Tô Nhiên hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Tiết Nam, cô ăn rất vui vẻ. Chưa bao giờ được ăn nhiều món ngon như thế này, trời đất bao la, ăn là lớn nhất.
Lúc tính tiền, Tiết Nam ngờ vực nhìn cô nhân viên đang thanh toán cho mình, nụ cười hiền hòa thân thiện, nhưng Tiết Nam luôn cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình có gì đó kỳ quặc.
Tiết Nam nhỏ giọng hỏi Tô Nhiên: "Mặt tôi có dính gì à?"
Tô Nhiên lắc đầu: "Không có."
Tiết Nam càng không hiểu: "Lạ thật, sao tôi cứ thấy ánh mắt họ nhìn mình cứ lạ lạ thế nào ấy."
Đinh Việt An sụt sịt, khoác lấy cánh tay Tiết Nam: "Lạ chỗ nào?"
Tô Nhiên liếc nhìn hai người một lượt, rồi lặng lẽ kéo dãn khoảng cách: "Anh nghĩ nhiều rồi."
"Ồ." Tiết Nam nghi hoặc gật đầu, rồi lại ghét bỏ rút tay mình ra: "Ủa à ủa ệt, đi thôi."
Dưới sự chú ý vừa nhiệt tình vừa kỳ quái của đám nhân viên, Tiết Nam bước ra ngoài, suýt chút nữa thì chân trái vấp chân phải ngã sấp mặt, may mà Đinh Việt An nhanh tay lẹ mắt ôm ngang eo cậu giữ lại.
Tiết Nam cảm giác như sau lưng có mấy tiếng hít khí lạnh. Cậu dường như đã hiểu ra điều gì đó, gạt tay Đinh Việt An ra rồi chạy như bay ra khỏi cửa.
Đinh Việt An không hiểu: "Sao thế, đi nhanh vậy làm gì, đợi tớ với..."
Tô Nhiên nhìn thấy cảnh đó thì bụm miệng cười trộm, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của đám nhân viên, liền nói: "Tôi không quen họ."
Ra khỏi cửa, Tiết Nam lườm Đinh Việt An mấy cái thật sắc.
Cậu quay sang hỏi Tô Nhiên: "Tô đại sư, cô đi đâu vậy? Vẫn về khách sạn à? Tôi đưa cô đi."
Tô Nhiên nghĩ một lát, mấy ngày nay kim quang công đức trên người lại nhiều thêm một chút, không thể ngồi không được, vẫn nên làm nhiều việc hơn.
"Có chỗ nào có thể bày sạp xem quẻ được không?"
"Tô đại sư, cô muốn bày sạp xem quẻ à, cái này bây giờ hình như không được phép đâu." Đinh Việt An sụt sịt mũi: "Thời đại công nghệ rồi, còn bày sạp làm gì, mưa nắng vất vả lắm. Lên mạng mở livestream là được rồi mà."
Tô Nhiên ngơ ngác: "Livestream? Tôi không biết."
Tiết Nam cười nói: "Cái này đơn giản, lên mạng tìm một cái là biết ngay."
Sắp đến cửa khách sạn, Tiết Nam giảm tốc độ, tấp xe vào lề. Vừa dừng lại, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đột nhiên lao ra, ngã bổ nhào lên đầu xe.
"Ối giời ơi, cậu lái xe kiểu gì thế, đâm chết tôi rồi! Ôi trời ơi, chân tôi đau quá, có bị gãy không đây?"
Đinh Việt An và Tiết Nam nhìn nhau, rồi cùng xuống xe.
Người phụ nữ thấy có người xuống xe liền gào lên hai tiếng: “Mọi người ơi, có án mạng rồi, cậu trai này đâm người mà còn mặc kệ, ức hiếp một người phụ nữ như tôi, đúng là táng tận lương tâm mà, chân của tôi, ôi trời ơi, chân của tôi gãy rồi, không còn lẽ trời nữa rồi.”
Bà ta vừa gào vừa liếc trộm hai người. Tô Nhiên cũng đã xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn bà ta.
Đinh Việt An nhìn mà tức sôi máu: “Phì, đúng là đồ không biết xấu hổ, ai đâm bà? Xe chúng tôi đã đỗ hẳn rồi, bà tự chạy tới lao vào xe, muốn ăn vạ phải không? Không có cửa đâu!”
Xung quanh nhanh chóng có một đám người hiếu kỳ vây lại, bàn tán xôn xao, nói gì cũng có.
Tiết Nam mỉa mai nói: “Chị gái không biết xấu hổ này, có phải chị nghĩ gần đây không có camera, thấy xe của tôi trông cũng không tệ, chắc chắn không thiếu tiền, nên chị ăn vạ một ít tôi cũng sẽ không so đo, khóc lóc vài tiếng, giả vờ một chút là tôi sẽ đưa tiền, đúng không? Ha, chị nghĩ nhiều rồi, tôi có tiền cũng không cho hạng người như chị. Tôi không cho chị tiền đấy, tôi báo cảnh sát. Gần đây đúng là không có camera giám sát, nhưng trên xe tôi có camera hành trình, cứ xem lúc cảnh sát tới có bắt chị không là xong, chị cứ chờ đấy.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Người phụ nữ vươn cổ nhìn vào trong xe, lấy tay che mặt, trong lòng lẩm bẩm: “Thôi hỏng rồi, lúc nãy chỉ lo nhìn xe, không để ý là có cả camera hành trình.”
Bà ta đảo mắt một vòng, chỉ vào Tiết Nam mắng: “Nói bậy nói bạ, ai ăn vạ? Tôi nói cần tiền lúc nào? Mọi người phải làm chứng cho tôi nhé, tôi chưa hề nhắc đến tiền, tuổi còn trẻ mà không học cái tốt, đâm người rồi còn giở trò vô lại.”
Vừa nói bà ta vừa cử động chân: “Ôi, chân lúc này đỡ đau rồi, thôi bỏ đi, tôi là người lương thiện, không so đo với mấy người nữa, coi như tôi xui xẻo.”