Tỷ muội Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên bị tân cốc chủ Thẩm Mai Lan gọi đến nghị sự điện.
“Ta đã nói chuyện với Kim Sát Cốc cùng Hỏa Sát Cốc bên kia, chỉ cần tỷ muội ngươi chịu gả cho hai người Lý Trung Chính, Bối Tường, Lăng gia các ngươi còn có thể đặt chân tại Thất Sát Cốc. Nếu Không thiên hạ tuy rộng lớn nhưng e rằng Lăng gia các người không thể sống yên ổn!” Thẩm Mai Lan làm mặt lạnh khẽ nói.
Ả vốn là sư muội của Cửu Lưu Du, tu vi Thông U cảnh sơ kỳ, ả luôn bất hòa cùng Cửu Lưu Du, nhưng do cảnh giới cùng uy vọng không bằng nên luôn luôn bị Cửu Lưu Du áp chế.
Sau khi Cửu Lưu Du bị giết bằng Tịch Diệt Huyền Lôi, địa vị của ả lập tức trở thành cao nhất, vì để nhanh chóng củng cố cục diện Thất Sát Cốc, nên thuận lợi ngồi lên ghế Cốc chủ Âm Sát Cốc.
Trước kia khi còn Cửu Lưu Du, ả luôn không vừa mắt với hai tỷ muội và Lục Ly, hôm nay Cửu Lưu Du đã chết ả đương nhiên không khách khí.
Đem tỷ muội Lăng Gia gả cho Lý Trung Chính, Bối Tường để làm thiếp, cũng là do ả âm thầm thoả thuận với Kim, Hỏa Sát Cốc, do chúng đã giúp ả ngồi vào ghế Cốc chủ.
Cốc chủ, chúng ta... Lăng Ngữ Thi ngẩng đầu nhìn Thẩm Mai Lan muốn giải thích.
“Chớ nói nhiều!” Thẩm Mai Lan phất phất tay, mất kiên nhẫn nói: “Ta không quan tâm các ngươi chịu hay không, đây là kết quả cuối cùng! Hoặc là hai ngươi ôm theo Lăng Gia diệt vong, hai là an cái phận hèn mọn của các ngươi, đi làm thiếp Lý Trung Chính, Bối Tường, hảo hảo hầu hạ chúng, như vậy Lăng Gia các người còn có thể kéo dài hơi tàn.”
Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên sắc mặt trở nên khó coi, kiềm chế tức giận bước ra khỏi điện.
“Hừ, sớm biết chúng có ngày hôm nay mà. Hai đứa nhà quê có thể một bước lên trời vào Âm Sát Cốc, thật đúng là, tự coi mình là một nhân vật hả?”
“Lăng Gia Trấn? Ngay cả Thanh Thạch cấp còn chưa có đạt đến, người từ đó đi ra, có thể ngoi lên được?”
“Làm tiểu thiếp Lý Trung Chính, Bối Tường coi như là tiện nghi cho chúng rồi. Hừ nếu không phải Sâm La Điện dí mũi vào, chúng và cả đám Lăng gia chết hết rồi.”
Bên ngoài, cả đám nữ đệ tử của Thẩm Mai Lan, đều lạnh nhạt trào phúng, dùng vẻ mặt khinh thường nhìn hai tỷ muội.
“Các ngươi!” Lăng Huyên Huyên giận tím mặt. Đôi mắt đẹp như tóe lửa, “Trước kia Sư Phó còn, các ngươi đủ can đảm nói vậy sao?”
“Tiểu tiện nhân, nếu không phải bà già kia che chở, tỷ muội các ngươi còn có thể ở Âm Sát Cốc đến giờ?” Một người đi lên vẻ mặt bất thiện quát lạnh.
“Ở đây dài dòng cái gì?” Đúng lúc, Lục Ly từ bên cạnh đi tới, dùng ánh mắt lạnh như băng thách thức cả đám, lạnh như băng nói: “Lần sau ta mà nghe ai nói bậy về sư phụ, đừng trách kiếm trong tay ta không có mắt!”
Những nữ đệ tử của Thẩm Mai Lan vừa nhìn thấy Lục Ly tới. Đều biến sắc, không dám hé răng.
Lục Ly bây giờ đã bước vào Van Tượng cảnh sơ kỳ, do thiên phú xuất chúng cùng thực lực kinh người, nàng rất được các Cốc Chủ thưởng thức.
Ngay cả Thẩm Mai Lan tuy là Cốc chủ nhưng cũng không dám quá mức càn rỡ với Lục Ly.
“Đi thôi.” Lục Ly lạnh lùng liếc những người kia rồi nhíu mày bước ra ngoài.
Đợi cho đến khi cách xa Âm Sát Cốc, đến cạnh một cái hồ nhỏ trong veo bên ngoài cốc, Lục Ly bỗng dừng lại nói :”Ta đã đem chỗ khó xử của các ngươi, báo cho Tạ Tịnh Tuyền biết, cả tên nhị điện chủ mới Đồ Thế Hùng. Tạ Tĩnh Tuyền giờ đang ở Huyền Thiên Minh tạm thời không biết chuyện này, nhưng Lương Trung dưới trướng nàng, đã nói sẽ nhanh chóng đi báo, Đồ Thế Hùng đã trả lời, nói sẽ cho Thống Lĩnh dưới trướng đến đón các ngươi tới Sâm La Điện sống.”
“Cảm ơn Lục sư tỷ.” Lăng Ngữ Thi khom người.
Lăng Huyên Huyên cũng tỏ ra rất cảm kích.
“Đúng ra các ngươi căn bản không nên trở về. Lúc Đồ Thế Hùng mời các ngươi nên tới Sâm La Điện, khi đó… Tần Liệt vẫn còn, trong cốc không có ai dám làm khó dễ các ngươi.” Sắc mặt Lục Ly vẫn như vậy trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Giờ Tần Liệt chết ở U Minh Giới, bọn người trong cốc cũng không cố kỵ, vẫn may có Tạ Tịnh Tuyền, Đồ Thế Hùng ra mặt hòa giải bằng không kết cục của các ngươi sẽ càng thê thảm.”
“Ta…” Nghe nàng nhắc tới Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi cúi thấp đầu, con mắt u ám nói: “Lúc ấy ta không biết làm sao đối mặt với hắn, sư phó đối với ta không tệ, đã biết trở về cốc sẽ gặp trùng trùng điệp điệp phiền toái, ta vẫn muốn giữ đạo hiếu với sư phó. Ta không ngờ tới sau đó hắn lại xảy ra chuyện…” Càng nói về sau, thanh âm nàng càng nghẹn ngào, trong chốc lát mắt đã rưng rưng.
“Tỷ tỷ đừng đau lòng quá, nói không chừng hắn còn sống đó. Hắn chẳng qua mới biến mất nửa năm, cũng không ai chứng minh được hắn đã chết ở U Minh Giới a?” Lăng Huyên Huyên trấn an.
Lăng Ngữ Thi vẫn như vậy hai vai run rẩy.
Dù là nàng hay Lục Ly cũng biết Lăng Huyên Huyên nói như thế cũng vậy.
Tần Liệt cũng không có pháp lực của cường giả Như Ý Cảnh hay Phá Toái Cảnh, rơi vào U Minh Giới- vùng đất của Tà Tộc, còn có hy vọng sống?
Bởi vậy trong lòng nàng cũng như Lục Ly, Tần Liệt đã sớm chết.
…
Đông nam Xích Lan Đại Lục, tử vụ hải bao la bát ngát, ở tử vụ hải có một hòn đảo—— U Linh Đảo.
Trong U Linh Đảo, một cái giếng cạn cực lớn, cỡ vài mẫu âm u sâu không thấy đáy.
Giờ này, theo từng tiếng gió rít, hai người bay từ trong miệng giếng ra.
Chính là Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc.
Cuối cùng lại thấy ánh mặt trời rồi. Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh giếng cạn, nhìn ngôi sao sáng chói trên đầu, cảm thán: Vẫn là bầu trời này nhìn thuận mắt a, khi không có mặt trời, sao trăng khí tức trở nên trầm lặng, luôn thấy khó chịu trong người a.”
Dù là U Minh Giới, hay U Minh Chiến Trường, đều không có mặt trăng mặt trời gì, bầu trời luôn u ám không chút ánh sáng.
Hai người ở U Minh Giới, U Minh Chiến Trường bị áp chế nửa năm, lúc đó luôn hoài niệm bầu trời trong xanh, thiên địa linh khí lượn lờ, không khí tươi mát.
Hôm nay, nhờ Dĩ Uyên trợ giúp, hai người xuyên qua hai cái vòi rồng, đi qua từng tầng một, rút cục về tới Xích Lan Đại Lục.
“Ai da, là không cẩn thận nghe thấy đó. Người ta không có cố ý mà.” Tống Đình Ngọc thè lưỡi.
Có quỷ mới tin. Tần Liệt trừng mắt với nàng.
“Đi thôi, đầu tiên đến chỗ nào vắng vẻ. Nơi này là cửa vào U Minh chiến trường, thỉnh thoảng có người ra vào đó, phía bắc U Linh Đảo, có rất nhiều đội thuyền đi tới lục địa, nhưng chúng ta có Lưu Vân Thất Thải Điệp không cần qua đó, ngươi đi theo ta là tốt rồi.” Tống Đình Ngọc vẫy vẫy tay gọi hắn, từng bước đi vào rừng rậm.
Tần Liệt liền bắt kịp.
Sau nửa canh giờ hai người đã đến Đông Nam U Linh Đảo, trên một khối đá ngầm, hai người nhìn về tử vũ hải, trên trời lấp lánh ánh sao, ngồi kề vai.