Cửa Thanh Ô trấn suốt ngày bụi tung không nghỉ, người cao to nối liền không dứt, người tới người người lưng dựng đeo phong*, mặt đầy bụi bặm.
chỉ đao, kiếm.
Lạc Lâm Chấn Quân mang Hàm Quang, Thừa Ảnh đặt lên bàn, Yên Hoài Tuyết và Vệ Kiêu cởi xuống Chiếu Uyên đưa cho hắn.
Ở cuối ba thanh binh khí, Lạc Lâm Chấn Quân xoay vặn xuống một khối sắt tạo hình kỳ lạ.
“Đây là chìa khóa Hám Thiên môn?” Vệ Kiêu cầm Chiếu Uyên đao lâu như vậy, cho tới bây giờ không phát hiện phía dưới có thể lấy ra loại đồ này.
Lạc Lâm Chấn Quân cười cười, đem đầu đuôi ba khối sắt dài mà hẹp rắp vào, mặt ngoài hợp nhau, lập tức vặn động, tách một tiếng, ba khối sắt hợp làm một.
“Nghĩ không ra Dương Diệc Phong ngoại trừ đúc đao kiếm ra, còn là một cao thủ cơ quan.” Lạc Lâm Chấn Quân tán thưởng.
“Mục đích lần này của Lạc Lâm gia là gì?” Yên Hoài Tuyết không vội rời đi.
“Ý Triêu Hoàng Cung chủ, thỉnh xin chỉ rõ.”
“Cùng mục đích, hành động mới sẽ không sai lầm, bằng không chẳng phải làm giá y cho kẻ khác*.”
Lạc Lâm Chấn Quân hiểu rõ cười. “Vong Xuyên thành xác thực ở một bên tùy thời mà động, khiến người bất an. Chấn Quân lần đầu đăng minh chủ nhất vị, nếu lần này không đào tận gốc, trốc tận rễ Bích Vân Tiêu Thiên một lần cho xong, chẳng phải là lưu lại họa lớn, ngày đêm cũng không được an tâm. Cho dù không đuổi tận giết tuyệt, cũng phải khiến Bích Vân Tiêu Thiên không ngày cất đầu lại.”
Yên Hoài Tuyết hơi gật đầu. “Như thế là tốt.”
Yên Hoài Tuyết và Vệ Kiêu vừa ly khai, Trần Mộ Lâm liền đẩy cửa mà vào.
“Mộ Lâm.” Đối mặt hảo hữu nhiều năm, thái độ Lạc Lâm Chấn Quân ấm áp vài phần.
“Chấn Quân, Bích Vân Tiêu Thiên tích lũy vững vàng, vì sao không thể ngồi xuống trao đổi, gây chiến như vậy, với đối phương với mình cũng không có lợi.” Mới giải quyết xong nội loạn môn phái, Trần Mộ Lâm đã vội vã tới đây.
“Ân Hồi Ca tuyệt không phải người có thể thương lượng, ngày mai lên núi, ta tự nhiên sẽ tiên lễ hậu binh*, chẳng qua kết cục ai ai cũng biết, việc đánh nhau này là không thể tránh được.”
dùng đạo lý trước sau đó mới dùng vũ lực.
Trần Mộ lâm thở dài một hơi, biết là khuyên hết mức, thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Chu Cố Tùng khi sư diệt tổ, ấn môn quy đã bị xử tử.
Về phần Lạc Lâm tiểu thư…”. Thấy biểu tình Lạc Lâm Chấn Quân không quá để ý, tiếp tục nói: “Cũng theo Chu sư đệ tự tử rồi, ngay trước buổi tối, ta tự ý làm chủ mang nàng cùng Chu sư đệ hợp táng một mộ.”
“Chuyện Y Hoan làm phiền Mộ Lâm lo lắng rồi.”
“Nếu không phải Chu sư đệ, Lạc Lâm tiểu thư thế nào lại…”
Lạc Lâm Chấn Quân lắc lắc tay. “Chuyện cũ đã qua, không cần nói thêm nữa. Ngược lại phải chúc mừng Mộ Lâm, trở thành Liên Khung chưởng môn.”
Trần Mộ Lâm xoa xoa cái trán. “Làm chưởng môn mới biết được, mọi việc đều phải cố kỵ rất nhiều, có lẽ ta không phải là người lựa tốt để làm chưởng môn.”
Lạc Lâm Chấn Quân đang muốn nói, cửa đã bị một cước đá văng ra.
“Lạc Lâm Chấn Quân, ngươi tên khốn khiếp, cư nhiên dám chạy trốn, may mà đại thiếu ta thông minh tuyệt luân, sớm có chuẩn bị.”
“Sao ngươi lại tới đây.” Lạc Lâm Chấn Quân tuy rằng cau mày, nhưng vẫn là túm lấy Tống Trọng An chỉ vào tay hắn, ôm trọn y vào ngực.
“Ngươi còn dám hỏi ta, ngươi không phải nói muốn đi gặp Thiên Mạch cầu hôn, thế nào chạy đến nơi chim không thải này.” Ở trong lòng Lạc Lâm Chấn Quân Tống Trọng An vẫn không thành thật, trái đá phải đạp.
“Chấn Quân, ta cáo từ trước.” Trần Mộ Lâm thấy màn này, xấu hổ đứng dậy, còn tốt bụng đem cửa khép lại.
“Hắn là ai vậy?” Tống Trọng An trừng Trần Mộ Lâm mãi đến khi cửa bị đóng, quay đầu liếc Lạc Lâm Chấn Quân.
“Hắn à, lão tương hảo* của ta…” Lạc Lâm Chấn Quân ha ha cười.
hai ý : bạn thân, người tình.
Tống Trọng An tức giận đến chóp mũi đều đỏ. “Ngươi… ngươi đều có…” Bỗng nhiên im bặt, thu thanh.
“Nghĩ đến ta?” Ôm Tống Trọng An ngồi trên đùi mình.
“Ta mỗi ngày đều nghĩ ngươi thế nào đi tìm chết!” Bĩu bĩu khóe môi.
“Nhị đệ ngươi cũng ở đây.” Lạc Lâm Chấn Quân nhắc nhở.
Tống Trọng An nhẹ run run. “Hắn ở đây để làm gì?”
“Giúp ta tiêu diệt một địch nhân mà thôi.”
“Người nào lại đắc tội ngươi, hay là, ngươi coi trọng bảo bối gì của người ta?”
“Ha ha, ta xem trọng mỹ nhân của môn phái người ta.”
Tức giận đến Tống Trọng An bảy lỗ đều phải bốc ra thịnh nộ.
Bỗng dưng, Lạc Lâm Chấn Quân sắc mặt nghiêm chỉnh lại. “Sáng mai, ngươi liền trở về cho ta.”
“Để làm chi, ngươi lại làm cái chuyện gì không thể gặp người sợ ta nói cho Thiên Mạch.”
“Thiên Mạch khéo hiểu lòng người, nào như ngươi…”
“Ta, ta làm sao…”
“Ngươi gì cũng không có.” Bất đắc dĩ vò vò đỉnh đầu Tống Trọng An, ở trên gương mặt hắn hôn một cái. “Ngoan, ngày mai trở về đi.”
Tống Trọng An hồng hai má, con mắt nhanh như chớp chuyển một cái, rất nhanh đáp ứng.
Đợi Tống Trọng An ly khai, Lạc Lâm Chấn Quân gọi ra Hồng Bào.
“Đưa hắn an toàn trở về.”
Hồng Bào theo tới nhà trọ của Tống Trọng An, trốn ở ngoài cửa sổ, không qua bao lâu, chợt nghe bên trong hô to một tiếng.
“A, đừng giết ta!”
Phá cửa sổ mà vào, ngay cả người còn chưa thấy rõ, đã té trên mặt đất.
“Diệu Duyệt muội muội, ngươi thực sự quá lợi hại!” Tống Trọng An vây quanh Hồng Bào hai vòng, thuận tiện bồi thêm hai chân.
“Chút tài mọn.” Trì Diệu Duyệt đóng cửa sổ.
“Ta đã nói Lạc Lâm Chấn Quân không có khả năng giữ ngươi lại mà, ca ta cũng không cho ta tới, là ta len lén chạy đến.”
“Vậy làm sao bây giờ.” Rũ cụp bả vai, Tống Trọng An bộ dạng rất nhụt chí.
“Nhìn ngươi thương cảm vậy, đi theo ta đi. Ở loại địa phương này, thì người ta giết chết ngươi tựa như nghiền chết một con kiến.”
Nghe được câu như thế, Tống Trọng An tuy rằng tức giận, cũng đành phải gật đầu.
Ngày hôm sau, sáng sớm các phái tề tụ, ở trên sơn đạo ngoằn ngoèo thành một hàng dài không thấy đầu đuôi.
Yên Hoài Tuyết bên cạnh đi theo Vệ Kiêu, phía sau là Loạn Vũ Thanh Sơ cùng với rất nhiều môn nhân.
Đây là lần thứ hai Vệ Kiêu bước lên Bích Vân Tiêu Thiên, chỉ là lần này đi chính là cửa chính.
Khi Hám Thiên môn chiếu vào tầm mắt là lúc, trên cửa đã đứng thẳng Thất quân. Đường đường Bích Vân Tiêu Thiên, dưới chân núi tụ tập nhiều môn phái như vậy, sao lại không biết.
“Chấn Quân cùng chưởng môn các phái đến đây chỉ vì một lòng thấy Thiên Quân, chứng thực việc Ma giáo năm đó, mong rằng mấy vị mở Hám Thiên môn để chúng ta đi vào.” Lạc Lâm Chấn Quân đứng đầu ngay trước đội ngũ nhất.
Nhìn thấy nhân mã môn hạ vọng trông bất tận, Thiên Tuyền Quân Bạch Lục hừ lạnh một tiếng: “Lạc Lâm Minh chủ khí phái thật lớn.”
Làm giá y (đồ cưới ) cho người khác : hình dung vội đến vội đi, bản thân không được cái gì tốt, thúc đẩy chuyện tốt của người khác.
Lời nói xuất từ Tần Thao Ngọc “Bần nữ” : khổ hận hằng năm ép kim tuyến, vì người khác làm quần áo cưới.