Dáng vẻ này của nàng rơi vào trong mắt Bùi Thanh, cho là nàng ngại nhờ chàng giúp đỡ, đáy mắt Bùi Thanh tối sầm, ngón tay với những khớp xương rõ ràng hơi cọ xát vào nhau.
Thân hình cao lớn cường tráng chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm mắt thiếu nữ cũng theo động tác dần dần ngang tầm với hắn, trơ mắt nhìn chàng thanh niên vươn ra cánh tay khoẻ mạnh, một tay đỡ đầu gối nàng lên, một tay đỡ dưới nách nàng, khom lưng bế nàng lên khỏi mặt đất.
Toàn bộ quá trình đều vô cùng thong thả, Vân Lộ không hề cảm thấy khó chịu chút nào, lồng ngực vững vàng cùng hai tay rắn chắc mang lại cho nàng cảm giác cực kỳ an toàn, trái tim đột nhiên như nai con đập loạn xạ, tiếng tim đập "bùm bùm" đặc biệt rõ ràng, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ dựa gần nhau như vậy.
"Bùi... Bùi đại nhân?"
Thiếu nữ xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ ửng, vành tai giống như viên trân châu màu hồng nhạt vô cùng loá mắt, cũng vô cùng mê người, nàng cúi đầu xuống thật thấp, ngay cả những lời đã nghĩ sẵn trong đầu cũng quên mất không còn một mảnh.
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, Bùi Thanh ôm chặt thiếu nữ vào lòng, hầu kết lăn lộn lên xuống, bước chân cũng chậm lại.
Trong đầu trong lòng Vân Lộ choáng váng đến mức nàng không phát hiện đây không phải con đường đi về phía nhĩ phòng.
Hai người trầm mặc, lắng nghe tiếng thở dốc của nhau trong màn đêm tĩnh lặng..
...
"Tới rồi."
Vân Lộ bị giọng nói lạnh nhạt của nam nhân kéo ra khỏi sương mù, lúc này mới kinh ngạc phát hiện nơi này là thiền điện bên ngoài Hoa Thanh cung của Bùi Thanh.
Bùi Thanh chậm rãi khom lưng đặt thiếu nữ xuống ghế đá trước cửa, lúc này xung quanh yên tĩnh, đây là nơi chàng ở một mình, có nhiệm vụ thì đi làm, nên ngủ đi ngủ, không có người nào quấy rầy, hai người liền mắt to nhìn mắt nhỏ trước cổng vòm, khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Bùi Thanh mím môi, do dự một chút, "Chờ một lát."
"Hả? À! Được!" Thiếu nữ vô cùng ảo não, sao mỗi lần gặp Bùi đại nhân nàng đều thất thần vậy chứ.
Ánh mắt nam nhân hiện lên ý cười, bước nhanh vào phòng trong, mở hộp thuốc ra, lấy một bình thuốc mỡ màu đen bằng sứ, sau đó đóng cửa rồi trở lại trước mặt thiếu nữ.
Trai đơn gái chiếc không tiện ở nơi vắng vẻ lâu, đối với danh dự của thiếu nữ cũng không tốt, Bùi Thanh đưa thuốc mỡ tới trước mặt thiếu nữ: "Lấy về tối nay bôi vào, không thể chạm nước, miệng vết thương sẽ mau khép lại hơn, nếu có máu bầm, thuốc này cũng có thể lưu thông máu ứ đọng." Với hắn mà nói, thứ không thiếu nhất chính là loại thuốc này, hơn nữa vết thương của thiếu nữ chỉ cần dùng vậy là đủ rồi.
Thiếu nữ bị sự săn sóc tận tình của chàng thanh niên làm cho đầu óc quay cuồng, cắn môi nhịn xuống không được tự nhiên nói: "Cảm, cảm ơn Bùi đại nhân."
Thanh niên gật đầu, không nói gì thêm.
Lại khom lưng bế thiếu nữ lên, đưa về nhĩ phòng.
Vân Lộ bị hành động của thanh niên làm cho ngượng ngùng không thôi, mặc dù cảm thấy hành động của hai người bọn họ có chút vượt qua khuôn phép, nhưng Bùi đại nhân cũng là vì giúp mình, tay cũng không sờ loạn, mắt nhìn thẳng, biểu tình bình thản như nước, Vân Lộ do dự một lát, cuối cùng vẫn trầm mặc ngoan ngoãn dựa vào lòng chàng thanh niên.
Lúc này trời đã tối, bóng đêm dày đặc, ngày mai thiếu nữ còn phải làm việc, lần này Bùi Thanh bước nhanh hơn, quãng đường hai khắc đồng hồ giảm xuống chỉ còn một nửa, đưa thiếu nữ đến cửa.