Trong sơn cốc, cả trời đất đều chìm trong biển lửa, sóng nhiệt cuồn cuộn lan tràn, khiến ai nấy dù đứng bên ngoài cốc cũng áo quần ướt đẫm.
Ai cũng trầm trọng chăm chú nhìn vào trong cốc, yên lặng chờ đợi, hy vọng Bát cực ly hỏa trận giết chết được con hung thú.
Thời gian dần trôi qua.
Trong cốc đột nhiên vang lên những tiếng ‘xuy xuy’ kỳ quái, rồi một khí tức tà ác bay ra ngoài.
“Ly hỏa không những có thể giết chết được Phệ hồn thú, mà còn có thể luyện hồn, tinh lọc hết những khí tức xấu xa ra ngoài.” Lương Trung khẽ giải thích, “Khí tức tà ác này là như là một tầng phòng ngự của Phệ hồn thú, sau khi bốc ra sẽ phân tán trong không khí, các ngươi phải cẩn thận, đừng để bị tà niệm làm ảnh hưởng tâm trí.”
Ai nấy gật đầu, bình tâm tĩnh trí, sẵn sàng kháng cự.
“Tần Liệt không sao chứ?” Lương Trung đi tới, nhìn Tần Liệt đang run rẩy, cau mày: “Thời điểm thế này mà hắn lại phát sinh dị thường, thật là…”
Hắn không nói hết câu, nhưng ai cũng hiểu hắn đang trách cứ Tần Liệt.
Khi thời điểm mấu chốt, Tần Liệt chẳng những không dẫn động được thiên lôi, mà lại còn mê man bất tỉnh, khiến mọi người vô cùng thất vọng.
“May là còn có Cao Vũ.” Một chiến tướng lầm bầm, ngẩng đầu nhìn về phía xa chỗ Cao Vũ đang đứng: “Nhưng lại đột nhiên rời khỏi sơn cốc, nếu không thì cơ hội của chúng ta đã lớn hơn.”
Người Sâm La điện đều gật gù đồng tình.
Cao Vũ không hề nhìn họ, mà chỉ nhìn Tần Liệt, nét mặt rất âm trầm. truyện copy từ tunghoanh.com nguồn tunghoanh.com
Không ai đoán được hắn đang nghĩ gì, càng không hiểu tại sao hắn cứ mãi nhìn chằm chằm Tần Liệt, nên đều nghĩ hắn tính tình quái đản, nghĩ sau này không nên tiếp xúc với hắn.
Một tia khí tức tiêu cực mỏng manh lại lặng lẽ từ trong cốc lờ lững bay ra.
Mọi người lập tức ngồi cả xuống, tập trung tư tưởng để chống đỡ.
Bọn Na Nặc Đồ Trạch Hùng Phách đều nhắm mắt, tĩnh tâm, không hề nói chuyện.
Ngược lại bọn Nghiêm Tử Khiên lại xì xào nho nhỏ, bàn tán gì đó với nhau.
Một lúc sau, cả bọn mắt lộ hung quang, sắc mặt âm lệ.
Người Sâm La điện không ai để ý đến họ, ai cũng đang chăm chú nhìn vào trong cốc.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Tùng quát một tiếng, ánh mắt rực lên điên cuồng, phóng thẳng về phía cây cột đá đỏ thẫm gần nhất.
Bọn Nghiêm Tử Khiên bám theo sau. Cả bọn đều phát động công kích đánh vào những cây cột đá.
“Rầm rầm rầm!”
Cả bọn không thèm để ý đến lửa đang cháy bỏng, không hề sợ chết, vận toàn lực công kích.
Những cây cột bị hỏa thiêu vốn đã khá giòn, bị công kích như vậy không chịu nổi, có hai cây đã bắt đầu rạn nứt.
Vết rạn vừa hiện, trong cột lóe ra ánh sáng hỏa diễm, thế lửa của cây cột yếu hẳn.
Lưới lửa đang che trời cũng bị giảm bớt uy lực, tầng lửa mỏng đi.
Tiếng gầm gừ của Phệ hồn thú thay đổi, khí tức tiêu cực lan ra mạnh hơn, nhắm thẳng tới chỗ bọn Nghiêm Tử Khiên, vây chặt lấy.
Bọn Nghiêm Tử Khiên càng ra sức mạnh hơn.
“Khốn kiếp!” Lương Trung biến sắc, vội nhổ Thanh nguyệt ra, chuẩn bị ra tay với bọn Nghiêm Tử Khiên.
Tạ Tĩnh Tuyền kinh hãi, nhìn lên trời, biết uy lực của trận đã bị giảm nhiều.
Nghe tiếng gào của Phệ hồn thú, Tạ Tĩnh Tuyền biết nó đang hưng phấn, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
“Trung thúc, không cần bận tâm thân phận bọn chúng, giết hết đi.” Ánh mắt Tạ Tĩnh Tuyền lạnh băng.
Lương Trung đang giữa đường phóng tới chỗ bọn Nghiêm Tử Khiên nghe vậy giật mình, dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Tĩnh Tuyền: “Tiểu thư, người nói…?”
“Giết hết.” Tạ Tĩnh Tuyền hờ hững, “Ngươi đã nhắc nhở, nhưng bọn chúng không nghe. Có lẽ bọn chúng đã sớm có sát niệm trong lòng, nếu không đã không bị ảnh hưởng. chưa biết chừng sát niệm đó chính là nhằm vào người của chúng ta.”
“Cả ta và ngươi cũng có khả năng…”
“Tiểu thư…”
“Giết!” Tạ Tĩnh Tuyền quát.
Lương Trung giật mình, rồi thả Thanh nguyệt ra.
Một vòng sáng bay tới chỗ bọn Nghiêm Tử Khiên xoay một vòng, máu tươi tung tóe, đầu người rơi.
Bọn Nghiêm Tử Khiên đầu thân chia lìa, máu tươi bắn tung tóe lên những cây cột.
Bọn Na Nặc Đồ Trạch vừa lúc mở mắt, thấy cảnh ấy đều tái mặt.
“Trong trận phát sinh lỗ hổng, ý chí tà ác của Phệ hồn thú đã khống chế bọn Nghiêm Tử Khiên.” Tạ Tĩnh Tuyền lãnh đạm, “Bọn chúng đã bị Phệ hồn thú nô dịch, nếu sống chỉ trở thành địch nhân đối phó với chúng ta, khiến chúng ta thêm bị động mà thôi.”
“Trong đám các ngươi bất luận kẻ nào, có thân phận ra sao, chỉ cần bị Phệ hồn thú khống chế, đều sẽ lãnh kết cục giống bọn chúng.”
“Tiểu thư, có cần chữa trận không?” Lương Trung hỏi.
“chúng ta chờ thêm một lát.” Tạ Tĩnh Tuyền đáp.
“Dạ.” Lương Trung gật đầu.
Tiếng gào thét của Phệ hồn thú dần biến đổi, Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung cẩn thận lắng nghe một lúc, thần sắc càng lúc càng khó coi.
Một phút sau, Tạ Tĩnh Tuyền bỗng nói: “Đã thất bại, tất cả chuẩn bị rút lui, con Phệ hồn thú này chúng ta không giết nổi.”
“Đã rõ.” Lương Trung lộ vẻ sợ hãi, nói với mọi người: “Chúng ta không cản được Phệ hồn thú phá giai, thừa dịp nó đang cần thời gian phá giai, mọi người lập tức rút khỏi thạch lâm. Hơn nữa, sau khi rời khỏi đây, phải lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trở về thành, thông báo cho trưởng bối, di chuyển toàn bộ dân cư trong thành!”
“Chuyện gì sẽ xảy ra?” tiểu Tước nhi của Thủy nguyệt tông kinh hãi.
“Một khi Phệ hồn thú phá giai thành công, nó sẽ có thể nuốt sống linh hồn của con người. ba thành sẽ trở thành mục tiêu của nó.” Lương Trung hít sâu, “Chúng ta sẽ lập tức trở về Sâm La điện, để trong điện phái cường giả tới xử lý, nhưng chỉ sợ không tới kịp, Phệ hồn thú phá giai thành công, phá hoại thành thị, vậy…”
Ai nấy mặt xám như đất.
“Dùng sức của chúng ta không cản nổi nó nữa, chỉ có thể lập tức bỏ chạy mà thôi. Chúng ta sẽ đi trước giết linh thú mở đường, mọi người lập tức chạy!” Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lùng.
Ai nấy kinh hoảng, muốn lập tức rời khỏi thạch lâm, trở về thành báo tin.
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung lên Huyền minh thú, đám chiến tướng leo lên độc giác mã, và mang theo mọi người cùng lên.
Trác Thiến vừa đụng vào Tần Liệt, liền bị một luồng điện trong người Tần Liệt bắn văng ra, đồng thời trong người Tần Liệt bỗng vang lên tiếng lôi đình, một tia chớp như con linh xà màu xanh hiện ra ngay cổ hắn.
“A!” Trác Thiến la hoảng.
Mọi người nghe Trác Thiến kinh hô, đều quay lại nhìn.
“Xuy xuy xuy!”
Vô số tia chớp xanh liên tiếp từ người Tần Liệt bắn ra, quấn quanh người hắn.
“Ầm ầm! ầm ầm!”
Tiếng cuồng lôi bạo tạc đinh tai nhức óc không ngừng từ trong người hắn truyền ra, khiến lỗ tai ai nấy đều chấn động ù đi.
Bầu trời vốn đang mặt trời rực rỡ, lúc này bỗng xuất hiện mây đen âm u, một áp lực nặng nề tự nhiên tràn tới.
“Oa, trời tối sầm rồi.” Khang Trí ngẩng đầu.
“ba ba ba!”
Một tia chớp to dài đẹp mắt xé rách bầu trời, mang theo lôi âm khủng khiếp từ chín tầng mây ầm ầm bổ xuống.
Ai nấy đều kinh hãi.
“Vừa mới mặt trời rực rỡ, sao bây giờ lại sấm sét thế này?” Hùng Phách nghi hoặc nhìn trời, “NHìn thế này là sắp có mưa to hả? thời tiết thực là kỳ quái…”
“ầm ầm!”
Tiếng lôi oanh càng lúc càng hung mãnh khiến ai nấy đều run rẩy, những tia chớp to khủng bố ngoằn ngoèo hiện ra, như muốn nối liền thiên địa.
Cả bầu trời vừa còn trong xanh đã biến thành đầy cuồng bạo, chấn nhiếp tất cả mọi người.
“Tiểu thư, đây là…” Lương Trung nghẹn ngào.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tần Liệt.
“Ừ, hắn đang dẫn động lôi đình, nhưng thế này… thực vượt khỏi tưởng tượng của ta.” Tạ Tĩnh Tuyền mắt lóe sáng nhìn Tần Liệt chăm chú, rồi nói: “Nếu Bát cực ly hỏa trận có thêm đầy trời tia chớp lôi đình thế này, chắc chắn luyện hóa Phệ hồn thú sẽ dễ dàng hơn.”
“Đúng vậy!” Lương Trung kích động, vội vọt tới cạnh Tần Liệt: “Tần Liệt! ngươi có nghe ta nói không? Ngươi có cách nào dẫn lôi điện kia vào trong cốc hay không?”
“Ta trực tiếp đi vào thôi.”
Tần Liệt đột nhiên đứng lên một cách thần kỳ, toàn thân sấm sét vang dội, trong mắt như có muôn vàn điện xà tán loạn.
Hắn đi thẳng về phía sơn cốc, những tia chớp lôi đình dữ dội, kỳ diệu thay, cũng di động theo hắn.