Năm 2133 sau Công nguyên, trung tâm bảo hộ nhân ngư thủ đô Lam Tinh.
Khu tham quan vốn đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn vài nhân viên làm việc rải rác, uể oải chờ cho nhân ngư ăn đợt cuối cùng trước khi tan tầm.
Giữa không khí yên tĩnh kia, một người mặc thường phục, vẻ mặt tràn đầy hứng thú tham gia hoạt động cho nhân ngư ăn lại trở nên vô cùng nổi bật, đó chính là Trì Nguyệt.
“Chị Tiểu Nguyệt? Chị chẳng phải sắp được điều đến viện nghiên cứu khu A rồi sao, sao còn quay về khu tham quan để cho tiểu nhân ngư ăn vậy?” Vài nhân viên chăn nuôi mới đến dường như đều biết đến cô.
“Các cô mới đến nên không rõ. Đám tiểu nhân ngư ở đây gần như đều do cô ấy giám sát từ lúc phá xác. Mấy năm qua chẳng khác nào nuôi con. Nếu không phải cấp trên đích danh yêu cầu chuyển cô ấy sang hạng mục khác, e là cô ấy sẽ chẳng nỡ rời đi đâu.”
Người lên tiếng là tổ trưởng. Cô ấy vẫy tay về phía Trì Nguyệt, mỉm cười nói: “Trì Nguyệt, hôm nay có muốn tự tay khóa cổng khu chăn nuôi lần cuối không? Về sau hẳn sẽ khó có dịp trở lại.”
Bên kia, Trì Nguyệt vừa chào tạm biệt vài tiểu nhân ngư xong liền ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhẹ: “Được, tiện thể đi tìm Bạch Tư chào tạm biệt. Hôm nay cậu ấy cứ trốn em, vẫn luôn không ra.”
“Vậy đi nhanh đi, từ khi biết em sắp đi, mấy ngày nay tâm trạng cậu ấy không tốt lắm. Này, chìa khóa, chú ý thời gian.”
Trì Nguyệt gật đầu cảm ơn, nhận lấy thẻ ID, giúp bọn họ cho nốt mấy tiểu nhân ngư còn lại ăn, sau đó đi vào lối thông hành dành cho nhân viên.
Cô băng qua kho chứa có chút cũ, tiện tay lấy thêm vài túi đồ ăn vặt mà nhân ngư thích cùng lọ dung dịch bảo dưỡng chuyên dụng cho Bạch Tư.
Đi đến bể nước riêng được xây dựng riêng cho Bạch Tư ở trung tâm chăm sóc, cô gõ vài cái lên vách bể theo nhịp: một dài hai ngắn, đây là ám hiệu gặp mặt của hai người.
Nhưng mặt nước vẫn yên tĩnh, màu nước xanh thẳm như đại dương phong tỏa, nhốt nhân ngư ở bên trong, không chịu ra gặp cô.
“Bạch Tư, lần này tôi thực sự phải đi rồi. Về sau sẽ không vào được đây nữa, tốt xấu gì cũng cho tôi nói một lời tạm biệt chứ.”
Khác với những tiểu nhân ngư ngoài kia mà cô còn có thể gặp lại khi quay về làm du khách, khu sinh hoạt của Bạch Tư lại không mở cửa cho người ngoài.
Đã sống cùng đối phương nhiều năm, Trì Nguyệt càng rõ Bạch Tư là trường hợp đặc biệt. Cô ngồi bên ao, nói rất nhiều, nhưng mãi vẫn không thể nói ra được câu “về sau tôi sẽ đến thăm cậu”.
“Biết là cậu đang giận, nhưng thẻ ID sắp hết thời gian rồi…”
Trì Nguyệt đứng dậy, lấy từ túi ra vài món quà nhỏ để lại bên ao cho nhân ngư. Bên cạnh, hệ thống trí tuệ nhân tạo cũng bắt đầu kiểm tra các khu vực, giọng nói cơ giới vang lên.
Vừa kiểm tra xong miệng cống an toàn cuối cùng, phía sau liền vang lên tiếng nước dậy sóng. Cô quay đầu lại, thấy chiếc đuôi cá màu vàng kim quen thuộc đang xé nước lao về phía bờ.
“Sao cậu lại…” Chưa kịp nói hết câu vì vui mừng, một hồi còi báo động chói tai chợt vang lên, đèn đỏ cảnh báo từ trần nhà lập tức hạ xuống.
Trí não trung ương máy móc mà phát cảnh báo: “Cảnh báo, phát hiện nhiều điểm phản ứng năng lượng đỏ cấp cao, hệ thống phòng vệ đang khởi động. Cảnh báo, năng lượng phòng vệ không đủ ngăn chặn lần tập kích này, vui lòng nhanh chóng rút lui… zzz… đang nhận kết nối từ xa…”
Phản ứng đầu tiên của Trì Nguyệt là nhập thủ công các mệnh lệnh an toàn. Vừa kịp giải khóa lệnh rút lui tự động cho toàn bộ nhân ngư, một tiếng nổ lớn từ phía trên liền ập xuống.
Một luồng lực vô hình bắt đầu phá hủy tất cả.
Tiếng ù trong tai vang lên không dứt, cô cảm nhận được mặt đất rung chuyển dữ dội, cắn răng quỳ một gối, cố sức kéo van thủ công cuối cùng xuống, mơ hồ nghe thấy giọng nói máy móc: “Đã mở toàn bộ lối thoát.”
Trước khi mất đi ý thức, trong khoảnh khắc cuối cùng, Trì Nguyệt chỉ cảm thấy một thân thể ướt sũng ôm chặt lấy cô từ phía sau.