Lộ Đắc Thanh

Chương 7

Trước Sau

break

Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Chi Liên, Vân Lộ rùng mình một cái, lông tơ trên người dựng đứng lên.

Rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

Vân Lộ không hiểu, suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra huyền cơ trong đó, chuyện Trân quý phi sảy thai và muốn tìm Bùi đại nhân mượn giống, hai chuyện này nàng chỉ nói với Bùi đại nhân, Bùi đại nhân không thể nào mật báo cho Trân quý phi, vậy tại sao Chi Liên lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn nàng?

Mấy ngày nay Vân Lộ vì biết không ít bí mật mà bị dày vò, suy đi nghĩ lại mình không làm gì sai, nên ứt khoát không thèm nghĩ nữa, Vân Lộ hơi yên tâm, khúc mắc trong lòng được thông suốt, cơ thể cũng thoải mái hơn.

Vân Lộ thả lỏng đầu óc, đón làn gió nhẹ nhàng tiếp tục làm việc, lúc này vừa qua xuân phân không lâu, lá xanh trên cành cây đặc biệt tươi non, mang theo màu xanh biếc thấm vào lòng người, thỉnh thoảng có làn gió xuân ấm áp thổi qua cành cây, cũng thổi qua hai con bọ cánh cứng đang chồng lên nhau...

-

Đến chạng vạng là lúc Vân Lộ kết thúc ca làm, buổi tối luôn có cung nữ trực đêm, người đó sẽ đến thay ca cho nàng.

Trong cung không có nhiều chủ tử lắm, nô tài lại rất nhiều, mà Hoa Thanh Cung tuy lớn, nhưng cung nữ nội thị cũng hơn mười người, đây là ngoại lệ xưa nay chưa từng có, cho dù là Hoàng Hậu thì nhiều nhất cũng chỉ có mười người hầu, như vậy có thể thấy Hoàng Thượng sủng ái Trân quý phi biết bao nhiêu.

Cung nhân làm mấy việc lặt vặt cũng không tính là nhiều, dựa vào hiểu biết của Vân Lộ, cùng làm việc với nàng có hai người, ban ngày là nàng, trực từ tối đến nửa đêm và từ sau nửa đêm đến sáng là hai người khác, vì thế mỗi người đều có thời gian nghỉ ngơi, nếu buổi tối làm việc, ban ngày sẽ được nghỉ ngủ bù, cho nên Vân Lộ sẽ có thời gian rảnh vào buổi tối.

Kéo hai chân cứng đờ gần như tê liệt quay về nhĩ phòng, trên con đường đi về ngang qua hồ Lâm bỗng gặp một con quạ đen như mực hiếm thấy đang bay quanh trên ngọn cây màu xanh biếc, nhánh cây kia nghiêng về bên hồ, trên lá dính không ít hơi ẩm ngưng tụ thành từng giọt nước nhỏ phía trên lá cây, bị quạ đen vỗ cánh mà rơi xuống.

Vân Lộ nhìn quạ đen chăm chú, đối diện với tròng mắt đen bóng như tan vào trong bộ lông kia, bên tai còn truyền đến tiếng quạ kêu khàn khàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bước chân nhanh dần, trở lại nhĩ phòng mới dám thở hổn hển, tự hỏi ai lại nuôi quạ đen trong hoàng cung vậy? Thật là dọa người quá.

Thức ăn buổi tối vẫn còn chưa được đưa đến, Vân Lộ liền cởi giày vớ xoa ấn chân cẳng của mình trước.

Vào cung lâu như vậy, mỗi ngày làm việc đều phải đứng bất động, thể lực trước giờ đều không chịu nổi không nói, cơ thể cũng vô cùng khó chịu, mỗi lần làm việc đều bị dày vò, cẳng chân và gót chân vô cùng đau nhức.

Vân Lộ đi xin một chút nước ấm, dùng khăn sạch lau thân mình, phần còn lại dùng để ngâm chân, rất nhiều cung nữ đều làm như vậy sau một ngày làm việc, một chậu nước ấm không chỉ xua tan mồ hôi đầy người, lại còn giảm bớt đau nhức trên chân, qua ngày hôm sau là tinh thần có thể sảng khoái tiếp tục làm việc.

Thay quần áo sạch sẽ, Vân Lộ lại tìm thuốc mỡ Bùi đại nhân đưa nàng, lấy một lượng nhỏ chỉ bằng móng tay cái, cẩn thận bôi lên vết đỏ trên đầu gối, miệng vết thương chỉ còn lại màu đỏ rất nhạt, Vân Lộ đánh giá vết thương đã lành rất tốt rồi lại không dám chắc chắn, nhưng cũng không dám lấy ra xài quá nhiều, nguyên nhân là vì đây là đồ Bùi đại nhân đưa, không thể bởi vì không phải của mình mà dùng phung phí, hay là luyến tiếc không dám dùng hết, có lẽ chỉ có trong lòng Vân Lộ tự mình biết.

Sau khi thuốc mỡ khô hẳn, mới buông ống quần xuống, vừa vặn cũng tới thời gian phát cơm chiều , Vân Lộ đói bụng một ngày, vì vậy vội vàng đi ăn cơm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc