Tô Nhiên mặt không biến sắc, bước đến đứng cạnh Mao Tiểu Phàm.
Mao Tiểu Phàm nhìn Tô Nhiên bên cạnh, nuốt nước bọt, cứng rắn nói: “Tô đạo hữu đừng sợ, chúng ta liên thủ chắc chắn có thể diệt được nó.”
Sơn Tiêu sau khi bình phục vết thương, hai mắt trở nên đỏ ngầu, đột ngột nhảy lên, tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến cắn vào mặt Mao Tiểu Phàm.
Mao Tiểu Phàm giơ kiếm lên đỡ, Sơn Tiêu vung một vuốt tát vào cánh tay hắn, kiếm gỗ đào văng ra khỏi tay.
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với Mao Tiểu Phàm, kim quang trên người hắn kêu “xèo” một tiếng làm bỏng vuốt của Sơn Tiêu, bốc lên mùi khét lẹt, đau đến mức Sơn Tiêu lập tức trở nên hung bạo, nhe nanh lao tới cắn mạnh Mao Tiểu Phàm.
“A a a!!!! Tổ sư gia cứu mạng!!!”
Tô Nhiên giơ tay phải lên, một lá bùa vàng óng ánh bay lơ lửng trong lòng bàn tay cô.
Bàn tay khẽ động, lá bùa vàng bắn vọt ra, đánh trúng thiên linh cái của Sơn Tiêu.
“Rắc!”
Mao Tiểu Phàm nghe rõ mồn một tiếng xương gãy.
Sơn Tiêu còn không kịp kêu lên một tiếng nào đã mềm nhũn như một đống bùn rơi xuống đất.
Mao Tiểu Phàm kinh ngạc tới mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà, thực lực này đủ đè bẹp mấy trăm người như hắn rồi.
Hắn nhìn Sơn Tiêu trên đất, rồi lại nhìn Tô Nhiên, lồm cồm bò dậy, nhặt lại kiếm gỗ đào rồi đứng sau lưng Tô Nhiên, “Tô, Tô đạo hữu, tôi đến giúp cô.”
Bà lão trong nhà nhìn Sơn Tiêu đã chết, ánh mắt đối diện với Tô Nhiên, sự hận thù mãnh liệt bùng phát.
“Mày đã giết Tiểu Lục của tao, tao muốn tất cả chúng mày phải đền mạng, chết đi!!!”
Ánh mắt của bà lão như tẩm độc, âm trầm nhìn mọi người.
Mao Tiểu Phàm bị bà ta nhìn đến trong lòng phát sợ, bất giác lùi lại một bước, “Không hay rồi, oán khí của bà ta tăng vọt, sắp nổi điên rồi.”
Như để phối hợp với lời của Mao Tiểu Phàm, bà lão đang thịnh nộ giật phăng cánh cửa nhà ném về phía Tô Nhiên, bóng dáng cũng theo sát lao tới.
Bà lão rất xảo quyệt, biết Tô Nhiên không dễ đối phó, khi đến gần Tô Nhiên, bà ta đột ngột chuyển hướng, lao về phía Mao Tiểu Phàm, đưa tay bóp cổ hắn.
Mao Tiểu Phàm kinh hãi hét lên: “Sao lại là tôi nữa?”
Trong lúc hoảng loạn, hắn ném ra một lá bùa, nhưng tác dụng rất nhỏ, bà lão như bị gãi ngứa, không hề bị ảnh hưởng gì, thoáng chốc đã lao đến trước mặt Mao Tiểu Phàm. Bàn tay định bóp cổ hắn bị linh khí và kim quang trên người hắn làm bỏng nhẹ.
Hơi nhói một chút, da còn chưa rách.
Bà ta dùng tay phải bóp mạnh vào cổ Mao Tiểu Phàm.
Móng tay “vèo” một tiếng dài ra mấy centimet, cắm sâu vào da thịt Mao Tiểu Phàm, ngón tay dùng sức, định vặn gãy cổ hắn.
Mạng nhỏ của Mao Tiểu Phàm sắp nguy.
Tô Nhiên tung một chưởng đánh vào lưng bà lão.
“Phụt~”
Bà lão phun một ngụm máu đen đầy lên đầu và mặt Mao Tiểu Phàm.
Lực trên tay bà ta lỏng ra, lảo đảo lùi lại mấy bước, hắc khí trên người tiêu tan đi rất nhiều, trên lưng là một vết thương kinh hoàng đang sủi bọt máu đen.
Mao Tiểu Phàm vội vàng lau mặt, trốn ra sau lưng Tô Nhiên.
Bà lão dường như không cảm thấy đau, hai tay chắp lại, miệng thành kính cầu nguyện: “Hắc Âm Thần đại nhân tôn kính, xin ngài ban cho con sức mạnh để tiêu diệt những kẻ xấu xa đáng ghét này!”
Trong nhà dường như vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ.
Hắc khí cuồn cuộn từ trong nhà tuôn ra, bao bọc lấy bà lão và xác Sơn Tiêu.
Hắc khí lan tỏa chữa lành vết thương của họ.
Hắc khí nhanh chóng tan đi, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Sơn Tiêu sống lại, vết thương của bà lão cũng biến mất.
Thân hình bà lão dường như cao lớn hơn rất nhiều, bà ta cười quái dị một tiếng, hung hăng tấn công Tô Nhiên, còn Sơn Tiêu thì quay người tấn công mấy người đang hóng chuyện ở cửa.
Thân hình Sơn Tiêu chưa tới, cánh cửa gỗ đã bị hắc khí trên người nó chấn vỡ nát, Tiết Quảng Nguyên đứng phía trước chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một luồng lệ khí vồ tới hạ bộ của ông.
Đột nhiên, một luồng kim quang bật ra, hất văng Sơn Tiêu.
Tiết Quảng Nguyên sợ đến mặt trắng bệch, hai hàm răng va vào nhau lập cập, không nói nên lời.
Tiết Đại Hà vẫn còn sợ hãi, tay che lấy lá bùa trên người, “May quá, may quá, chúng ta có bùa của đại sư, dọa chết tôi rồi.”
Chứng kiến tất cả, Tiết Quý mặt tái mét, suýt nữa hồn lìa khỏi xác, đứng đờ ra đó không nhúc nhích.