Dưới ánh mắt uy nghiêm của mẹ cô ấy Thiệu Miểu nở một nụ cười ngốc nghếch: “Thật hả? Có thể cho cháu xem ảnh được không?”
Vẻ mặt bà ta trầm xuống: “Gặp mặt thì biết, xem ảnh làm gì, người có đẹp đến đâu cứ chụp ảnh là không đẹp nữa rồi.”
Thiệu Miểu ngơ ra.
Tại sao người có đẹp đến đâu thì cứ chụp ảnh thì sẽ xấu đi?
Cô ấy nghĩ đến các em trai nổi tiếng của công ty mình đều là sau ống kính còn đẹp hơn lúc lên hình mà.
Bà ta coi như không nhìn thấy sự ngơ ngác của cô ấy, nuốt nước bọt, lại nói: “Thằng cháu này của thím không chỉ đẹp trai, mà nó còn có duyên với phụ nữ, từng kết hôn.”
“Sau đó người phụ nữ kia không chịu sinh con trai cho nó, chạy đi rồi, đúng lúc nó nói muốn tìm một người vợ, nếu không đã không đến lượt cháu.”
Thiệu Miểu thoáng cái ngu người: “Hả?!”
Hà Phiến Huyền nghe đến đây, lại âm thầm trợn mắt trong lòng.
Cô cứ tưởng rằng tốt xấu gì bác sĩ Lâm sẽ mắng vài câu chứ, ai ngờ được bác sĩ Lâm lại dùng ánh mắt mong mỏi nhìn bà ta, cứ như là nhìn thấy phúc tình của mình vậy.
“Đúng đúng, thím để bọn nó gặp mặt đi.”
Hà Phiến Huỳnh: “...”
Thiệu Miểu ngồi đối diện như đang rơi vào trong trạng thái hoài nghi nhân sinh, không ngừng lẩm bẩm: “Tôi chỉ xứng với người này thôi hả?”
“Có hợp lí không? Hợp lí không! Không đến mức đó chứ?!”
Bà ta cười: “Thật đấy, đây cũng là do hai đứa có duyên với nhau, đều quen thím.”
“Đứa cháu đó của thím còn có một điểm tốt đó là không ngại chuyện đi ở rể.”
“Không phải cháu mua nhà rồi à? Đến lúc đó đón nó qua đó ở, rồi lại sinh cho nó vài đứa con béo mập, một nhà hòa thuận hạnh phúc tốt biết mấy!”
Thiệu Miểu nghe được câu này, vẻ mặt ngốc lúc nãy đã trở thành cơn giận rõ ràng.
Mục tiêu từ nhỏ của cô ấy đơn giản, gia đình cũng không để cô ấy tiếp xúc sớm với xã hội, thế nên không để ý đến những chuyện nhỏ trong cuộc sống, nhìn cô ấy có chút tùy tiện cẩu thả.
Nhưng người có thu nhập cả trăm vạn một năm sao lại không nghe ra được tốt xấu trong lời nói này chứ?
Vẻ mặt cô ấy trầm xuống, đôi môi đỏ mím lại, mắt thấy cô ấy tức giận sắp đứng lên đạp trên đôi giàu martin đen của mình ra khỏi cửa, lại bị mẹ cô ấy ra hiệu ngăn lại.
Nhưng cô ấy cũng không tiếp tục giả vờ làm đứa trẻ ngoan nhà họ hàng nữa, cúi đầu cắn móng tay.
Cũng may dáng vẻ tủi thân của cô ấy khiến bác sĩ Lâm đau lòng người làm mẹ, ít nhiều thì lý trí đã quay về một chút chút.
Bác sĩ Lâm ngại ngùng cười: “Thím, là người kết hôn lần hai hả?”
Bà ta nâng cằm: “Cũng đã sinh con đâu, kết hôn lần hai với lần một đâu có gì khác nhau? Thì cháu cứ coi như nó chưa từng kết hôn đi!”
Bác sĩ Lâm có hơi do dự: “Vậy...”
Bà ta lại nói: “Haizz! Hóa ra những điều thím nói lúc trước cháu nghe không lọt tai à!
“Con gái đến độ tuổi như Miểu Miểu nhà cháu còn muốn gả cho người kết hôn lần đầu?”
“Đám con trai chưa kết hôn còn tinh lắm đấy, đều thích mấy cô mười bảy mười tám chưa đến hai mươi thôi, trẻ trung xinh đẹp dễ sinh đẻ, người ta cần đứa hai mươi tám tuổi như cháu làm gì chứ!”
Chồng bà ta cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đấy đúng đấy, tương đối là được rồi, chỉ cần con người tốt, cuộc sống sau này cũng tốt thôi.”
Lúc này Thiệu Miểu đã cắn hỏng một góc bộ móng tay mình mới làm.
Bác sĩ Lâm nghe vậy cau mày nhưng vẫn tiếp lời: “Vậy cậu ta không có nhà, thế có công việc không?”
Vẻ mặt bà ta lộ ra chút ngại ngùng nhưng rồi lại cười lên tức thì.
“Công việc ấy hả tìm thì có thôi, nó là một người lao động cường tráng, còn sợ không tìm được việc chắc?”
Bác sĩ Lâm lại hỏi: “Thế học vấn của cậu ta như thế nào?”
Vẻ mặt của bà ta “sao cháu không nghe khuyên thế”, nói: “Học cao làm gì chứ, là sống cùng nhau chứ có phải thi tú tài đâu.”
Bác sĩ Lâm lặng im.
Lúc này Thiệu Miểu đã đứng lên, tức đến đỏ cả mắt rồi.
Hà Phiến Huỳnh lặng lẽ lắc đầu với cô ấy.
Lâm trận bỏ chạy, đoán chừng bà già này chốt đơn luôn việc tại đây mất.
Thiệu Miểu cắm môi tủi thân nhìn cô, Hà Phiến Huỳnh lại đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ kia.
Cô đánh giá bà ta một cái, vừa hớn hở tiếp tục cắn hạt dưa, vừa nói: “Dì ơi, nghe nói dì có một người con gái đang học cấp ba đúng không?”
Người phụ nữ nghe thấy nói đến chuyện nhà mình, bỗng nổi hứng thú: “Đúng rồi.”
Nói rồi bà ta nhìn mẹ Lâm một cái: “Cháu nói cho bọn nó biết à?”
Mẹ Lâm gật đầu.
Người phụ nữ đó bèn dương dương tự đắc nói: “Dì có hai đứa con gái, sau này có phúc, có được một đứa con trai, trai gái đầy đủ, đều thông minh đều vượng gia, tất cả đều là bảo bối của dì!”
Hà Phiến Huỳnh dùng răng cắn vỏ hạt dưa tanh tách, đầu lưỡi cuốn nhân hạt dưa vào trong miệng, vui vẻ nhai, nuốt xuống rồi mới cười tủm tỉm.
Cô nói: “Hiếm thật đấy, em gái ở nhà dì còn có thể may mắn được học cấp ba.”