Như một đạo cầu vồng bắn xuống, Lưu Vân Thất Thải Điệp vững vàng hạ xuống trên đỉnh Dược sơn, khẽ hạ người cho Tần Liệt và Tống Đình Ngọc đi xuống.
“Đây là dược sơn á?” Tống Đình Ngọc không đánh gái cao ngọn núi này, nhìn đám cỏ dại tùm lum, nói: “Sau khi người của Lăng Gia di chuyển, chỗ này coi như hoang phế a, nghe nói lúc trước ngươi tu luyện ở đây?”
“Ừm, ta ngây ngốc ở chỗ này bảy tám năm.” Tần Liệt bước khỏi Lưu Vân Thất Thải Điệp, đi xuống chỗ đỉnh núi cỏ mọc ngang eo này, từ đây hắn có thể nhìn thấy Lăng Gia Trấn.
Sau khi tất cả tộc nhân rời khỏi, Lăng Gia trấn không còn một bóng người, từ trên núi nhìn xuống là một mảng tĩnh mịch. Không có chút sinh khí nào.
Chỗ dược sơn này không có ai quản lý, linh thảo lúc trước cũng đều bị đào đi.
Từ đỉnh dược sơn men theo đường nhỏ, Tần Liệt đến lưng núi nhìn sơn động bị sỏi đá vùi lấp, hắn thổn thức không thôi.
“Nghe nói lúc trước ngươi ngây ngốc đến năm năm?” Đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc lóe lên, “Ngươi với gia gia ngươi dùng phần lớn thời gian tu luyện tại dược sơn. Vậy ông ấy… Bận rộn cái gì vậy?”
Tần Liệt giật mình.
Hắn trước kia ở trạng thái vô pháp vô niệm khổ tu, không có nghĩ tới gia gia hắn rốt cuộc làm gì.
Hắn chỉ nhớ, gia gia hắn ít khi gặp người khác, suốt ngày đi đi lại lại trong dược sơn, lúc hắn tu luyện lại nói rất nhiều cho hắn nghe, giảng giải một ít về luyện khí, cấm kỵ, yếu quyết…
Gia gia hắn ở Lăng gia trấn chờ đợi ròng rã năm năm. Năm năm này hắn cũng không biết gia gia hắn rốt cuộc bận rộn cái gì…
Chỉ thấy tượng gỗ- đồ vật duy nhất gia gia hắn để lại, đột nhiên tự động từ Không Gian Giới của hắn bay ra ngoài, cái Tượng Gỗ vừa bay ra lại trực tiếp cắm vào trung tâm dồ án hình bát giác!
Lỗ Thủng ở trung tâm hình bát giác như được tạo ra cho Tượng Gỗ cắm vào, Từ đầu tới chân Tượng Gỗ cứ như vậy nhập vào trung tâm hình bát giác.
Nhìn vào phảng phất giống như gia gia của hắn đang đứng giữa đống ác quỷ, như được rất nhiều U Hồn Lệ Quỷ bái lậy.
A! Tống Đình Ngọc che miệng thét lên.
Tần Liệt cũng không khỏi kinh hãi.
Chỉ thấy đống u hồn lệ quỷ kia sau khi pho tượng cắm vào như biến thành từng đốm sáng rạng rỡ chui vào trong pho tượng.
Ngoại trừ cái tượng gỗ vẫn còn nguyên đó, đồ án bát giác kia cũng không còn nhìn ra chút dấu vết nào, bị xóa đi sạch sẽ.
Tượng gỗ được cắm trong thạch động kia cũng trở lại bình thường, không có ánh sáng lưu chuyển cũng không có khí tức đặc thù nào.
Nhưng dù là Tần Liệt hay Tống Đình Ngọc khi nhìn về cái Tượng Gỗ kia, ánh mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Hai người cứ như vậy nhìn tượng gỗ, im lặng một lúc lâu.
“Tần Liệt, gia gia ngươi… Cuối cùng ngươi hiểu rõ về ông bao nhiêu?” Sau một hồi. Tống Đình Ngọc sâu kín hỏi.
Tần Liệt vươn tay phải ra dừng lại trước tượng gỗ, do dự không biết có nên nắm lấy nó không.
Nghe câu hỏi của Tống Đình Ngọc. Hắn quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ cô đơn, khổ sở nói: “Chưa nói đến gia gia ta, bant thân ta… ta cũng không hiểu rõ. Ta không biết mình là ai, không biết xuất thân, cũng không biết cha mẹ ta là ai…”
Tống Đình Ngọc kinh ngạc, “Ngươi…”
“Ta cái gì cũng không biết.” Tần Liệt hít sâu một hơi, sau khi quát khẽ một tiếng, mạnh mẽ lôi tượng gỗ ra.
Tượng gỗ vẫn như cũ, cảm giác giống nhau, chạm vào không thấy thay đổi gì.
Cái này cứ liên tiếp với cái kia khiến nàng trở nên bất an, lúc nhìn Tần Liệt lại thấy cả người hắn như chìm trong sương mù trùng trùng điệp điệp, cả người trở nên tà dị, làm nàng không cách nào suy đoán.
Bởi vì không cách nào suy đoán, cho nên nàng trở sinh lòng phòng bị, cẩn thận từng li từng tí.
“Bát giác đồ án là một thủ đoạn đưa tin của ai đó… Muốn đưa tin cho gia gia ta, bên trong tượng gỗ trong tay ta hình thành một quang đoàn do ý thức hợp lại.” Lông mày Tần Liệt nhăn lại, “Nhưng chấn động của nó quá mức kinh khủng, lấy cái tu vi này của ta sở dĩ không dám động vào.”
Hắn biết với trí thông minh của nàng tất nhiên đã nhìn ra tình huống rồi, nên cũng không giấu diếm, thản nhiên nói.
“Cảnh giới của ngươi không đủ, không dám động vào… Cái này, nếu không ngại cho ta xem được không?” Đôi mắt đẹp nàng lóe sáng, lộ ra vẻ hứng thú “Ta đã bước nửa chân vào Như Ý Cảnh rồi, để ta thử xem, để ta giúp chứ?”
Đây là lần đầu tiên nàng trước mặt Tần Liệt nói ra tu vi của bản thân, Thông U Cảnh đỉnh phong, cách Như Ý Cảnh một bước ngắn!
Nửa năm qua nhiều lần hắn hỏi về tu vi của nàng, nàng đều mỉm cười, luôn che dấu tu vi thực sự.
Hôm nay để có thể xem tin tức trong tượng gỗ, nàng lại chủ động nói ra cảnh giới chân thực của mình—— Có thể thấy nàng coi trọng tin tức bên trong cỡ nào, vô cùng hiếu kỳ.
... Thông U cảnh đỉnh phong, cảnh giới của ngươi còn cao hơn bà quỷ Cưu Lưu Du kia, mạnh hơn Đế Thập Cửu cùng Nguyên Thiên Nhai.” Tần Liệt nhìn nàng như quái vật, “Ngươi có sử dụng thuật trú nhan không đó, tuổi thật đã tới bảy tám chục rồi hả?”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?” Tống Đình Ngọc dở khóc dở cười, trợn mắt nói: “Ta chỉ hơn ngươi hai tuổi thôi, ngươi năm nay hai mốt đúng không? Ta mới hai ba nhá, sao ta lại tới bảy tám chục tuổi được hả? Xú tiểu tử, ngươi còn dám hoài nghi tuổi của ta, tỷ tỷ sẽ dùng thuốc cho ngươi biến thành bảy tám mươi tuổi luôn đó!”
“Hai mươi ba, Thông U cảnh đỉnh phong, ngươi tu luyện thế quái nào được?” Tần Liệt trừng mắt nhìn nàng.
“Thiên phú của ta vốn đã tốt sẵn rồi, cha ta lại là minh chủ Huyền Thiên Minh, hắn không tiếc gì tài bồi ta, ta còn gặp rất nhiều kỳ ngộ, cho nên mới được vậy đó.” Nói đến cảnh giới của mình nàng cũng trở nên ngạo nghễ, “Ở Xích Lan Đại Lục này, tầm tuổi ra không ai có cảnh giới cao hơn ta cả. Bạn cùng tuổi cũng không có ai có thể một chọi một thắng ta, Tạ Tĩnh Tuyền, Nhiếp Hằng không phải đối thủ, Trương Thần Đống Bát Cực Thánh Điện nếu không sử dụng bí thuật làm tổn hại đến bản thân của Bát Cực Thánh Điện, bằng không có mơ cũng không hơn ta được.”
Nói như vậy, ở đám cùng lứa tuổi, ngươi vô địch? Tần Liệt ngạc nhiên nói.
Tại Xích Lan đại lục này, ta chính xác là vô địch ở đám cùng lứa. Tống Đình Ngọc tự tin nói.