đầy một túi, tất cả đều là đồ ăn vặt rất ngon như thịt bò khô, chân gà cay, nhìn Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh, cảm thấy túi đồ ăn vặt này quá nặng, mình Lâm Khiết Vy không bê nổi, vì thế trực tiếp đưa cho Hứa Tịnh.

"Đây là đồ ăn vặt tặng hai em, không biết mua cái nào thì tốt, cho nên mua hơn mười loại trong cửa hàng."

Đôi mắt Hứa Tịnh lập tức tỏa sáng, ôm lấy một đống đồ ăn vặt, vô cùng vui vẻ, dùng cánh tay chạm vào Lâm Khiết Vy, dán sát lại gần nhỏ giọng nói: "Tuy hiệu trưởng lớn tuổi, nhưng mà rất yêu thương người ta, hơn nữa hiệu trưởng có địa vị được người ta tôn kính, con người cũng không tệ lắm, cậu có thể suy xét cân nhắc."

Lâm Khiết Vy âm thầm chảy mồ hôi lạnh, Hứa Tịnh đúng thật là, hoàn toàn không có tính nguyên tắc, có ăn là mọi chuyện đều thành.

Hứa Tịnh đặt đồ ăn vặt vào trong phòng, còn ở bên trong tìm kiếm đồ ăn ngon, mở túi hưởng thụ rồi.

Lâm Khiết Vy thật sự không nhìn nổi tươi cười cứng ngắc trên mặt hiệu trưởng nữa, lo lắng nói: “Hiệu trưởng, hôm nay thầy tới đây một chuyến, rốt cuộc là vì chuyện gì?"

"Không có chuyện gì sẽ không tới cửa thăm hỏi, tôi tới đây, quả thật có chuyện cần làm phiền bạn học Vy."

Lâm Khiết Vy đã mất hết kiên nhẫn, hung dữ quát: "Vậy thì mau nói đi!"

Hiệu trưởng lại lấy túi văn kiện ra: "Là thế này, bạn học Vy. Lần trước em nói về chuyện quyên góp xây dựng tòa nhà, cần tư liệu càng tường tận hơn, tư liệu trong trường đã chuẩn bị xong, nhưng đến Mạc Thiên Building vài lần, người ta không cho vào, bọn thầy muốn gặp mặt chủ tịch Kiêu quả thực như chuyện viễn tưởng, khó như lên trời! Trường học thật sự không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tìm em giúp đỡ. Em xem..."

Tươi cười trên mặt Lâm Khiết Vy cứng đờ, mãi mà không dám cử động, cũng không dám nói gì.

Cô bán vòng ngọc của Mạc Lâm Kiêu, hiện giờ người ta làm phiền cô hay không còn chưa biết, cô không có lá gan chạy tới trước mặt Mạc Lâm Kiêu bị anh làm khó. Nghĩ về chiếc roi sắt to và chiếc búa to kia, cô cảm thấy trước mắt cô vẫn còn sống trên thế gian này, thật sự là phúc lớn mệnh lớn rồi.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc