Livestream Mắng Người Hộ Tôi Bất Ngờ Hot Trên Mạng Rồi

Chương 7

Trước Sau

break

Người nhà họ Lục vừa hận lại vừa kiêng kị Hà Phiến Huỳnh, thế nhưng bản thân Hà Phiến Huỳnh lại rất bình tĩnh.

Cô không muốn dùng tiền nhà họ Lục, cho nên sau khi lấy được một nghìn vạn, cô đổ hết tiền vào quỹ từ thiện.

Không xu dính túi. Nhưng bởi vì trước khi xuyên tới cô thật sự có quá nhiều tiền, cho nên lúc này cô vẫn không hề ý thức được rằng ngân khố của cô còn sạch sẽ, sáng bóng hơn cái mặt cô nhiều.

Nghĩ đến chuyện trên người mình đều là quần áo Lục Tiểu Tiểu cho, cô thấy ghê tởm không chịu được, bèn quyết định đến trung tâm lớn nhất của đất nước này đi dạo!

Nơi này ngựa xe như nước, Hà Phiến Huỳnh cầm di động đứng trước cửa thang máy tầng 3 cửa toà cao ốc nhíu mày.

Trước đây đều là các nhãn hiệu lớn xếp hàng mang quần áo đưa đến chỗ biệt thự cao cấp của cô, còn phái cả người mẫu đến catwalk cho cô xem, chỉ cần cô nửa nằm nửa ngồi trên sô pha chọn bộ mình thích là được.

Hiện tại thì hay rồi, cô phải đích thân đi dạo phố.

Đến những nơi rộn ràng nhốn nháo thế này thật ra cô cũng không thấy ghét bỏ gì cả, chỉ thấy đi đường quái mệt thôi.

Hà Phiến Huỳnh đi dạo một vòng, không có cửa hàng nào vào được mắt cô.

Cô nhẫn nại lại dạo thêm một vòng, cuối cùng quyết định không chọn dựa trên tên cửa hàng, vào tiệm lại xem tiếp.

Ai ngờ mới vừa đi vào cửa hàng, nhân viên hướng dẫn mua sắm lập tức đi tới, ánh mắt lên xuống đánh giá cô một lượt, sau đó lại lắc mông quay về chỗ cũ.

Hà Phiến Huỳnh: “…”

Hà Phiến Huỳnh mặc kệ cô ta, đi vào xem quần áo.

Lúc chọn quần áo cô cũng đánh giá cửa hàng này.

Tên cửa hàng này cô chưa từng nghe qua nhưng quần áo trông cũng khá được.

Trong tiệm tổng cộng có hai nhân viên, một là cửa hàng trưởng, một người khác là nhân viên hỗ trợ.

Cũng chính là người vừa mới bước tới liếc xéo cô, hiện giờ cô ta đang đứng trước giá treo quần áo nhìn cô.

Hà Phiến Huỳnh cười với cô ta: “Chào cô, tôi muốn thử chiếc này với chiếc này.”

Người đó không tỏ ý kiến, quay đầu nhìn sang phía khác, cằm dương lên cao.

Hà Phiến Huỳnh thấy cô ta như vậy thì cũng chẳng để tâm, tự mình đi vào thử quần áo.

Thử xong, Hà Phiến Huỳnh cảm thấy không thích, vì thế trả lại quần áo, chuẩn bị đi.

Lúc này nhân viên hướng dẫn mua sắm bỗng nhiên gọi cô lại: “Cô thử xong thấy thế nào?”

Hà Phiến Huỳnh cười khẽ: “Tôi không thích.”

Nói xong cô đi ra ngoài, lúc đi lại nghe thấy một giọng nói vang lên.

Là người nhân viên hướng dẫn mua sắm đó, cô ta vừa treo lại hai chiếc cô vừa thử vừa lẩm bẩm: “Mua không nổi còn đòi thử, đồ nghèo kiết xác!”

Giọng nhân viên mua sắm tuy rằng không lớn, nhưng sự khinh thường và ác ý thì rất đậm.

Hà Phiến Huỳnh dừng bước.

Lúc này đã có mấy khách hàng chú ý tới bên này.

Hiện giờ đến trẻ con cũng biết gặp chuyện thì không được hoảng, trước tiên quay video làm bằng chứng đã.

Đã có vài vị khách hàng nhạy bén ngửi thấy mùi drama nên có người bắt đầu lấy ra di động ra quay chụp.

Mà lúc này, nhân viên hướng dẫn mua sắm thấy Hà Phiến Huỳnh quay lại thì cũng không kiêng dè, thậm chí còn bước tới chỗ cô với dáng vẻ hùng hổ.

Hà Phiến Huỳnh lại nhếch miệng cười, gương mặt xinh đẹp nhưng mang theo lạnh lẽo đột nhiên hiện lên sự ngây thơ hồn nhiên: “Vậy chị có thể mua cho tôi không? Chị gái?”


Nhân viên bán hàng bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cô ta sững người một lúc, sau đó ánh mắt càng lộ ra vẻ cay nghiệt hơn.

"Cô có bệnh à? Mua không nổi thì đừng vào!"

Hà Phiến Huỳnh tiếp tục tỏ vẻ ngây thơ: "Nhưng tôi cũng đâu có biết quần áo ở đây lại đắt như vậy?"

Cô quét mắt nhìn nhân viên bán hàng từ trên xuống dưới, giọng điệu càng tỏ vẻ nai tơ: "Tôi thấy chị đang bán, tôi còn tưởng là nó rất rẻ đó chứ."

Nhân viên bán hàng: "..."

Lúc này, sắc mặt nhân viên bán hàng lập tức tối sầm.

Cô ta giả vờ không nghe thấy, cố tình hiểu sai ý của Hà Phiến Huỳnh: "Đắt chỗ nào? Cô mua không nổi nhưng có người mua nổi đó thôi!"

"Sao nào? Làm việc bao nhiêu năm không được tăng lương à? Bản thân không cố gắng, còn nói thương hiệu của chúng tôi đắt! Cái đồ nghèo kiết xác!"

Hà Phiến Huỳnh chớp mắt, nhìn sang một bên.

"Vậy tại sao chị lại làm nhân viên ở đây vậy?"

"Ba mẹ chị không giúp chị thoát khỏi số phận làm nhân viên, chắc là do họ không cố gắng đúng không?"

"Vậy chị tự cố gắng là được rồi mà. Sao chị vẫn chưa độc lập kinh tế vậy?"

Nhân viên bán hàng: "..."

Mấy vị khách trong cửa hàng đã chú ý đến chỗ này từ lâu rồi.

Lúc đầu còn chưa có gì quan trọng, nhưng đột nhiên nghe thấy câu "Tôi thấy chị đang bán, tôi còn tưởng là nó rất rẻ đó" thì lập tức hứng thú, tất cả đều xúm lại.

Nhân viên bán hàng bị ám chỉ là rẻ tiền, vẻ mặt đầy xấu hổ. Cô ta chỉ vào Hà Phiến Huỳnh mắng: "Cô bị thần kinh à?"

Hà Phiến Huỳnh tiến lại gần cửa ra vào một chút, nói lớn tiếng: "Cửa hàng nào lại có nhân viên bán hàng mắng khách là thần kinh vậy? À, hóa ra là cửa hàng này!"

Chỉ một câu nói lập tức thu hút tất cả những người đang đi dạo bên ngoài cửa hàng.

Mọi người nhìn Hà Phiến Huỳnh trước, sau đó xôn xao: "Bề ngoài sang chảnh như vậy mà cũng bị nhân viên bán hàng coi thường hả? Cửa hàng này quả nhiên là biết chọn nhân viên."

Cửa hàng trưởng nhìn thấy tình cảnh này, giống như nhìn thấy âm thanh doanh số sắp lao dốc mạnh.

Cô ấy vội vàng chạy tới, ngay lập tức mắng cho nhân viên bán hàng một trận tơi tả.

Sau đó, cô ấy cúi người đi đến bên cạnh Hà Phiến Huỳnh.

"Xin chào quý khách. Rất xin lỗi cô! Cô nhân viên này của chúng tôi không biết nói chuyện. Cô xem thử vừa ý bộ nào, chúng tôi tặng cho cô bộ đó được không?"

Hà Phiến Huỳnh cười một tiếng: "Không được đâu, tôi không xứng với quần áo của mấy cô đâu!"

Cửa hàng trưởng vội vàng kéo nhân viên bán hàng đó đến, yêu cầu cô ta xin lỗi Hà Phiến Huỳnh.

Mặt nhân viên bán hàng đỏ bừng, có chết cũng không chịu xin lỗi.

"Cô ta cố ý thử nhiều quần áo như vậy để làm khó tôi. Trước đó tôi đã nói với cô ta về giá cả quần áo ở đây rồi mà."

Cửa hàng trưởng có thể không biết cô ta đã nói hay chưa nói sao?

Cửa hàng trưởng vẫn luôn ở gần đó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc