Livestream Bói Toán Cực Chuẩn: Tôi Mang Lại Thành Tích Cho Cảnh Sát

Chương 11:

Trước Sau

break

Tô Nhiên vội vàng đỡ lấy, tuổi này rồi, ngã một cái thì hỏng mất.

"Oa...", một cô gái nhát gan bật khóc, "Làm... làm sao bây giờ... người chết, có người chết thật!"

Hai chân Trần Toàn run cầm cập, "Cô... cô, cô là thần tiên sao?"

Mấy người còn lại đồng loạt nhìn về phía Tô Nhiên.

Tô Nhiên liếc nhìn ông bác bảo vệ đã tỉnh lại, khẽ nhíu mày, "Thần tiên gì chứ, phải tin vào khoa học, đúng không bác?"

Ông bác bảo vệ cười gượng gạo, trông như mếu, lắp bắp hỏi: "Báo, báo, báo... báo cảnh sát đi."

Nói xong, ông liền tự bấm nhân trung cho mình, thở hổn hển từng hơi.

Mẹ nó chứ, lương hưu suýt nữa thì lĩnh đến cuối đời rồi.

Một người gan dạ nhanh chóng hoàn hồn, gọi điện báo cảnh sát.

Trong lúc chờ cảnh sát đến, Tô Nhiên liền tranh thủ quảng cáo, "Có muốn mua bùa bình an không? Có thể bảo vệ bình an thuận lợi, tà ma không xâm phạm đâu."

"Cần, cần, cần!"

Bây giờ không còn ai nghi ngờ lời của Tô Nhiên nữa, mấy người tranh nhau mua bùa bình an.

"Đại sư, bao nhiêu tiền một lá ạ?"

Tô Nhiên cũng không biết nên bán bao nhiêu. Suy nghĩ một lát, cô giơ năm ngón tay lên, "Năm trăm tệ, chỉ nhận tiền mặt."

"Được, đại sư, cho tôi một lá."

"Ở cổng công viên có máy ATM, tôi đi rút tiền ngay đây."

"Tôi cũng muốn..."

Mấy người tranh nhau mua bùa bình an, cất kỹ vào người, sợ chậm một giây thôi là bị ma theo.

Một xấp bùa vừa vẽ đã bán hết veo một nửa, Tô Nhiên vui đến cong cả mày mắt.

Cảm giác túi tiền rủng rỉnh, thật là tuyệt!

Ông bác cũng run rẩy mua một lá bùa bình an, cái loa lớn vứt một bên cũng không cần nữa, chỉ nắm chặt lá bùa trong tay, miệng lẩm bẩm không ngớt.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, sau khi khám nghiệm hiện trường, họ đưa mấy người về đồn để lấy lời khai.

Văn phòng đội cảnh sát hình sự.

Bác bảo vệ và mấy người kia hôm nay đều bị dọa cho khiếp vía, sau khi lấy xong lời khai thì vội vã rời đi, Tô Nhiên là người cuối cùng.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Khải, năm nay ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, là một cảnh sát hình sự kỳ cựu với hơn mười năm kinh nghiệm phá án, lúc này đang lấy lời khai cho Tô Nhiên.

"Họ tên?"

"Tô Nhiên."

"Tô Nhiên?"

Vương Khải cầm chứng minh nhân dân lên xem đi xem lại, Tô Mạt Mạt, 23 tuổi, sống tại căn hộ 601, đơn nguyên 2, tòa nhà số 9, khu A, khu dân cư Dương Quang, đường Hạnh Phúc, thành phố Kim Giang.

Người trong ảnh đúng là cô gái trước mặt đây.

Vương Khải giơ chứng minh nhân dân lên hỏi cô: "Chứng minh này có phải của cô không? Không phải cô tên là Tô Mạt Mạt sao?"

Tô Nhiên liếc nhìn, à, quên mất bây giờ mình là Tô Mạt Mạt, "Ồ, trước đây tôi tên Tô Nhiên, bây giờ tên là Tô Mạt Mạt."

"Tuổi?"

"Không rõ."

Vương Khải liếc cô một cái: "Cô ngay cả tuổi của mình cũng không biết?"

"Thật sự không nhớ nổi." Tô Nhiên trả lời nghiêm túc. Hơn một ngàn năm, thời gian quá dài, cô thật sự không nhớ rõ.

"Giới tính?"

"Có thể là nam, cũng có thể là nữ."

"Cái gì cơ?" Vương Khải nghi ngờ mình nghe nhầm.

Tô Nhiên trả lời vô cùng nghiêm túc: "Tôi có thể biến thành nam hay nữ đều được, tùy theo nhu cầu của anh."

Vương Khải xoa xoa huyệt thái dương đang giật thình thịch: "Tôi xin nhắc cô, cản trở thi hành công vụ sẽ bị phạt từ hai trăm đến năm trăm tệ, tạm giữ từ năm đến mười ngày, tình tiết nghiêm trọng có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Vậy nên mời cô trả lời thành thật câu hỏi của tôi."

Tô Nhiên tỏ ra nghiêm túc hết mức có thể: "Những gì tôi nói đều là sự thật. Nếu làm nữ không được, tôi cũng có thể biến thành nam, nhưng phải đợi một thời gian, bây giờ tôi chưa có khả năng đó."

Vương Khải hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với người ghi chép: "Nữ."

Rồi anh lại tiếp tục hỏi: "Làm sao cô biết ở đó có chôn xác chết?"

Tô Nhiên nói như thể đó là điều hiển nhiên: "Là tôi tính ra đó chứ."

Vương Khải chau mày hết lần này đến lần khác, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt: "Cái gì? Tính ra?"

Tô Nhiên nghiêm túc gật đầu: "Đúng, là tính ra."

Vương Khải nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, bản năng mách bảo anh rằng cô gái này đang nói bừa, nhưng anh đã xem lời khai của những người khác, quả thực giống hệt như những gì cô nói.

Vương Khải không nhịn được lại nhìn cô một lần nữa. Anh phá án nhiều năm, dạng người nào cũng từng gặp, biết rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc