Livestream Mắng Người Hộ Tôi Bất Ngờ Hot Trên Mạng Rồi

Chương 9

Trước Sau

break

Chàng trai quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trống rỗng, lông mày còn nhíu lại.

Hà Phiến Huỳnh vừa nhìn thấy một bên mặt đã biết là một anh chàng đẹp trai.

Nhưng cô không biết người này nhìn thẳng mặt lại còn đẹp trai đến mức khó tin.

Cô rất hài lòng, vẫy tay ra hiệu “về đi” với anh ta, sau đó không thèm nhìn anh ta nữa, kéo tay Thiệu Miểu đang nheo mắt với cô rời khỏi trung tâm thương mại.

Sau khi ra ngoài, Thiệu Miểu đưa cô đến một quán lẩu, bắt đầu phẫn nộ.

“Cậu nói xem cậu chủ động rút lui để làm gì? Rõ ràng đó là nhà của cậu, đáng lẽ phải là cái người giả dối kia rời đi chứ!”

Hà Phiến Huỳnh bóc vỏ tôm, thả một con vào bát của cô ấy, sau đó cho một con vào miệng mình, nói: “Đừng tức giận, bọn họ cản đường tài vận của tôi.”

Thiệu Miểu suýt nữa thì làm rơi mất con tôm: “Vậy thì rút lui là đúng lắm.”

Một lúc sau, cô ấy lại ngẩng đầu lên từ trong cái bát to đựng dạ dày và móng giò hỏi cô: “Vậy tối nay cậu qua nhà tôi ở không?”

Hà Phiến Huỳnh liếc nhìn đống quần áo mới: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, cậu đã làm đủ nhiều cho tôi rồi.”

Thiệu Miểu cười lạnh: “Hừ, đúng là biết nói chuyện. Cậu sợ tôi ảnh hưởng đến sự tự do của cậu chứ gì? Cậu sẽ không muốn đi tìm ánh trăng sáng của cậu nữa chứ?”

Hà Phiến Huỳnh phải mất một lúc mới hiểu ra người cô ấy đang nói đến là ai, trực tiếp cười: “Ánh trăng sáng? Thà hẹn hò trên mạng còn hơn.”

Hai người ăn xong, Thiệu Miểu lại chuyển cho cô ba nghìn tệ còn bắt cô nhận cho bằng được.

“Cậu thật sự muốn trở về căn nhà rách nát đó à? Từ giàu sang biến thành nghèo khó khó khăn lắm đó em gái! Sao lại cứ tự làm khổ mình như vậy?”

Trước khi nguyên chủ tìm được nhà họ Lục đã tự thuê một căn hộ đơn ở thành phố Mộc, sau đó quay về nhà họ Lục, chưa kịp trả nhà, bây giờ lại thành chuyện tốt.

Hà Phiến Huỳnh thông qua một ngày chung sống càng cảm thấy người bạn tên Thiệu Miểu này có thể ở chung, vì vậy thay mặt nguyên chủ lần thứ hai chấp nhận người bạn này.

Cô thành thật nói: “Hiện giờ thì khá khó khăn, nhưng qua vài ngày nữa kiểu tháng ngày như thế này sẽ không còn nữa, tin tôi đi.”

Trong ánh mắt Thiệu Miểu nhìn cô lại toát ra một chút nghi ngờ, cô ấy đưa hai tay nắm lấy tay cô, xoay qua xoay lại nhìn ngắm.

"Mẹ ơi, Huỳnh Huỳnh, sao hôm nay cậu lại tự tin thế nhỉ? Tôi cứ cảm thấy cậu có gì đó khác lạ, chẳng lẽ trải qua một phen như vậy, cậu đã biến thành Nữu Hỗ Lộc Huỳnh rồi sao?"

Hà Phiến Huỳnh: "..."

Hà Phiến Huỳnh cố tỏ ra vẻ ngạo mạn: "Đúng, vậy nên cậu có muốn theo phe tôi không?"

Thiệu Miểu liền ôm lấy cô, hai người cười đùa một lúc.

Đến mười giờ tối, Hà Phiến Huỳnh đứng trước cửa nhà thuê của mình, vẫy tay tạm biệt Thiệu Miểu đã giúp cô mang đồ đạc đến.

"Cậu về đi, hôm nay không mời cậu vào ngồi chơi được."

Thiệu Miểu cũng biết hôm nay không phải lúc thích hợp.

Ai mà thích để cho người khác nhìn thấy lúc mình từ trên trời rơi xuống chứ?

Vậy nên sau khi dặn dò một câu "nhớ gọi điện cho tôi" thì lái xe đi mất.

Hà Phiến Huỳnh đẩy cửa vào, quả nhiên giống như trong ký ức của nguyên chủ, cả căn phòng chỉ nhìn thấy tường.

Căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông này thực sự quá chật chội.

Ưu điểm duy nhất có lẽ là có đầy đủ đồ đạc cần thiết, chẳng hạn như máy giặt, bồn vệ sinh, bếp điện, mọi thứ đều có là được rồi.

Hà Phiến Huỳnh đặt đồ đạc một cách tùy tiện, căn phòng càng trở nên chật chội hơn.

Trong lòng cô có hơi không vui, cô đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu?

Đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng kiếm tiền để thuê một căn biệt thự lớn.

Nhưng làm thế nào để kiếm tiền?

Đầu tư vào quỹ?

Không có tiền vốn.

Kinh doanh?

Cũng không có tiền vốn.

Cô phải suy nghĩ kỹ một phen.

Hà Phiến Huỳnh vừa nghĩ vừa mở điện thoại lên xem video ngắn trên B trạm.

Mặc dù trước khi xuyên qua, cô là một thiên tài kinh doanh tương lai được bà nội giao phó, nhưng cô cũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ của video ngắn trên mạng. Giống như những người trẻ tuổi khác, cô cũng sẽ lướt xem một lúc trước khi đi ngủ.

Vừa lướt một cái, cô lập tức bị dẫn đến top xu hướng hôm nay.

Chủ đề hot: Bà ngoại mất, đi tìm sếp xin nghỉ phép, bị từ chối.

Hà Phiến Huỳnh nhìn thấy tiêu đề, đôi mắt cô sáng lên.

Có lẽ đây là cơ hội của cô.

Bên dưới là ảnh chụp màn hình của một đoạn hội thoại trên WeChat.

Nhân viên: Bà ngoại tôi mất rồi, tôi muốn xin nghỉ phép về quê lo hậu sự cho bà có được không?

Trưởng phòng nhân sự trả lời: Bà ngoại cũng chẳng phải họ hàng gần, hơn nữa anh trở về thì bà ngoại anh sống lại được chắc?

Dưới phần bình luận, cư dân mạng đã rất phẫn nộ.

# Hừm, sao cứ có cảm giác quen thuộc, phải chăng tất cả các công ty đều như vậy? Trước đây khi ông tôi mất, công ty cũng không cho tôi nghỉ.

# Ôi trời, tức chết đi được, bọn họ nghĩ gì thế không biết? Sao lại có thể có loại người như vậy!

# Ai bảo chúng ta là người làm công chứ? Trứng không thể chọi đá. Bây giờ kiếm việc khó lắm, thôi thì bỏ qua đi.

# Trời ơi, bản thân mình cũng là nhân viên, nói chuyện nhẹ nhàng một chút chứ! Cùng là tầng lớp dưới đáy, sao lại làm khó nhau như vậy?”

# Lầu trên đừng có ngốc vậy, người ta đâu có coi mình là tầng lớp dưới đáy đâu.

Hà Phiến Huỳnh như thể nhìn thấy một đám cư dân mạng đang phẫn nộ.

Trên cổ những người này bị trói bằng dây xích, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng chỉ có thể giơ tay lên trời.

“Ông trời ơi, sao chúng tôi lại vô dụng thế này? Sao lại người ngồi vào vị trí đưa ra các quyết định không phải chúng tôi!”

Hà Phiến Huỳnh cảm thấy bọn họ nói mấy lời rất là vô dụng, lúc này làm sao có thể tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình chứ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc