Livestream Bói Toán Cực Chuẩn: Tôi Mang Lại Thành Tích Cho Cảnh Sát

Chương 42:

Trước Sau

break

[Hahahaha, cười chết tôi rồi, anh giai, không cần nghi ngờ đâu, chúng nó đang chế nhạo anh đấy.]

[Cá 1: Thằng ngốc kia đang làm gì vậy? Cá 2: Không biết nữa, trêu nó một lúc đi.]

[Con cá này bựa thật, tôi thích!]

[Bên bờ sông, một người đàn ông chống nạng đang câu cá, bên cạnh còn có hai con cá khốn nạn phun bong bóng vào mặt anh ta, hahaha, hài quá…]

[Sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh, hahahaha…]

[Hài quá, không lẽ anh tức quá nhảy xuống nước luôn à?]

Hoa Sơn Tiểu Mật Phong cũng thấy những lời trêu chọc của mọi người trên màn hình, vui vẻ nói: “Tức giận gì chứ, tôi không tức giận, câu cá mà, chủ yếu là tìm niềm vui thôi, chẳng phải chỉ là hai con cá sao, tôi còn không đấu lại nó à, tôi cầm vợt lên vợt nó luôn.”

Bình luận:

[Kết quả là ngã xuống sông…]

[Cá: Á, nó xuống đây chơi với chúng ta rồi!]

Hoa Sơn Tiểu Mật Phong cười ngượng ngùng: “Không có, hai con cá đó bị tôi dọa chạy mất rồi, một lúc sau thì có cá cắn câu. Lại còn là một con to, con cá đó khỏe lắm, bố vợ tôi vật lộn với nó nửa ngày trời mới kéo lên được. Tôi muốn cầm vợt giúp, kết quả đứng không vững ngã nhào xuống sông, thuận tay kéo luôn cả bố vợ tôi xuống. May mà có người đi qua cứu hai chúng tôi, bố vợ tôi cũng là người tốt lắm. Lên bờ rồi ông ấy không trách tôi câu nào, cũng không giận tôi, về đến nhà vợ tôi mới không tha cho tôi, mắng tôi một trận tơi bời.”

“Hôm nay tôi lại rủ bố vợ đi câu cá, ông ấy sống chết không đi, còn nói với tôi: ‘Bố chỉ có một đứa con gái là Tiểu Manh, tài sản sớm muộn gì cũng là của hai đứa, con đừng vội quá, để bố sống thêm vài năm nữa.’ Mọi người nghe xem, coi tôi là người thế nào chứ?”

Nói xong, anh ta còn tỏ ra hơi tủi thân.

Bình luận toàn là hahahaha.

[Hahahaha, cười nôn mất…]

[Hahahaha, cười chết mất, anh câu cá kiểu này tốn bố vợ quá nhỉ…]

[Bố vợ: Đây đâu phải câu cá? Đây là muốn lấy mạng tôi mà!]

[Anh bạn, câu cá gì mà phải dùng bố vợ làm mồi câu à?]

[Con rể: Bố ơi, đi câu cá không? Bố vợ: Không đi, bố còn muốn sống thêm vài năm nữa.]

Tô Nhiên nghe cũng thấy buồn cười, hỏi ngược lại anh ta: “Gần đây anh liên tục gặp chuyện, không nghĩ xem tại sao à?”

Hoa Sơn Tiểu Mật Phong không mấy để tâm: “Còn tại sao được nữa? Xui xẻo thôi, chứ còn gì.”

Nói xong lại đột nhiên căng thẳng: “Không lẽ thật sự có chuyện gì à?”

Tô Nhiên gật đầu: “Ấn đường của anh tối đen, ẩn hiện âm khí, là bị ma ám rồi.”

Lời này khiến Hoa Sơn Tiểu Mật Phong sợ đến trắng bệch mặt, anh ta đứng bật dậy, không đứng vững lại ngã ngồi về chỗ cũ: “Cô, cô đừng dọa tôi, tự dưng sao lại thế, tôi cũng không đến nghĩa địa, cũng không hại ai, sao lại bị ma ám được?”

Tô Nhiên bấm ngón tay tính toán: “Vì anh tiểu tiện bừa bãi.”

“Hả?!”

Hoa Sơn Tiểu Mật Phong ngẩn người.

Bình luận:

[Haha, streamer cứ bịa đi, còn có chuyện tiểu tiện bừa bãi bị ma ám nữa, bước tiếp theo chắc là bỏ tiền ra giải hạn nhỉ.]

[Đây là chuyện hoang đường nhất tôi được nghe hôm nay.]

[Anh bạn, đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chắc chắn muốn lừa tiền anh đấy.]

Hoa Sơn Tiểu Mật Phong ngẩn ra một lúc, sau khi xác định mình không nghe nhầm, liền thở phào nhẹ nhõm: “Không thể nào, tôi cũng là người có văn hóa, không tiểu tiện bừa bãi đâu. Hơn nữa, tiểu tiện bừa bãi mà bị ma ám, lẽ nào tôi tè lên người ma à?”

“Không tè lên người ma, nhưng cũng gần như vậy.”

Tô Nhiên mỉm cười, nói tiếp: “Hôm mùng một, anh say rượu nên đi vệ sinh bên đường, trùng hợp là bên cạnh có đống vàng mã người ta vừa đốt xong. Người đốt vàng mã có việc gấp, giấy chưa cháy hết đã bỏ đi. Người thân đã khuất của người đó đang vui vẻ nhận đồ, thì bị một bãi nước tiểu của anh dập tắt, đổi lại là anh, anh có tức không? Cho nên con ma đó trong lòng có oán khí, cứ ám theo anh mãi. Nhưng cũng may là nó vẫn còn thiện tâm, chỉ khiến anh gặp chút khổ sở chứ chưa thật sự muốn lấy mạng anh. Vì thế nên dạo này anh mới xui xẻo như vậy.”

Hoa Sơn Tiểu Mật Phong hoảng hồn, mùng một hôm đó quả thật có đi uống rượu với bạn bè, lúc ấy uống hơi nhiều, loáng thoáng nhớ ra hình như có chuyện này. Khi đó anh ta không để tâm, sau này cũng nhanh chóng quên mất.

Anh ta kinh hãi nhìn quanh, giọng run run hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao đây, làm sao để cậu ta đi?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc