Livestream Bói Toán Cực Chuẩn: Tôi Mang Lại Thành Tích Cho Cảnh Sát

Chương 47:

Trước Sau

break

Trong video, những âm thanh lẩm bẩm không rõ ràng liên tục vang lên.

Triệu Hân Hân cũng dần hoảng loạn, “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mẹ chồng tôi cứ cố mở cửa.”

Trong video là tiếng đập cửa không ngừng, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, tiếng sau dồn dập hơn tiếng trước, mỗi tiếng như nện vào tim người nghe.

Tô Nhiên thấy vẻ mặt cô dần hoảng loạn, lòng không khỏi thương hại, liền nhắc nhở: “Mau gọi điện cho người nhà hoặc bạn bè, nhờ họ đưa cô đi khỏi đây, hoặc báo cảnh sát ngay lập tức.”

Suy nghĩ một lát, cô lại nói thêm: “Còn nữa, trước khi cảnh sát và người nhà cô đến, tuyệt đối không được ra ngoài, cứ ở yên trong phòng.”

Giọng Tô Nhiên vừa dứt, đã nghe thấy trong video, cánh cửa phòng bị người ta mở từ bên ngoài.

Mẹ chồng với nụ cười như có như không bước vào, Triệu Hân Hân chỉ cảm thấy nụ cười đó sao mà đáng sợ quá.

“Hân Hân, lúc nãy mẹ gọi con ở ngoài lâu như vậy, sao không mở cửa?”

Triệu Hân Hân nhìn đôi mắt không chút ý cười của mẹ chồng, lòng bỗng hoảng loạn.

Triệu Hân Hân lùi lại một bước, giọng sợ hãi run rẩy, “Con, con…”

“Mày cầm điện thoại làm gì? Gọi cho ai đấy?” Giọng mẹ chồng gay gắt vang lên, bà ta đưa tay giật điện thoại, ngay sau đó video bị ngắt, màn hình tối đen.

Trong phòng livestream hoàn toàn im lặng. Sau một khoảng lặng ngắn, cả phòng livestream như bùng nổ.

【Sao lại mất kết nối rồi, không phải là xảy ra chuyện thật rồi chứ?】

【Vẻ mặt bà mẹ chồng đáng sợ quá, giọng nói cũng ghê rợn, y như mụ phù thủy, sợ quá đi.】

【Chủ phòng ơi, chị gái này không phải gặp chuyện thật rồi chứ, mau cứu cô ấy đi.】

【Làm sao bây giờ, chúng ta còn không biết cô ấy ở đâu, có muốn báo cảnh sát cũng không được.】

【Chủ phòng mau đi cứu chị gái này đi, tôi thấy có lẽ cô ấy gặp chuyện rồi.】

Bình luận trong phòng livestream không ngừng trôi, tất cả đều mong chủ phòng tìm cách cứu người, ai nấy đều lo lắng.

Tô Nhiên bấm ngón tay tính toán, thấy Triệu Hân Hân không gặp nguy hiểm, bèn yên lòng nói: “Mọi người đừng lo, cô ấy không sao.”

Quả nhiên, không bao lâu sau, Triệu Hân Hân lại gửi yêu cầu kết nối video.

Tô Nhiên chấp nhận, khuôn mặt trắng bệch, hoảng hốt của Triệu Hân Hân xuất hiện trên màn hình.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhiên hỏi thay cho tất cả mọi người.

Triệu Hân Hân đỏ hoe mắt nói: “Lúc nãy tôi phản ứng nhanh, tắt màn hình điện thoại. Điện thoại tôi có mật khẩu, bà ta không mở được. Tôi còn lừa bà ta là lúc tắm đã tháo vòng tay để trong nhà vệ sinh. Tôi giả vờ vào nhà vệ sinh lấy vòng, nhân lúc bà ta không để ý đã chạy vào phòng sách. Tôi khóa trái cửa, còn lấy bàn ghế chặn cửa lại, đảm bảo bà ta có lấy chìa khóa cũng không dễ dàng mở được. Với lại, tôi đã gọi cho bố tôi, bảo ông báo cảnh sát và dẫn người đến cứu tôi.”

Trong mắt Tô Nhiên lóe lên vẻ tán thưởng, “Rất tốt, cô làm đúng lắm. Bây giờ ai đến cũng không được mở cửa, bố cô và mọi người đến đó mất bao lâu?”

“Bố tôi nói mười phút nữa sẽ đến.” Triệu Hân Hân căng thẳng nuốt nước bọt, “Nhưng tôi sợ lắm, chủ phòng, cô đừng cúp máy được không, ở lại đợi cùng tôi nhé.”

Tô Nhiên tất nhiên là đồng ý, “Được.”

Yên tĩnh chưa được mấy phút, bên ngoài đã có tiếng chìa khóa tra vào ổ.

“Sao thế này? Sao không mở được?” Ngoài giọng của mẹ chồng, còn có một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đồng tử Triệu Hân Hân chợt mở to, “Là chồng tôi, chồng tôi về rồi.”

Tô Nhiên dặn đi dặn lại, “Đừng mở cửa, chồng cô cũng biết chuyện này. Bây giờ ngoài bố cô và cảnh sát ra, ai đến cũng không được mở cửa.”

“Vâng, tôi không mở, ai đến tôi cũng không mở.” Triệu Hân Hân gật đầu thật mạnh, lòng không ngừng tự động viên mình.

Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện rất nhỏ.

Triệu Hân Hân rón rén áp tai vào cửa nghe.

Ngoài cửa, cuộc đối thoại đứt quãng của mẹ chồng và chồng Triệu Hân Hân truyền vào.

“Đồ… tìm thấy chưa…, đó là thứ… đáng tiền đấy, lấy được… hai chúng ta… nửa đời sau sẽ… không phải lo nghĩ.”

“Triệu Hân Hân, con đĩ này, …nếu không phải vì món đồ… thì ai thèm cưới nó? Mấy năm nay tôi… lựa lời thế nào nó cũng không nói, không được thì chúng ta…”

“Được, …em nghĩ cách để nó mở cửa, …đêm dài lắm mộng.”

Triệu Hân Hân kinh hãi ngã ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa, thì ra họ có ý đồ này.

Món đồ họ nói Triệu Hân Hân biết, đó là một bức tranh. Mấy năm trước cô cứu một nhà tài phiệt, để tỏ lòng cảm ơn, người đó đã tặng cô một bức tranh, nghe nói trị giá hàng chục triệu. Bản thân cô không am hiểu về tranh, lại cảm thấy nó quá quý giá nên đã giao cho bố mẹ cất giữ. Trước khi kết hôn, cô vô tình kể cho chồng nghe một lần, không ngờ anh ta lại nhắm vào bức tranh, cái gọi là hôn nhân và tình yêu đều là để chiếm đoạt tài sản của cô.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc