Nghĩ vậy, Hứa Nhất Minh nén đau, rút chi phiếu ra viết.
Tô Nhiên hài lòng nhận lấy chi phiếu, trước khi đi không quên nói thêm: “Số tiền này không phải tự dưng mà lấy, là trả lại số tiền cô đã tiêu cho mày trước đây, cùng với phí tổn thất tinh thần của tôi, dù sao thì từng yêu một kẻ như mày, cũng đủ khiến người ta buồn nôn cả đời.”
“Vĩnh biệt, đồ ngu xuẩn!” Tô Nhiên vui vẻ vẫy vẫy tay, “À đúng rồi, sau này nếu có gặp tôi thì nhớ trùm đầu lại, không thì tôi thấy mày lần nào sẽ đánh lần đó.”
Đương nhiên, Tô Nhiên sẽ không để hắn yên ổn như vậy, lúc đi còn để lại cho hắn một món quà nhỏ – Chú Xui Xẻo.
Nghĩ đến nguyên chủ, Tô Nhiên cũng thấy không đáng cho cô ấy.
Điều kiện của cha mẹ nuôi Hứa Nhất Minh không tốt, sau khi tốt nghiệp hắn lại sĩ diện, khoác lác với họ rằng mình đang làm việc lớn, không xin họ một đồng nào.
Nhưng hắn lại không có việc làm, còn muốn ăn sung mặc sướng, những chi phí này đều do Tô Mạt Mạt chu cấp, cuối cùng ngay cả sáu trăm ngàn tiền bồi thường của cha mẹ cô cũng bị hắn phung phí sạch sẽ. Lấy của hắn hai triệu không hề nhiều.
Hứa Nhất Minh bị cô chọc tức đến đầu óc ong ong, tức tối chỉ vào bóng lưng cô mà “cô, cô” mãi.
Mụ đàn bà chanh chua này, quả nhiên chia tay là một quyết định sáng suốt.
Hắn bực bội vung tay, quay đầu định đi vào bệnh viện, kết quả lại tự vấp chân mình, ngã sấp mặt một cái “bịch”, mũi cũng chảy cả máu.
Trên đường về, Tô Nhiên mua một ít giấy vàng, chu sa, về đến nhà liền thức đêm vẽ không ít phù chú.
Thuật Tá Thọ của Tiết Nam không thành công, đối phương chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc, hoặc là đi tìm người khác, hoặc là nghĩ cách khác, vì vậy phải nhanh chóng tìm ra kẻ hạ chú, đến lúc đó khó tránh khỏi đánh nhau, vẽ thêm nhiều bùa một chút, có chuẩn bị vẫn hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Quảng Nguyên lái xe, chở ông cụ và Tô Nhiên đi đón cậu con trai út của bác Đại Phong là Tiết Quý, bốn người không ngừng nghỉ lên đường về quê.
Quê của Tiết Đại Hà ở làng họ Tiết thuộc thành phố bên cạnh, cách thành phố Kim Giang không quá xa, mất khoảng hơn một tiếng đi xe.
Tô Nhiên lấy ra ba lá bùa bình an, gấp thành hình tam giác, lần lượt đưa cho họ, và dặn họ cất kỹ bên người.
“Cảm ơn tiểu Tô đại sư.” Tiết Đại Hà như nhận được báu vật, vô cùng trân trọng cất vào túi áo trong.
Tiết Quảng Nguyên cũng cẩn thận cất vào túi quần có khóa kéo, rồi kéo khóa lại.
Tiết Quý chưa từng gặp Tô Nhiên, tuy ông cụ Tiết giới thiệu đây là một vị đại sư rất lợi hại, nhưng trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ, cũng không để tâm lắm, tiện tay nhét lá bùa vào ốp điện thoại.
Tiết Quý là con trai út của bác Đại Phong, năm nay đã năm mươi tuổi.
Biết được lý do hôm nay họ về quê, suy nghĩ hồi lâu, Tiết Quý đã kể ra một câu chuyện quá khứ không ai hay biết.
Chuyện này phải nói từ mấy chục năm trước, có một đêm, cha của Tiết Quý là Đại Phong khát nước, bèn dậy định uống chút nước, mở cửa ra lại thấy mẹ mình đang quỳ trước cửa phòng ngủ của ông dập đầu.
Đại Phong có không hiểu đến đâu cũng biết, trưởng bối dập đầu lạy vãn bối thì vãn bối sẽ bị tổn thọ, lập tức cãi nhau một trận to với mẹ. Sau đó, bà không còn dập đầu với họ nữa, Đại Phong tưởng rằng chuyện cứ thế mà qua.
Nửa năm sau, đứa con trai bảy tuổi của ông trèo lên đống rơm chơi, kết quả đống rơm bị lật, đứa bé bị đè dưới đống rơm ngạt thở đến chết.
Vợ chồng Đại Phong đau đớn tột cùng lại phát hiện mái tóc vốn đã hoa râm của mẹ đột nhiên đen trở lại, nếp nhăn trên mặt cũng biến mất, cả người trông trẻ ra đến mười mấy tuổi.
Đại Phong cảm thấy kỳ lạ, lúc cãi nhau với mẹ thì phát hiện trên cổ bà có đeo một miếng ngọc bội màu đen, trên đó dường như có khắc chữ. Đại Phong giật lấy miếng ngọc, nhìn rõ xong thì kinh hãi, trên đó rành rành khắc sinh thần bát tự của con trai ông.
Đại Phong như rơi vào hầm băng, chất vấn mẹ mình, cái chết của con trai có phải liên quan đến bà không.
Mẹ ông lại như phát điên, giật lại miếng ngọc, chỉ vào mặt ông mắng.
Cả đời Đại Phong cũng không quên được những lời mẹ ông đã nói: “Phải thì sao, mày là do tao sinh ra, mạng của chúng mày đều là do tao cho, bây giờ tao chỉ muốn lấy lại thôi, có vấn đề gì à?”